Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 23



Một lúc sau, Ngao An An và quỷ Đao Lao tới nhà đại sư Liên. Trong lúc chờ đợi người phụ trách công trường tới đón bọn họ, Ngao An An mở sách ra xem tiếp.

Người phụ trách công trường vốn chỉ tính đón một vị đại sư, nên hơi sửng sốt khi thấy có thêm Ngao An An.

Thứ nhất là vì diện mạo của Ngao An An, thứ hai là vì không đoán ra thân phận của cô.

"Cô đây là?"

"Đây là đệ tử của lão, nhìn con bé trẻ tuổi vậy thôi nhưng thiên phú của con bé ở lĩnh vực huyền học còn cao hơn lão. Có lẽ lần này chúng ta còn phải trông cậy vào con bé đấy, lão thấy sự việc lần này khó giải quyết, vì thế mới đặc biệt bảo con bé đi cùng." Đại sư Liên nói thẳng.

"Không nghĩ tới..." Người phụ trách công trường vô thức nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của Ngao An An, thật sự kinh ngạc.

Đại sư Liên chỉ cười không đáp.

Nếu sự việc lần này có thể giải quyết được, thanh danh của Ngao An An hiển nhiên sẽ được lan truyền ra bên ngoài, chuyện ông đồng ý với Ngao An An cũng coi như hoàn thành.

Thành ý này của ông, chắc hẳn Ngao An An sẽ hiểu được.

"Vị đại sư này xưng hô như thế nào?" Người phụ trách công trường xem thái độ của đại sư Liên cũng đoán được lời nói này của ông chắc hẳn không phải giả nên lập tức dò hỏi, vị trí Ngao An An từ người phụ trợ trở thành một đại sư chân chính.

Ngao An An thấy thế, liếc nhìn đại sư Liên một cái, rồi tự giới thiệu: "Ngao An An."

Ngao?

Họ này rất hiếm.

"Đại sư Liên, đại sư Ngao, mời." Người phụ trách công trường nhanh chóng mời bọn họ lên xe.

Một lúc sau, bọn họ cùng người phụ trách đã có mặt ở công trường.

Xung quanh công trường đã được bao quanh bởi bờ ngăn cách, đây hẳn là một công trường được xây dựng với khí thế ngất trời, vậy mà lúc này lại trở nên trơ trọi, không có lấy một bóng người.

Cho dù hiện tại có ánh nắng mặt trời rực rỡ, nhưng khi đứng ở cổng công trường lại cảm nhận được từng trận gió lạnh ập qua người.

"Chính là như vậy, vào ban ngày đã thấy rất lạnh rồi, đến buổi tối càng khiến người ta có cảm giác lạnh thấu xương, không ai dám trông coi ở chỗ này." Người phụ trách công trường giới thiệu, lúc nói cũng cảm thấy răng mình đang run run.

Đại sư Liên nhìn công trường trước mắt, vẻ mặt tỏ rõ sự chuyên chú.

Ông đã mở mắt âm dương, nhưng lúc này trong mắt âm dương của ông lại không tồn tại quỷ, chỉ nhìn thấy công trường này bị bao phủ bởi một luồng sát khí từ cõi âm. Bởi vì có luồng sát khí này bao quanh, khiến cả công trường thoạt nhìn có chút u tối, lúc này, đại sư Liên căn bản không nhìn rõ được thứ gì đang tồn tại dưới lớp bóng tối đó.

Nhưng chỉ từ những thứ này, ông đủ hiểu vấn đề ở công trường này vô cùng nghiêm trọng.

Chỉ riêng luồng sát khí từ cõi âm kia, nó vẫn đang từ trung tâm công trường khuếch tán ra xung quanh, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ cư dân quanh đây cũng sẽ gặp họa.

"Thế nào rồi?" Người phụ trách tì mò hỏi đại sư Liên đang quan sát quanh công trường.

"Nơi này âm khí cực kì nặng, lão đứng ở đây không thấy rõ được tình huống bên trong công trường, cụ thể cứ vào trong rồi nói tiếp." Đại sư Liên trả lời.

Sau đó ông lấy từ trong túi mình ra hai lá bùa, một lá cho người phụ trách công trường bên cạnh, "Cầm lấy cái này, phòng ngừa âm khí từ công trường xâm nhập."

Người phụ trách công trường vội vàng nhận lấy. Điều thần kỳ đó là ngay lúc anh ta nhận lấy lá bùa, lập tức cảm giác toàn thân trở nên ấm áp, không còn thấy lạnh như lúc đầu nữa.

Quả nhiên là đồ từ chỗ đại sư có khác.

Người phụ trách nắm chặt lá bùa trong tay, sau đó nhìn thoáng qua Ngao An An đứng bên cạnh, sao cô lại không có?

Chú ý tới ánh mắt của người phụ trách công trường, đại sư Liên nói thẳng: "Con bé không sợ chút âm khí này đâu."

Đại sư Liên thấy được đám âm khí màu đen xung quanh cứ tới trước người Ngao An An liền vội vàng tránh đi, sợ đụng tới Ngao An An dù chỉ một chút, hiển nhiên là rất sợ Ngao An An.

Đến cả quỷ Đao Lao đi theo bên người Ngao An An, nhìn thấy luồng âm khí này cũng giống như thấy đồ ăn ngon vậy, điên cuồng hấp thu, mỗi lần hấp thu, âm khí xung quanh lập tức thành khoảng trống lớn.

Một "người" một quỷ này, thật sự không cần ông phải nhọc lòng.

Người phụ trách công trường nghe xong lại bất giác nhìn về phía Ngao An An.

Thật là... Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà!

Ngao An An không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, dẫn đầu bước vào bên trong, bắt đầu tìm nơi âm khí nồng đậm nhất trong công trường.

Nơi này chắc hẳn là nguồn gốc của những luồng âm khí này.

Tìm được nguồn gốc thì lập tức có thể biết được nguyên nhân sinh ra âm khí.

Thấy Ngao An An đi trước, đại sư Liên cùng người phụ trách cũng vội vàng theo sau.

Chỉ trong chốc lát, đoàn người đã đi tới trước một cái hố khổng lồ.

"Hố này chính là nơi đào quan tài lên." Nhìn thấy hố, người phụ trách lập tức giải thích.

Đại sư Liên nhìn hố này, quả nhiên thấy một dòng âm khí từ bên trong đang cuồn cuộn không ngừng tỏa ra ngoài.

Dưới con mắt của người bình thường, đây chỉ đơn giản là một cái hố.

Nhưng ở dưới mắt âm dương, cái hố này sâu không thấy đáy.

Nhìn xuống hố, trong lòng đại sư Liên rét run, tự động lui về phía sau một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.