Anh vỗ mặt, lại nhìn cửa sổ không bóng người, trong lòng sợ hãi, thật gặp quỷ!
...
Nghe tiếng mở cửa, Đường Vân oa trên ghế chuyển mắt từ TV ra.
Thấy Hàn Vũ thần sắc dị thường, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sắc mặt của anh thật kém."
Hàn Vũ đóng cửa lại, "Sao cậu không nằm trên sô pha, vậy thoải mái hơn."
Đường Vân liếc xéo anh một cái, thần sắc có chút ngượng ngùng.
Vừa nghĩ tới "chuyện tốt" mình và Hàn Vũ trải qua trên sô pha, Đường Vân đã hận không thể đốt nó.
Như nhìn ra tâm tư Đường Vân, Hàn Vũ tiến lên hôn một cái, mập mờ nói: "Cậu có phải nghĩ tới chuyện tình dục gì?"
Đường Vân không khách khí cho Hàn Vũ một cái khuỷu tay, "Tình dục là anh!"
Hàn Vũ như kẹo cao su dính trên người Đường Vân, "Tiểu Vân xấu hổ, kỳ thực tôi thấy không có gì xấu hổ, đó là tình thú, tôi còn muốn thử dã chiến!"
Đường Vân hung hăng nhéo cái tên tư tưởng bại hoại này, dã chiến, đừng nằm mơ!
Hàn Vũ vén tay áo, một vùng tím đỏ, Tiểu Vân xuống tay thật ác!
Đường Vân hừ một tiếng, tuyệt không đồng tình Hàn Vũ.
Hàn Vũ chưa từ bỏ ý định nói: "Thật không lo lắng? Cậu ngẫm lại, trời đêm trăng sáng như nước, mặt đất mùi hoa say lòng, tình thú cỡ nào!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tôi thành toàn anh!" Đường Vân đen mặt cắn răng nói.
"Cậu bỏ được sao?" Hàn Vũ tình ý kéo dài.
"Anh còn khiến tôi nổi da gà như vậy, đừng mong tôi ở với anh." Đường Vân ác nói.
Hàn Vũ thở dài: "Tiểu Vân da mặt mỏng, như vậy sẽ giảm đi rất nhiều lạc thú."
"Mười tám tầng địa ngục, tầng tầng lạc thú, anh muốn thử không?"
Hàn Vũ cười gượng.
"Suýt nữa quên, anh đưa Lâm Lâm về có phải xảy ra chuyện gì, vừa nãy sắc mặt anh không tốt?"
"Đôi vợ chồng kia rất không lễ phép, thưởng tôi một cái sập cửa, tôi tự nhiên khó chịu, thế là nghe trộm, từ lời của bọn họ, tôi nghĩ bọn họ hình như có bí mật không thể cho ai biết gì."
Đường Vân liếc Hàn Vũ, "Trọng điểm, tôi chưa nghe được trọng điểm."
Tốt xấu theo cảnh cục đệ nhất nhân Thượng Quan Hiên lâu như vậy, có thể nào không tiến bộ?
"Là vậy, khi tôi về, không biết ảo giác hay sao, tôi nghĩ sát vách có kẻ âm thầm giám thị, hơn nữa tôi còn thấy một cái đuôi."
"Đuôi?" Đường Vân không giải thích được, "Đuôi gì?"
"Nhoáng lên mà qua, nghĩ là đuôi, lại không biết đuôi gì."
"Treo giữa không trung, rất đột ngột?"
"Không phải, có vẻ là có gì đứng bên cửa sổ nhìn trộm, khi tôi quay đầu, nó lập tức trốn vào bóng tối, một chớp mắt đó, tôi thấy thứ cùng loại cái đuôi, bất quá, lúc ấy tương đối tối, thấy không nhất thiết là thật, có lẽ tôi hoa mắt."
Đường Vân suy tư một hồi, "Nghe Lâm Lâm nói, bọn họ không phải nuôi một con cún sao? Có lẽ anh thấy là nó?"
"Cún? Có lẽ đi." Hàn Vũ không xác định nói, "Bất quá, cảm giác lúc ấy khiến tôi rất khó chịu, hẳn là tôi nghĩ nhiều. Còn có một điểm rất kỳ quái, căn cứ đôi vợ chồng kia nói, bọn họ không để Lâm Lâm chịu đói."
"Vậy sao Lâm Lâm đói như vậy?"
Hàn Vũ lắc đầu, "Người phụ nữ nói Lâm Lâm rõ ràng vừa cơm nước xong, thế nhưng không lâu sau lại nói đói, đại khái là vì vậy, bọn họ nghĩ Lâm Lâm cố ý khiến mình chú ý, cho nên không quan tâm."
"Anh nói Lâm Lâm nói dối? Thế nhưng không giống."
Hàn Vũ nhún vai, "Một nhà cổ quái, tôi có chút hối hận cho cô bé số điện thoại. Không nói bọn họ, cậu còn đau không?"
Đường Vân đỏ mặt, cảnh giác hỏi: "Anh tính làm gì?"
Hàn Vũ lập tức nhấc tay, "Không tính làm gì, tính ôm cậu đi nghỉ ngơi, Tiểu Vân, cậu quá để mắt tôi, tôi nào có nhiều tinh lực vậy."
Bất quá, tinh lực ha ha tiểu đậu hủ vẫn có, ha hả.