Trịnh Minh sợ đến nói cũng không được, yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng "Ôi ôi", bò về phía cửa, bình rượu đặt lên bàn bị ông thất thủ hất ra đất, chất lỏng đỏ nâu chảy tràn.
"Chạy cái gì, là tôi."
Bàn tay Trịnh Minh đặt trên cửa, chậm rãi xoay lại.
Mặc một bộ áo ngủ màu rượu đỏ Bùi Hiểu Nhã ngồi ở vị trí ông vừa ngồi, tư thế ưu nhã xuyết rượu.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia, sắc mặt Trịnh Minh thay đổi.
"Sao cô ở đây?" Trịnh Minh thét chói tai.
Bùi Hiểu Nhã cười khẽ, tiếng cười bén nhọn, "Bố chồng, ông thật là quý nhân hay quên, tháng trước tôi gả vào, làm dâu Trịnh gia, ông nhớ chứ? Tuy Trịnh Lôi đã chết, thế nhưng tôi là người của gã, ở đây rất bình thường."
Một tiếng bố chồng này Trịnh Minh nghe được mùi vị châm chọc, ông hừ gằn một tiếng, sửa lại quần áo, cầm một bình Whiskey khác trong tủ rượu tính lướt qua Bùi Hiểu Nhã lên lầu hai.
Khi đi ngang, Bùi Hiểu Nhã u oán nói: "Sao nào, tình nguyện ở cùng mụ phù thủy, cũng không nguyện thấy mỹ nhân như tôi?"
Bước chân Trịnh Minh dừng lại, xoay người.
Đôi mắt đen sâu kín của Bùi Hiểu Nhã, như hồ sâu hút người vào, Trịnh Minh không tự chủ được đi về phía cô, vươn tay đáp lên bả vai trơn bóng.
Bùi Hiểu Nhã khanh khách nở nụ cười, "Chúng ta tới phòng ông uống ly rượu thế nào?"
Trịnh Minh ma xui quỷ khiến gật đầu, tùy ý Bùi Hiểu Nhã kéo mình lên lầu hai, vào phòng.
...
Yến Dương cảm giác mình như một con ếch bị rắn độc chằm chằm, không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh ướt cả tấm lưng.
Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ đó là một người đàn ông lưng còng cực kỳ xấu xí, gã cầm trong tay thứ Yến Dương muốn tìm -- bức tượng La Hán mặc ngọc trên đầu chỉ có một con mắt huyết hồng.
Người làm vườn chỉ nhìn thoáng Yến Dương một cái, đã cúi đầu không biết đào gì giữa bụi hoa.
Yến Dương thở ra một hơi, vừa suy đoán thân phận người đàn ông cổ quái này, vừa âm thầm quan sát.
Người làm vườn đào ra bốn bức tượng La Hán mặc ngọc, dựa theo đông nam, tây nam, tây bắc, đông bắc mỗi phía một cái, sau đó thành kính quỳ lạy dập đầu.
Yến Dương nhìn không hiểu, không biết quái nhân này làm gì.
Lại nhìn một hồi, người làm vườn vẫn dập đầu quỳ lạy với bốn bức tượng, tính sơ sơ, gã kỳ quái này dập chừng hai mươi cái với mỗi bức mới đứng lên, sau đó vây quanh chúng nhảy một vũ điệu tư thế kỳ lạ -- hẳn tính vậy đi, tuy kỹ thuật không dám khen tặng.
Nhìn đến nhập thần, Yến Dương đột nhiên cảm thấy bàn chân nhói đau, tựa hồ bị gì cắn.
Cậu cúi đầu nhìn, hoảng sợ phát hiện chân mình không biết lúc nào quấn lất một con rắn nhỏ màu xanh lục cỡ chiếc đũa.
Rắn cắn Yến Dương một cái đã cấp tốc bò đi, thoáng biến mất giữa bụi hoa, Yến Dương muốn đập chết nó báo thù cho mình cũng không được, vì làm vậy, nhất định kinh động quái nhân, nói không chừng còn có cảnh sát bên ngoài.
Con rắn kia có độc!
Cảm thấy vết thương tê dại Yến Dương sợ hãi, vội từ lấy một sợi dây trong ba lô buộc chặt cái chân bị thương, chậm lại tốc độ máu.
Cậu không dám dừng, theo đường cũ bò ra Trịnh gia.
Khi trèo tường, đầu nặng chân nhẹ suýt nữa ngã xuống.
Nguy rồi! Độc này thật lợi hại!
.........
......
...
Yến Dương không biết mình làm sao mà về, khi đặt chân đến chung cư, môi cậu đã thâm tím, cả người rét lạnh.
Cậu lảo đảo ấn thang máy, dựa vào ý thức mơ mơ hồ hồ, về tới chỗ Sở Hoàn.