Huyền Huyễn ngoài ý muốn, cậu thật không ngờ một con rắn dĩ nhiên có cá tính như vậy, khiến cậu càng thêm thích Tiểu Lục.
"Được rồi, mày không muốn nói thì thôi." Huyền Huyễn thở dài, "Tuy mày chỉ là một con rắn, thế nhưng thông minh như người, tao nghĩ mày có lý do của mày, nhân quả tuần hoàn, định là có nhân ban đầu, mới có quả hôm nay, kẻ đã chết nói không chừng có lý do đáng chết. Hơn nữa, tao nghe không hiểu xà ngữ của mày."
Tiêu Xuân Thu nghe đến mơ hồ, "Rốt cuộc là sao vậy?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Không rõ lắm."
"A?" Tiêu Xuân Thu há hốc mồm.
Suy nghĩ một chút, Huyền Huyễn nói: "Dựa theo suy đoán của tôi, người làm vườn là Trương Nhàn giết, bốn cha con Trịnh gia vô cùng có thể là người làm vườn giết, về phần Bùi Hiểu Nhã, tự sát."
Lưu Phỉ mồ hôi, "Thế nhưng không có chứng cứ, tôi thế nào kết án? Giờ người làm vườn đã chết, chết không đối chứng."
Huyền Huyễn sờ đầu Tiểu Lục, không đáp.
Cho dù có chứng cứ, lẽ nào muốn định tội xà quỷ?
Tiểu Lục ôn thuần quấn lên ngón tay Huyền Huyễn, im lặng cảm nhận an bình ngón tay kia mang đến.
Thượng Quan Hiên trầm ngâm một chút, không giải thích được hỏi: "Cậu nói Trương Nhàn giết người làm vườn, người làm vườn giết bốn cha con Trịnh gia, có căn cứ gì?"
"Dưỡng nhan cổ đã chết." Huyền Huyễn đột nhiên nói một câu.
"Đương nhiên yêu quý, sâu ghê tởm như vậy bà ta đều dám ăn, có thể thấy bà ta quan tâm sắc đẹp của mình cỡ nào, cậu là nói--" Nói đến đây, Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên hiểu rõ.
"Anh có thấy Hoa Phục Sinh héo rũ trong hoa viên không, phần rễ bị đứt, dưỡng nhan cổ là bảo bối của Trương Nhàn, Hoa Phục Sinh đương nhiên không phải bà ta hủy diệt, càng không phải là người hầu làm, về phần Bùi Hiểu Nhã, tôi nghĩ sự xinh đẹp của cô ta nói không chừng cũng là vì dưỡng nhan cổ, cho nên Hoa Phục Sinh tự nhiên không thể là Bùi Hiểu Nhã hủy, vì thế chỉ còn một khả năng -- người làm vườn."
Nói đến đây, Huyền Huyễn cúi đầu nhìn thoáng Tiểu Lục nằm trong tay mình bất động, người làm vườn kỳ thực có thể nói là Tiểu Lục, dưỡng nhan cổ rất có thể là bị Tiểu Lục đập chết.
"Kết quả Trương Nhàn dưới cơn giận dữ giết người làm vườn, còn cắt ngón tay của ông ta." Thượng Quan Hiên tiếp lời.
Huyền Huyễn nhướng mày, "Lẽ nào anh không thấy khả năng này rất cao?"
Thượng Quan Hiên trầm mặc.
"Vậy cậu vì sao nói người làm vườn giết bốn cha con Trịnh gia?"
"Vì người làm vườn biết cách sử dụng Thiên Nhãn La Hán, mà cha con Trịnh gia là chết dưới cổ hồn của Thiên Nhãn La Hán." Nguyệt Vũ nói.
"Người làm vườn là cổ sư? Huyền Huyễn không phải nói đó là một con rắn?" Tiêu Xuân Thu hồ đồ.
"Đó là một con rắn không sai, xà so với bích hổ, tri chu, nhục trùng, hấp huyết biên bức, cấp bậc tương đối cao, anh hiểu chưa?"
"Không hiểu." Tiêu Xuân Thu thành thật nói.
"Anh là nói, Tiểu Lục sở dĩ có thể điều khiển cổ hồn của Thiên Nhãn La Hán, là vì nó cao hơn chúng?" Huyền Huyễn chần chờ nói.
"Có thể nói vậy. Bích trâm sợ xà điêu, bích hổ, tri chu, nhục trùng, hấp huyết biên bức sợ bích trâm, huống hồ, có cơ hội ăn thịt, uống máu, không có gì xấu, như một kẻ tham tiễn chết rồi, cũng vẫn thích tiền, hấp huyết biên bức đương nhiên thích uống máu."
Nghe Nguyệt Vũ dùng ngữ điệu bằng phẳng nói lời kinh khủng như vậy, Tiêu Xuân Thu lạnh gáy, nhịn không được rùng mình.
"Khó không có lý."
"Đây là giải thích tốt nhất tôi nghĩ ra được, bằng không Trịnh gia có người là cổ sư."
Thượng Quan Hiên mịt mờ nhìn thoáng lòng bàn tay Huyền Huyễn, tuy anh cũng không thấy gì, "Một con rắn vì sao muốn giết bốn cha con Trịnh gia?"
"Như lời Tiểu Nguyệt, định là có nhân ban đầu, mới có quả hôm nay, Tiểu Lục vì sao trở thành xà quỷ, nói không chừng không thoát được quan hệ với người của Trịnh gia."
Tiêu Xuân Thu trợn tròn mắt, "Lẽ nào tất cả chỉ là một con rắn báo thù?"
Tiểu Lục vốn an tĩnh ghé vào lòng bàn tay Huyền Huyễn, lúc này đột nhiên cuộn mình, không tự giác siết chặt, khiến Huyền Huyễn nghĩ ngón tay mơ hồ đau.
Cậu không nói gì khẽ vuốt ve thân thể nó, hy vọng có thể khiến Tiểu Lục bình tĩnh lại.
Tiểu Lục buông lỏng người, run lên bần bật, ánh mắt như hàm lệ.
"Lẽ nào tất cả chỉ là một con rắn báo thù?" Tiêu Xuân Thu lặp lại, hy vọng có người có thể cho anh đáp án.
Một lúc lâu, Huyền Huyễn nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện nghe thật khó để tin, thậm chí hoang đường, nhưng là chân thật. Muộn rồi, tôi phải về, có gì mai hãy nói."
Lưu Phỉ vẫn nghiêm túc nghe bọn họ thảo luận, thế nhưng anh phát hiện mình nghe không hiểu câu nào, tính mặt dày hỏi rõ, lại nhìn bọn Huyền Huyễn sắc mặt ngưng trọng, cảm thấy lúc này cũng không quá tốt, không thể làm gì khác hơn là nuốt tất cả nghi vấn vào bụng, rất thống khổ.
Khi xuống lầu, Trương Nhàn vẫn là tư thế đó ngồi xuất thần, không biết nghĩ gì.
Nhìn Lưu Phỉ chỉ huy thuộc hạ lên lầu hai, Trương Nhàn rốt cục phục hồi, nhíu hỏi: "Cảnh sát Lưu làm gì?"
"Bùi Hiểu Nhã tự sát."
Trương Nhàn ngẩn ra, "Đã chết? Cô ta dĩ nhiên đã chết, không thể nào, không thể nào..."
...
Huyền Huyễn nâng Tiểu Lục, nhìn mắt nó, "Mày muốn đi với bọn tao không?"
Tiểu Lục thuận theo cánh tay bò tới cổ Huyền Huyễn, dùng đỉnh đầu cọ vài cái, sau đó bò xuống người cậu, xa xa nhìn Trương Nhàn.
Huyền Huyễn thở dài một hơi, hỏi Nguyệt Vũ bên cạnh: "Anh nghĩ chúng ta có nên ngăn cản không?"
"Ngăn cái gì?"
"Anh không cảm thấy mục tiêu cuối cùng của Tiểu Lục là Trương Nhàn?"
Nguyệt Vũ nhìn thoáng Tiểu Lục nhìn chằm chằm Trương Nhàn, nếu ngày mai nghe tin Trương Nhàn chết, anh nghĩ mình cũng không kinh ngạc.
"Cậu muốn ngăn?"
Trầm mặc một hồi, Huyền Huyễn lắc đầu, "Không muốn, cũng không đành lòng, không biết vì sao, thấy nó như vậy, tôi nghĩ người của Trịnh gia nhất định đã làm chuyện nhân thần cộng phẫn gì, cho nên Tiểu Lục mới có thể làm thế với bọn họ."