Thượng Quan Hiên thấy anh thần tình khác thường, hỏi: "Sao vậy? Điện thoại của ai?"
Tiêu Xuân Thu thần tình cổ quái, "Cậu đoán?"
Một thoáng suy tư, anh nở nụ cười, "Lưu Phỉ rất may mắn, tôi đoán là Huyền Huyễn, hơn nữa nói không chừng cậu ấy muốn tới Trịnh gia, đúng không?"
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, hoài nghi anh có phải lén học thuật đọc tâm, "Sao cậu biết?"
Thượng Quan Hiên cười, tâm tư Tiêu Xuân Thu rất dễ đoán, đều viết trên mặt.
Thấy anh cười mà không đáp, Tiêu Xuân Thu bất mãn, "Thượng Quan Hiên chết tiệt, biểu tình này là gì? Nhất định thầm mắng tôi ngốc, đúng không?"
"Cậu nghĩ đi đâu, có thể đoán được tâm tư cậu, là vì tôi hiểu cậu, đổi lại cậu, đôi khi cũng có thể đoán được tôi nghĩ gì, đây là chuyện rất bình thường." Thượng Quan Hiên trấn an Tiêu Xuân Thu như con nhím, "Được rồi, sao Huyền Huyễn đột nhiên tới? Cậu ấy lúc nào về?"
"Không biết, cậu ấy chỉ hỏi tôi ở Trịnh gia phải không, tôi nói phải, cậu ấy bảo tôi chờ, cậu ấy sẽ tới, tôi chưa kịp hỏi nguyên nhân, đã cúp, quả thật là tác phong của cậu ấy -- không lễ phép!" Tiêu Xuân Thu oán giận, "Bất quá kỳ quái, sao Huyền Huyễn biết chuyện Trịnh gia?"
Thượng Quan Hiên vô tình nói: "Chờ cậu ấy tới, hỏi thử xem, hà tất lãng phí thời gian."
"Nói cũng phải."
...
"Tiểu Nguyệt vì sao đi Trịnh gia?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ hỏi.
Vốn nghĩ dù cậu không nói, anh cũng sẽ đi một chuyến, vậy mà chưa tính xong, từ miệng Sở Hoàn biết Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên đang ở Trịnh gia Huyền Huyễn đã cấp tốc mà bá đạo báo cho Tiêu Xuân Thu biết mình sẽ tới.
Khi Yến Dương nhắc tới bốn bức tượng La Hán mặc ngọc, cậu chú ý thấy ngạc nhiên trong mắt Nguyệt Vũ, đặc biệt khi nghe câu ta kể có một gã xấu xí quỳ lạy dập đầu nhảy quái vũ với tượng La Hán, Nguyệt Vũ càng kinh ngạc, hiển nhiên tỏ rõ, về bốn bức tượng La Hán mặc ngọc này, Nguyệt Vũ biết chút gì, thế nên cậu quyết định đi Trịnh gia, bằng không, cậu mới không rảnh xen vào chuyện của người khác.
Nguyệt Vũ ngẩn ra, trái tim nhất thời bay lên, mặt mày cong cong, vui vẻ như một đứa bé rốt cục như nguyện ăn được kem.
Huyền Huyễn kéo mặt anh, kết luận: "Cười như đứa ngốc."
Nguyệt Vũ ôm cậu hôn hôn, khổ não nói: "Tiểu Nguyệt, tôi nghĩ tôi càng ngày càng thích cậu, làm sao đây?"
Huyền Huyễn cười khẽ, nụ cười chói mắt phảng phất pháo hoa rực rỡ nở rộ trong khoảnh khắc, "Không biết làm sao, vậy đời đời kiếp kiếp bên nhau đi."
Nguyệt Vũ không khỏi nở nụ cười, nói nhỏ: "Đây cũng là nguyện vọng của tôi."
...
Trên đường lái xe đi Trịnh gia, cậu hỏi anh: "Bốn bức tượng La Hán kia có gì cổ quái? Anh từng thấy?"
"Đâu chỉ thấy, bốn Thiên Nhãn La Hán kia là tôi đưa cho Nam Cung gia." Nguyệt Vũ lời nói kinh người.
Huyền Huyễn giật mình, "Anh đưa cho Nam Cung gia?"
Nguyệt Vũ gật đầu, có chút hối hận: "Sớm biết rước lấy nhiều phiền toái như vậy, không đưa cho bọn họ, làm hại tôi giờ phải đi giải quyết hậu quả, tịch thu!"
"Tịch thu?"
"Đưa cho Tiểu Nguyệt chơi, được không?"
"Chơi? Chơi thế nào?" Huyền Huyễn hoang mang.
"Lúc đó dạy cậu, rất thú vị."
Nhìn Nguyệt Vũ hăng hái bừng bừng, Huyền Huyễn trên đầu nổi lên vô số chấm hỏi, bốn bức tượng La Hán mặc ngọc có thể chơi cái gì?
...
Lưu Phỉ xát tay, khẩn trương hỏi Thượng Quan Hiên: "Vị đại sư kia nguyện ý hỗ trợ? Có sư tử ngoạm không?"
Thượng Quan Hiên chưa kịp trả lời, Tiêu Xuân Thu đồng tình nói: "Hỗ trợ là tuyệt đối hỗ trợ, thế nhưng nhất định sư tử ngoạm."
Lưu Phỉ xoa mồ hôi trên trán, lo lắng nặng nề, anh vừa sợ không phá được án, lại sợ không có tiền mời Huyền Huyễn.
Ngay lúc Lưu Phỉ qua lại lòng vòng, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rốt cục xuất hiện.
Lưu Phỉ lập tức cao độ tập trung tinh thần, nhỏ giọng hỏi Thượng Quan Hiên: "Vị nào là Huyền đại sư?"
Tiêu Xuân Thu lại cướp trước mở miệng: "Anh nghĩ ai giống."
Lưu Phỉ cẩn thận quan sát Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, anh thấy Nguyệt Vũ tao nhã, quý khí bức người, nghĩ thầm: vị này nhất định là Huyền đại sư.
Anh tiến lên, cầm tay Nguyệt Vũ, cung kính nói: "A Huyễn, không phải, Huyền đại sư, cậu nhất định phải miễn phí hỗ trợ, cầu cậu!"
Nguyệt Vũ trợn tròn mắt, đầu đất này là ai?
Huyền Huyễn lãnh tĩnh mà rút tay Nguyệt Vũ từ tay Lưu Phỉ về, ngoài cười trong không cười nói: "Anh nhận sai người, tôi mới là người anh muốn tìm -- Huyền đại sư!"
Lưu Phỉ nhất thời mồ hôi chảy ròng, trừng Huyền Huyễn một hồi, quay đầu rên lên với Tiêu Xuân Thu: "A Thu, cậu làm chi lầm đạo tôi?"