Thù hận như một hạt giống, mọc rễ trong lòng cô, chậm rãi nẩy mầm lớn lên, mỗi lần thấy Trương Tiểu Bình, hạt giống sẽ bành trướng, cuối cùng chiếm đầy cõi lòng, đầu cô chỉ còn lại nó.
Chạng vạng ngày đó, tịch dương tây chiếu, từng sợi nắng nhạt chiếu lên mặt, noãn ý nhè nhẹ, thế nhưng, tàn dư ấm áp này cũng không thể ấm áp trái tim sớm thành băng lãnh.
Cô nhìn năm đứa bé vui vẻ uống nước trái cây bỏ thêm thuốc ngủ của mình, cô rất thông minh, chạng vạng mỗi ngày đều lấy nước trái cây cho tụi nhỏ uống, từ hai tháng trước bắt đầu, cho nên tụi nhỏ không thấy kỳ quái, hơn nữa, con nít là con nít, không có sức chống cự những thứ như nước trái cây.
Nhìn tụi nhỏ chậm rãi ngủ, cô nở nụ cười, vô thức vuốt cái bụng đã xẹp của mình, bé con, mẹ giúp con báo thù.
Cô ôm Trương Tiểu Bình tới bụi hoa, giơ tay chém xuống, không chút do dự cắt đi đầu lưỡi thằng bé.
Đều là đầu lưỡi này gây chuyện, nếu không phải thằng bé nói lung tung, bé con giờ đã nửa tuổi, là tuổi mọc một cái răng nhỏ, hài lòng nở nụ cười với mình, thế nhưng tất cả đều là hư huyễn, nếu đầu lưỡi này giữ lại chỉ gây hoạ, vậy dứt khoát cắt đi.
Cô không nghĩ mình làm sai, mỗi người mẹ hẳn phải bảo hộ con mình, thế nhưng ngày đó khi thấy Trương Tiểu An hai mắt nhiễm đầy máu tươi, cô bất an, nghi hoặc?
Là ai làm? Là ai chọc mù đôi mắt Trương Tiểu An, thằng bé không có sai, không có! Ai lãnh huyết vậy? Tiểu An là một đứa bé? Đã không có mắt, thằng bé sau này sống thế nào? Lẽ nào đứa bé này cũng hại người?
Khi Quách Lỵ thỉnh cầu cô đưa chị em Trương Tiểu Hoan tới bệnh viện, cô do dự, cô không muốn đi, cũng không dám đi, vì cô sợ thấy Trương Tiểu Bình sẽ lương tâm khó yên, sẽ hối hận.
Cuối cùng, cô đáp ứng.
Ở bệnh viện thấy Quách Lỵ tiều tuỵ, lòng cô dao động, cô nghĩ mình làm sai, vì mình, khiến người này này thật sâu đau đớn, phải nha, mẹ đều yêu con, bọn họ tình nguyện chịu khổ là mình!
Nhìn Trương Tiểu Bình nằm trên giường bệnh không còn thần thái ngày xưa, cô thấy hối hận, đều là lỗi của cô, dẫn tới đứa bé này cả đời phải thừa nhận ác quả cô trồng.
...
"Uy, Tống Tiếu Ngự, giờ ngẫm lại, tôi cuối cùng nghĩ chúng ta bị buộc dọn đi là kế hoạch của hung thủ, cậu có cảm thấy, tiếng bước chân kia kỳ thật không phải anh em Trương Tiểu Bình làm ra."
Tiểu Thường nhíu, "Tôi không biết, chỉ là trực giác, đại khái chúng ta quả thật trách oan bốn đứa bé kia."
Tống Tiếu Ngự trầm ngâm, "Thế nhưng nếu làm ra tiếng bước chân kia không phải anh em Trương Tiểu Bình, mà là hung thủ, vậy sao hắn làm được?"
Tiểu Thường không đáp.
"Trừ phi hung thủ không phải người thường."
"Không phải —— người thường? Cậu không định nói hắn là quỷ?"
"Không phải người thường, cũng không nhất định là quỷ." Tống Tiếu Ngự buồn cười nói.
"Tôi nghĩ nhất định là quỷ, bằng không sao có thể không kinh động một nhà Trương Nhạc làm ra tiếng bước chân kia." Tiểu Thường chắc chắn nói.
Tống Tiếu Ngự cười cười, nâng mắt nhìn, "Đã tới nhà Liêu Văn Quyên."
Tiểu Thường vừa ấn thang máy, vừa hỏi: "Liêu Văn Quyên là hung thủ sao?"
"Khó nói, cho dù không phải hung thủ, hẳn cũng dính líu chuyện này, bằng không đêm đó sao cô ấy vội vội vàng vàng rời đi."
Tiểu Thường gật đầu.
Thang máy tới, Tống Tiếu Ngự kéo Tiểu Thường vào.
"Được rồi, cuối tuần này về nhà ăn cơm sao?"
"Nhà cậu hay nhà tôi?"
Tống Tiếu Ngự vò mái tóc có chút loạn của Tiểu Thường, cười nói: "Không phải lầu trên lầu dưới sao, có gì khác nhau?"
Tiểu Thường kéo đầu Tống Tiếu Ngự xuống, hôn một cái, oán giận nói: "Tự nhiên khác nhau, ba mẹ cậu chí ít không thích làm quái như hai người nhà tôi, mỗi lần về đừng nghĩ ngủ một giấc an ổn."
Tống Tiếu Ngự bật cười, "Vậy chúng ta qua nhà cậu ăn, ở nhà tôi ngủ không phải được."
"Chủ ý này rất tốt." Tiểu Thường mặt mày rạng rỡ.
Tống Tiếu Ngự hôn trán Tiểu Thường, người này, đôi khi thật giống trẻ con.