Thật không biết nên nói Bùi Hiểu Nhã vô tri hay kinh khủng, tuyệt không để cái chết của bọn Trịnh Minh trong lòng, tựa như mạng người trong mắt cô bất quá là một nhành hoa, Thượng Quan Hiên thậm chí nghĩ cô đang dùng tâm tính nô đùa nhìn bọn họ chết.
Loại phụ nữ như vậy rất đáng sợ, nhưng mà, Thượng Quan Hiên cảm thấy Trương Nhàn còn cao hơn Bùi Hiểu Nhã một bậc.
Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã là hai cực đoan khác nhau, nếu nói Bùi Hiểu Nhã là trăm phương ngàn kế muốn được đến sự chú ý của mọi người, vậy Trương Nhàn lại nỗ lực giấu mình, ngăn cản tất cả ánh mắt nhìn trộm, bà rất an tĩnh, an tĩnh gọi người sợ hãi, người ngoài đoán không ra bà nghĩ gì, cũng không thể biết bà có phải đang chờ tùy thời đâm sau lưng mình một đao không.
"Tôi muốn biết Trịnh Minh chết thế nào, tôi có quyền biết."
Nhìn Trương Nhàn mặt trầm như nước, khí thế bức người, Lưu Phỉ không khỏi cảm thấy nghẹt thở, trong thời gian ngắn dĩ nhiên không thể mở miệng.
Thượng Quan Hiên nói: "Căn cứ kết quả pháp y sơ bộ khám nghiệm tử thi, rất có thể là bị lăng trì."
"Lăng trì? Từ một bộ xương có thể nhìn ra gì?"
Thi thể Trịnh Minh cô đã thấy, chỉ chừa cái đầu, cùng với nói là bị lăng trì giết chết, Trương Nhàn càng nguyện ý tin tưởng là bị ăn tươi, bằng không, thịt và nội tạng của Trịnh Minh chạy đi đâu?
Bà biết, kẻ kia muốn bà thấp thỏm lo âu, muốn bà sợ mình sẽ chết thảm hại hơn bọn Trịnh Minh, bà cười nhạt, không đến cuối cùng, chết là ai vẫn là ẩn số.
"Trên bộ xương của Trịnh Minh có rất nhiều vết đao, vết cắt ở cổ cũng rõ ràng là đao thương, thế nên pháp y có thể giả thiết thủ đoạn giết người của hung thủ là lăng trì."
Bất quá có một điểm Thượng Quan Hiên vẫn giữ hoài nghi, hung thủ làm cách nào xử lý nội tạng và thịt của Trịnh Minh? Nếu được, Thượng Quan Hiên rất muốn để Hàn Vũ nghiệm thi lại, xem kết luận của anh. Dù sao, anh tin tưởng bản lĩnh của Hàn Vũ.
Cẩn thận tỉ mỉ Thượng Quan Hiên phát hiện, cục của ông chú Hồ, tuy từ ngoài mà xem tỉ lệ phá án đếm ngược đầu tiên giữa các cục, nhưng vụ án bọn họ xử lý, thường thường đều là khó khăn nhất, hơn nữa có chút là bên ngoài lập án không báo. Bầy dê nhiều chuyện của cảnh cục, khi nghiêm túc làm việc, hiệu suất còn cao hơn cục anh làm trước đây, xem ra thủ hạ của ông chú Hồ đều là tàng long ngọa hổ, có lẽ nó có thể giải thích tiền thưởng của bọn họ vì sao cao đến dọa người.
Chuyện, đôi khi không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Đối giải thích của Thượng Quan Hiên, Trương Nhàn không thể phủ nhận, nhưng bà biết Trịnh Minh tuyệt đối không phải bị lăng trì mà chết, giờ chỉ còn mình, hung thủ giấu mắt kia sẽ đối phó bà thế nào? Nghĩ tới kết cục một cái thảm liệt hơn một cái của bọn Trịnh Huy, Trịnh Minh, Trương Nhàn luôn không sợ gì cũng không khỏi run rẩy.
"Trương tiểu thư, có thể kể lại tối qua cô làm gì sao?"
"1 tiếng trước nửa đêm tôi và Trịnh Minh ngồi trong phòng nói chuyện, sau đó ông ta xuống lầu uống rượu, vì đã lâu chưa về, tôi có xuống tìm, lại bắt gặp ông ta và Bùi Hiểu Nhã uống rượu với nhau rất vui nên không quấy rầy, về phòng ngủ trước."
Thượng Quan Hiên tỉ mỉ nhìn thần tình Trương Nhàn, bất quá bà rất lợi hại, cũng rất cẩn thận, từ thần thái ngữ khí không thể nhìn ra mánh khóe gì.
"Bùi tiểu thư, nói thế, Trịnh Minh trước khi chết vẫn ở cùng với cô, cô nói mình hơn 2 giờ đã về phòng ngủ, thế nhưng không ai có thể chứng minh điểm này, vậy phiền cô về cảnh cục hỗ trợ điều tra." Lưu Phỉ nói.
Bùi Hiểu Nhã cong môi, tính biện bạch vài câu, Trương Nhàn bên cạnh bỗng nhiên không mặn không nhạt nói: "Tôi có thể chứng minh."
Một câu này, mọi người kinh ngạc, Bùi Hiểu Nhã cũng ngây ngẩn cả người.
Trương Nhàn nói tiếp: "Hôm qua là ngày 4, Trịnh Huy, Trịnh Hoa, Trịnh Lôi là ngày 4, ngày 14, ngày 24 tháng trước gặp chuyện không may, cho nên tối qua tôi không ngủ được, đại khái hai giờ rưỡi, tôi nghe có động tĩnh, mở cửa ra xem, thấy Bùi Hiểu Nhã đỡ Trịnh Minh vào khách phòng, bất quá, cô ta rất nhanh đi ra, nếu đúng như lời các anh, Trịnh Minh bị lăng trì, vậy ngắn ngủi bốn, năm phút đồng hồ, tôi thấy căn bản không đủ."
"Tối qua ở nhà chỉ có ba vị, nói không chừng Trịnh Minh là một trong số các vị, hoặc là hợp lực giết, vì vậy bằng chứng của cô không thể tin." Vốn định đi phòng khách nghỉ ngơi nửa đường lộn lại Tiêu Xuân Thu nói.
Trương Nhàn nhìn anh, "Tôi đồng ý, bất quá hành lang lầu hai có cameras, sao các anh không xem ghi hình tối qua rồi hãy có kết luận, phải rồi, tối qua không phải chỉ có ba chúng tôi, người làm vườn của tôi cũng tính."
Người làm vườn?
Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu không hẹn mà cùng quay đầu nhìn người làm vườn dưới tàng cây vẫn dùng ánh mắt âm trầm nhìn bọn họ.
Trương Nhàn nói: "Bất quá ông ấy chỉ quan tâm hoa cỏ, hơn nữa chưa từng rời khỏi hoa viên. Ông ấy tuy là quái nhân, lại không phải hung thủ, anh cảnh sát, thứ tôi nhắc nhở các anh, vô luận là cái chết của ba người Trịnh Huy, hay Trịnh Minh, lẽ nào các anh không cảm thấy đây có lẽ không phải người làm?"
Nói xong, Trương Nhàn không để ý bọn Thượng Quan Hiên, xoay người rời đi.
Bùi Hiểu Nhã cười cười, phong tình vạn chủng phất tay với bọn họ, cũng đi theo.
Lưu Phỉ thở ra một hơi, "Bà ấy thật đáng sợ! Khiến tôi á khẩu không trả lời được."
Thượng Quan Hiên không nói gì, Tiêu Xuân Thu nói: "Bất quá kỳ thực bà ấy nói rất có đạo lý, có lẽ không phải người làm."
Mặt Lưu Phỉ đều sắp nhăn thành khổ qua, "Không phải người, vậy bắt sao đây? Tôi thấy vẫn nên từ chức cho xong."
Thượng Quan Hiên bỗng nhiên cười, "Vừa lúc, Đỗ Dịch nhất định hài lòng."
Tiêu Xuân Thu vỗ vai Lưu Phỉ, cầu thị nói: "Nếu anh muốn phá án, tôi thấy phải mời Huyền Huyễn hỗ trợ, cậu ấy tuy định giá khá đắt, bất quá sẽ không để người thất vọng cái giá đó."
Nhìn Lưu Phỉ nhắc đến tiền vẻ mặt "đau lòng", Thượng Quan Hiên nói: "Huyền Huyễn không phải lấy giá trên trời, trước nói cho cậu ấy, có lẽ tâm tình tốt, cậu ấy nguyện ý miễn phí cũng nói không chừng."
Lưu Phỉ nhất thời lòng tin tăng đầy, bất cứ giá nào nói: "Vậy phiền A Hiên hỗ trợ liên hệ vị đại sư này."
...
"Đứng lại, bà vì sao giúp tôi?" Bùi Hiểu Nhã gọi lại Trương Nhàn.
Trương Nhàn không quay đầu, nở nụ cười một tiếng, "Giúp cô? Cô sai rồi. Trịnh Minh không phải cô giết, tuy cô rất muốn giết ông ta, nhưng có kẻ nhanh hơn một bước, tôi nói đúng không?"
Bùi Hiểu Nhã vòng đến trước mặt Trương Nhàn, nụ cười không còn trên gương mặt mỹ lệ, vặn vẹo dị thường, "Tôi đang nghĩ khi đến phiên bà, không biết bà có thể chết khó coi hơn không."
Trương Nhàn không chút rung động, "Nói không chừng cô cũng là mục tiêu."
Bùi Hiểu Nhã bỗng nhiên lộ ra thần sắc kinh sợ, một khắc sau, lại nở nụ cười, vươn tay xoa trán Trương Nhàn.
Trương Nhàn bất động, chỉ là lẳng lặng nhìn.
Bùi Hiểu Nhã tiến đến bên tai bà, cười khẽ: "Nói cho bà, dưỡng nhan cổ không phải thập toàn thập mỹ, bà tìm cái gương soi trán của mình đi, ha ha, ha ha!"
Trương Nhàn sắc mặt đại biến, đẩy ra Bùi Hiểu Nhã cười to, lạnh nhạt nói: "Tôi không biết cô nói gì."
Bùi Hiểu Nhã vẫn cười, cười đến chảy nước mắt, "Bà hà tất uổng công che giấu, chúng ta giống nhau, bà biết."
Trương Nhàn không để ý cô, vội chạy lên lầu hai.
Bùi Hiểu Nhã cười, vừa cười, vừa vươn tay sờ thái dương bị tóc dài che đậy, thì thào không ngừng nói: "Chúng ta trốn không thoát, trốn không thoát..."