Trong nhà rất loạn, có thể so với bão tố ghé thăm.
"Đồ sộ! Các cậu không phải đại chiến một trăm hiệp với rắn mối đi?" Hàn Vũ nói giỡn.
Sở Hoàn, La Minh không được tự nhiên khái một tiếng, Trần Nặc khờ dại nói: "Không phải, kỳ thực đại bộ phận là bọn tôi biến thành vậy."
"Các cậu làm gì?"
"Cứu hai người, tìm cơ quan." Sở Hoàn trả lời ngắn gọn hữu lực.
"Ừ, ừ." La Minh gật đầu.
Hàn Vũ nói thầm: "May mà không phải nhà tôi, bằng không để tôi thu dọn, muốn chết đều có."
La Minh cười hắc hắc, đang tính nói gì, đột nhiên cứng lại.
Đường Vân thuận theo ánh mắt, cũng cứng còng.
Trần Nặc trước lui đến sau La Minh, Hàn Vũ ha ha nở nụ cười hai tiếng, "Thực xấu!"
Đường Vân chưa từng thấy sinh vật xấu xí thế này, mặc dù có tâm lý chuẩn bị, thế nhưng vẫn bị dọa ngã, trách không được ba người Sở Hoàn dọa thành vậy.
Như Sở Hoàn hình dung, rắn mối chiếm giữ cầu thang dài chừng 2 mét, kéo một cái đuôi tráng kiện, biểu bì bao trùm quanh thân diễn sinh màu lục, vảy dài ở cổ, lưng hình thành từng lớp xếp chồng, bụng có hai móng vuốt rất dày, kinh khủng nhất là đầu, liếc mắt nhìn thoáng nghĩ là hai cái đầu biến dị gien, thế nhưng nghiêm túc nhìn lại, chỉ là một cái đầu từ giữa nứt ra hai bên, ở đó có thể thấy rõ huyết quản liên tiếp, mỗi nửa đầu còn mọc ra một con mắt thật lớn cùng nửa cái miệng.
Đường Vân trắng mặt đối Sở Hoàn nói: "Kỳ thực các cậu xem như có can đảm, không bị dọa ngất."
Sở Hoàn cười gượng.
"Đây là rắn mối sao? Rắn mối không phải có bốn chân? Sao tôi thấy giống khủng long?"
Đường Vân một tay kéo Hàn Vũ muốn chạy lên quan sát, hổn hển nói: "Anh không muốn sống nữa sao?"
"Cậu không thấy thứ này đang đờ ra sao? Không thừa dịp nó như đi vào cõi thần tiên nhìn kỹ, chờ nó hoàn hồn cũng đừng hy vọng."
"Đờ ra? Đừng nói đùa."
"Thật, cậu nhìn đi."
Hàn Vũ ngữ khí nghiêm túc không giống nói giỡn, mọi người hồ nghi nhìn quái vật kia một hồi, quả nhiên phát hiện ánh mắt của nó dại ra, tựa hồ không chú ý bọn họ, ngồi đó không nhúc nhích.
La Minh cười gượng: "Quái vật có biểu tình của nhân loại như vậy thấy thế nào cũng nghĩ quái dị."
Đường Vân hầu như nhịn không được muốn quay đầu bỏ chạy, Sở Hoàn lau mồ hôi nói: "Tôi nghĩ chúng ta trước lui ra ngoài tương đối tốt."
"Tôi cũng cho vậy." Đường Vân sáp thanh nói.
La Minh rút súng, gan lớn nói: "Sợ cái gì, chúng ta nhiều người, còn có súng."
Dứt lời, Trần Nặc một tiếng thét chói tai cao đê-xi-ben chấn đến La Minh suýt điếc, anh tính quay đầu mắng, vừa nhấc đầu lại thấy rắn mối như phát điên lao về phía mình, nửa khóe miệng chảy ra dịch thể xanh xẫm, trong đôi mắt to tràn ngập tuyệt vọng, thế nhưng không có thanh âm, nói không nên lời kinh khủng ghê tởm.
Loại tuyệt vọng khiến người kinh sợ này bị nhiễm mọi người, trong nháy mắt không khỏi ngây ngẩn, chờ bọn họ phục hồi tinh thần, rắn mối đã vọt tới trước mặt, dưới hoảng loạn, không thể làm gì khác hơn là rút súng không đầu không đuôi bắn.
Tiếng súng hỗn độn, giữa gào thét tuyệt vọng của rắn mỗi pha lẫn tiếng kêu của Hàn Vũ: "Trước đừng giết nó! Đừng giết nó!"
Dưới tình huống này, bọn họ tuy nghe được tiếng kêu của Hàn Vũ, thế nhưng căn bản không dừng được, vì bọn họ đều cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi trước nay chưa từng có, bọn họ chỉ có một ý niệm, thầm nghĩ quái vật này biến mất! Vĩnh viễn biến mất!
Rắn mối ầm ầm ngã xuống, mọi người cảm giác rõ suy nghĩ tuyệt vọng áp lực trong lòng thoáng cái biến mất, bọn họ không tự giác buông súng, trên mặt mờ mịt, sững sờ tại chỗ.
Thấy Đường Vân như linh hồn xuất khiếu hai mắt vô thần, Hàn Vũ nóng nảy, nắm vai anh lay động, "Tiểu Vân, Tiểu Vân! Cậu sao vậy? Tiểu Vân!"
Đường Vân đôi ngươi co rút, bỗng nhiên phục hồi tinh thần.
"Cậu thấy thế nào?" Hàn Vũ cấp thiết hỏi.
Đường Vân đỡ trán, "Tôi không biết xảy ra chuyện gì."
Những người khác lúc này cũng hồi hồn, nhìn rắn mối ngã trong vũng máu, Sở Hoàn lời mang hoang mang hỏi: "Các cậu vừa nãy có cảm giác, đột nhiên rất muốn giết quái vật này không?"
La Minh gật đầu, "Có, hơn nữa rất cường liệt, cứ như trúng tà."
"Một khắc đó tôi nghĩ mình thật mất lý trí, hoàn toàn không chịu khống chế." Đường Vân nói.
"Vậy hiện tại tốt hơn chưa?" Hàn Vũ hỏi.
"Không sao."
La Minh thấy Trần Nặc không ngừng lắc đầu, tiến lên giữ đầu anh lại, ngữ khí ác độc mà lo lắng: "Cẩn thận lắc rớt, sư tử lắc đầu."
Trần Nặc mặt nhăn thành cục, rên rỉ nói: "Tôi đau đầu."
La Minh đỡ anh đến sô pha, "Nằm ở đây một hồi."
"Cảm ơn, kỳ thực cậu chỉ cần không nói thô tục là người tốt." Trần Nặc chân thành nói.
La Minh liếc trắng, "Thao, ông thích nói thô tục."
Trần Nặc nghẹn trong ngực.
"Tôi nghĩ rắn mối này cố ý cho các cậu giết." Nhìn rắn mối "chết không nhắm mắt" một hồi, Hàn Vũ đột nhiên toát ra một câu kinh người