Một trận trầm mặc, Tiêu Xuân Thu đầu tiên lên tiếng: "Mọi người nói, đường bên phải có gì?"
"Anh nghĩ có gì?" Huyền Huyễn hỏi ngược.
"Chỉ cần không phải ruồi, không phải ba ba, gì cũng tốt."
Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu một cái, hừ lạnh: "Tốt nhất là bảo tàng, đúng không?"
Tiêu Xuân Thu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải chỉ mình tôi nghĩ."
"Người khác là người khác, cậu là cậu, tôi chỉ quản cậu."
Tiêu Xuân Thu bên tai đỏ lên, đổi chủ đề, "Chúng ta nếu không nhanh chân tới xem?"
"Đi, vì sao không đi?" Huyền Huyễn đầu tiên đi về phía bên phải.
Đã có Huyền đại sư xung phong, mọi người tự nhiên vui hầu, trong tám người, ai nói không hiếu kỳ là nói dối.
Nguyệt Vũ vừa đi, vừa lưu ý quan sát xung quanh, thoáng kinh ngạc nói: "Vách núi bên này không có rêu mọc, cũng không có giòi ruồi, thật kỳ quái!"
Huyền Huyễn xốc lên mặt nạ phòng độc, "Ở đây có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, đại khái là ruồi sợ lưu huỳnh."
"Lưu huỳnh có thể phòng kiến, lẽ nào phía trước lại là quan tài?" Tống Tiếu Ngự suy đoán.
"Nếu cũng là quan tài hồng ngọc thì không sai." Ông chú Hồ hớn hở nói.
Tiêu Xuân Thu đánh giá mấy cái còng tay, còng chân đang cầm, nghi hoặc nói: "Huyền Huyễn, cậu không phải nói trên còng tay, còng chân có bảo thạch, sao tôi tìm mãi không thấy?"
"Ha hả, lời của tôi có thể tin sao?"
"Cậu gạt bọn tôi?"
"Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu." [1]
Tiểu Thường, ông chú Hồ, Tiêu Xuân Thu nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là tự nhận ngu ngốc.
Con đường bên phải rất ngắn, đi đại khái hai mươi mét đã tới cuối đường.
Huyền Huyễn dừng bước, "Phía trước không đường."
Dương Lăng giơ đèn pha chiếu chiếu, "Kỳ quái, đây có chút không hợp lẽ thường."
"Không hợp lẽ thường?"
"Không việc gì ai sẽ tiêu phí khí lực tạc một đoạn đường như vậy."
"Có lẽ con đường này là tự nhiên hình thành."
"Không giống, mọi người nhìn, trên vách đá có vết tích đao búa, rất rõ ràng là người làm."
Ông chú Hồ bí hiểm nói: "Dựa theo trộm mộ tiềm quy tắc, ở đây hẳn có cửa ngầm."
Ông chú Hồ nổi giận, không cam lòng bị Dương Lăng xem thường, "Ở đây nhất định có cửa ngầm!"
Thừa dịp ông chú Hồ khom lưng đông sờ sờ, tây gõ gõ trên vách đá, Huyền Huyễn kéo Nguyệt Vũ tựa vào nghỉ ngơi.
Nguyệt Vũ nhìn đồng hồ, "Thì ra chúng ta đã vào gần 6 giờ, trách không được hơi đói."
"Muốn ăn gì?"
"Ừ, cũng tốt —— a!!!"
Nguyệt Vũ nói phân nửa, bỗng nhiên cả người ngã về sau, đang vươn tay vào ba lô lấy đồ Huyền Huyễn vội kéo tay anh lại, bởi xung lượng quá lớn, trái lại cả hai quấn làm một, ở gần bọn họ nhất Thượng Quan Hiên muốn kéo cũng đã muộn, chỉ nghe ầm ầm một tiếng nổ, bụi bặm bay lên, vách núi nhìn như kiên cố dĩ nhiên nổ ra một cái động lớn.
Phản ứng lại mọi người vội vàng chạy tới kéo Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ lên.
"Mọi người đừng nhúc nhích!"
Huyền Huyễn quát khẽ một tiếng khiến bọn họ giật mình, không tự chủ được dừng lại.
Bụi bặm bay lên tạm thời che đi tầm mắt sáu người, căn bản không biết hai người kia xảy ra chuyện gì.
Tiêu Xuân Thu nóng nảy, "Huyền Huyễn, hai người không sao đi?"
"Còn chưa chết, kém một bước."
Người ở trên phất tay, xua tan bụi bặm bay lả tả, chờ khi rõ ràng, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt dọa ngốc.
Một cậy đao sáng loáng đang chỉ vào chóp mũi Huyền Huyễn.
...
[1] Khương thái công điếu ngư, nguyện giả thượng câu: Khương thái công ở đây là Khương Thượng thời đầu Xuân Thu, còn gọi Khương Tử Nha. Nguyên ý là nói Khương thái công dùng lưỡi câu thẳng và không có mồi để câu cá, con cá nào cắn là tự muốn mắc câu. Thường dùng để ví những người tự biết là cạm bẫy, nhưng vẫn đâm đầu vào.