Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 52



Khi Lâm Hàn đi tới trước mặt Ngao An An, tầm mắt của đám quỷ đứng sau lưng cô đều tập trung vào Lâm Hàn.

Cảm nhận được tầm mắt trên người mình, Lâm Hàn dừng lại.

Làm sao bây giờ? Chân anh lại mềm nhũn rồi!

Phải ổn định!

Thở nhẹ ra một hơi, Lâm Hàn ép mình dời tầm mắt từ chỗ đám quỷ ra chỗ khác, sau đó tự an ủi mình ở trong lòng, bọn quỷ này không dọa người, không hại người.

Nhưng bọn họ có thể đừng tò mò mà nhìn chằm chằm vào anh như vậy được không, làm như anh là sinh vật lạ lắm vậy.

"Có chuyện gì sao?" Ngao An An nhìn Lâm Hàn đang đứng trước mặt mà ánh mắt cứ nhìn ra sau lưng cô, cô vẫn nên chủ động thu hút sự chú ý của Lâm Hàn, nếu không thì không biết vị này còn rối rắm tới lúc nào.

"Tôi... Tôi chỉ muốn cô giúp tôi xem tướng. Không phải trên Weibo cô nói cô giỏi cái này sao?" Lâm Hàn do dự một chút, khi mở miệng vẫn là sửa lại những gì vốn định nói, thôi thì mới bắt đầu nên nói cái khác tốt hơn.

Nghe vậy, Ngao An An nhướng mày nhìn Lâm Hàn, lên tiếng: "Từ dáng vẻ của anh, anh là người chết yểu. Đáng lẽ anh sống không được bao lâu, chỉ là không biết vì sao anh vẫn còn sống tới giờ. Thay đổi vận mệnh là trái lại ý trời, khiến vận mệnh của anh xảy ra biến hóa, tử khí cũng dần dần tan đi. Nhưng anh đã từng đứng giữa sự sống và cái chết, nên bây giờ có thể thấy được một vài hiện tượng kì lạ, hơn nữa mỗi lần anh muốn phong bế thì khả năng này càng lợi hại hơn."

Nghe Ngao An An nói xong, Lâm Hàn đã chết lặng.

Anh nhớ lại bản thân bị tai nạn cách đây không lâu, lúc đó đưa vào bệnh viện cấp cứu, máu chảy rất nhiều, cơ bản không còn cứu được nữa, nhưng bác sĩ vẫn cố gắng thử một lần, cuối cùng thật sự đã cứu được cái mạng này.

Mà đôi mắt âm dương của anh là thứ anh có được sau khi tỉnh dậy, này còn không phải là trải qua sống chết mới có sao?

Ngao An An nói... Thật sự rất đúng!

Giờ phút này, Lâm Hàn cảm thấy mình được cứu rồi!

"Mắt âm dương này của tôi, cô có thể giúp tôi phong ấn không?" Lâm Hàn tranh thủ thời gian nói.

Đôi mắt âm dương này đã làm cuộc sống của anh rối tung lên, khiến anh không dám quay nhiều phim truyền hình, nhất là ở những nơi có nhiều ma quỷ.

Phim trường ở đây mới xây dựng không bao lâu, cũng không có quá nhiều quỷ, hơn nữa bộ phim "Tầm Tiên" này khó có được, nên anh mới tự động xin nhận vai này, không ngờ vẫn gặp nhiều quỷ như vậy.

Nhưng điều tốt duy nhất là anh đã gặp được một cao nhân.

Anh ở đây lâu như vậy, có thể nhìn ra đám quỷ phía sau Ngao An An có khả năng là do cô nuôi, bởi vì bọn chúng ở sau lưng Ngao An An không xa, không dám vượt qua giới hạn.

Nghĩ như vậy, Lâm Hàn cảm thấy rất an tâm.

"Không thể phong ấn, đôi mắt âm dương trung hòa khí âm dương trên cơ thể anh, trên người anh rõ ràng âm lớn hơn dương cho nên âm khí mới thông qua mắt âm dương để trung hoà. Nếu anh phong ấn lại, âm khí trên người anh sẽ tích tụ, lúc nó bộc phát thì còn nghiêm trọng hơn. May mắn là trình độ của đại sư từng giúp anh phong ấn mắt âm dương có hạn, nếu không chỉ sợ bây giờ anh đang bệnh nặng trên giường." Ngao An An từ chối đề nghị của Lâm Hàn.

Sau khi nghe xong, Lâm Hàn ngẩn ra, thì ra anh nhìn thấy quỷ càng ngày càng rõ ràng hơn là do tự mình chuốc lấy?

Lâm Hàn cảm thấy có chút choáng váng.

Hoang mang qua đi, anh lập tức nói: "Giờ tôi phải làm gì đây? Mắt âm dương khiến tôi không thể nào làm việc cho tốt được."

"Anh có mắt âm dương, lúc đụng phải quỷ trên đường thì bọn họ có quấy rầy anh không?"

Lâm Hàn lắc đầu, chỉ là thỉnh thoảng bọn họ sẽ chào hỏi anh, làm anh sợ chết khiếp, nhưng sau đó cũng thành thói quen.

Mặc dù anh vẫn còn bóng ma tâm lý.

"Đã vậy còn sợ gì nữa? Cứ coi như không nhìn thấy. Chỉ cần anh không trêu chọc họ thì họ sẽ không chủ động ra tay với anh. Ngược lại, có một số quỷ sẽ nghĩ anh là đồng loại, gặp được quỷ muốn hại anh cũng khó đấy." Ngao An An thản nhiên nói.

"Nhưng mà..."

"Khi anh không thể từ chối điều gì đó, anh có thể thử chấp nhận xem sao." Ngao An An nói một câu thấm thía.

"..." Lâm Hàn im lặng một hồi, sau đó nhìn về phía đám quỷ đằng sau Ngao An An, bao gồm Quỷ Đao Lao cả người xanh lè kia.

Quỷ Đao Lao thấy Lâm Hàn nhìn qua, hào phóng bố thí cho anh một ánh mắt, phần lớn các quỷ khác cũng vẫy tay với Lâm Hàn.

Thấy thế, cả người Lâm Hàn run lên, anh không nhìn nữa mà tiếp tục hỏi Ngao An An: "Vậy sao bên cạnh cô lại có nhiều quỷ như vậy?"

"À, bọn họ đều được tôi cứu về gần đây thôi, họ có một ít tâm nguyện chưa hoàn thành, tôi chuẩn bị giúp bọn họ, sau khi hoàn thành sẽ đưa đi đầu thai." Ngao An An bình tĩnh nói.

"Tôi... Tôi có thể đi theo bên cạnh cô để học hỏi được không?" Lâm Hàn đột nhiên mở miệng.

Ngao An An nói đúng, chuyện cũng xảy ra rồi, anh chỉ có thể học cách chấp nhận thôi.

Nhưng muốn anh ngồi yên không làm gì cả là không đời nào, thà để bản thân có được một chút năng lực, nếu một ngày gặp phải quỷ có ác ý thì anh cũng có thể kịp thời xử lý, không để mình bị người ta hãm hại.

Nghe những lời của Lâm Hàn, Ngao An An nhướng mày: "Anh muốn theo tôi để học tập?"

"Ừ." Lâm Hàn gật đầu ngay lập tức.

"Được." Ngao An An đồng ý.

"Hả?" Lâm Hàn còn tưởng mình phải tốn nhiều lời, không ngờ Ngao An An lại đồng ý nhanh như vậy làm anh không kịp phản ứng, cô đồng ý cũng hơi nhanh quá đó?

Ngao An An thấy thế, không tiếp tục chủ đề này nữa mà nói về chuyện khác: "Có chuyện kỳ lạ nào xảy ra trước hoặc sau vụ tai nạn của anh không? Phải có lý do gì đó thì anh mới có thể thay đổi vận mệnh của mình."

Ngao An An cảm thấy hứng thú với Lâm Hàn vì lý do anh ta có thể thay đổi số phận của mình, là ai đã giúp anh ta?

Lâm Hàn lắc đầu: "Tôi không biết. Tôi chỉ nhớ lúc đang lái xe thì đột nhiên cảm thấy không nhìn được con đường trước mặt. Tới lúc có thể nhìn rõ, tôi đã vượt qua đèn đỏ, suýt nữa đụng phải xe khác. Tôi vội đánh tay lái sang bên cạnh, tông vào lan can rồi xe bị lật, sau đó tôi bất tỉnh lúc nào không hay."

Ngao An An nghe xong càng cảm thấy kỳ quái, lập tức dò xét trên người Lâm Hàn một chút rồi hỏi: "Trên cổ anh đeo cái gì vậy?"

Nghe vậy, Lâm Hàn sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, lấy tháp ngọc bích vốn bị che khuất sau áo ra: "Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, viện trưởng nói tháp ngọc ở ngay bên cạnh tôi, chắc là cha mẹ để lại cho tôi."

Tháp ngọc có vẻ rất quý giá, lúc đó viện trưởng đã nói với anh, có thể cha mẹ anh gặp chuyện bất đắc dĩ mới phải đưa anh vào trại trẻ mồ côi.

Cũng vì nguyên nhân này, anh mới một mực đeo nó trên người.

"Cho tôi xem thử." Ngao An An nói thẳng.

Nghe vậy, Lâm Hàn không nói hai lời liền tháo dây chuyền đưa cho Ngao An An.

Ngao An An vừa cầm lên liền nhận ra tháp ngọc này rất kì lạ.

Tháp này có linh khí, chỉ có điều nó do nhiều mạng người hiến tế tạo thành, hơn nữa những người này đều có quan hệ thân thiết với Lâm Hàn.

Mà có thể làm ra việc hiến tế này, chỉ sợ không phải người có khả năng thì cũng là tìm người có khả năng.

Nhưng cho dù họ là ai, điều duy nhất có thể chắc chắn là họ tự nguyện.

"Tháp ngọc này có vấn đề gì sao?" Lâm Hàn nhìn sắc mặt Ngao An An, nhịn không được hỏi.

"Tháp ngọc này chính là nguyên nhân khiến anh có thể làm trái ý trời mà sửa lại vận mệnh." Ngao An An dứt khoát trả lời một câu ngắn gọn.

"Sao có thể? Tháp ngọc này có chỗ nào đặc biệt sao?" Lâm Hàn tò mò, tiếp tục hỏi.

"Trong này có trưởng bối của anh, bọn họ hiến tế mình trong tháp ngọc, để tháp ngọc có linh lực, ngay lúc anh gặp nguy hiểm có thể che chở anh. Nếu tôi đoán không sai, bọn họ có lẽ đã sớm đoán được anh sẽ gặp kiếp nạn, bọn họ cam tâm tình nguyện tiến vào tháp ngọc này, chỉ hi vọng anh sống thật khỏe mạnh." Ngao An An giải thích, lại nói thêm một câu như vậy.

Lâm Hàn nghe xong, lập tức ngơ ngẩn.

Anh có gia đình, nhưng người thân đều đã mất rồi, hơn nữa là vì bảo vệ anh?

Không biết vì sao, Lâm Hàn cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp chặt, khiến anh không thở nổi.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn hâm mộ với những người có gia đình, không ngờ rằng anh cũng có, chỉ là họ dùng cách khác để ở cạnh anh thôi.

Nhưng tại sao bọn họ muốn làm như vậy?

Vì sinh mệnh của một mình anh, có đáng giá hay không?

Ngao An An trả lại tháp ngọc cho Lâm Hàn rồi nói thêm: "Tôi nhìn tướng mạo của anh, thân duyên chưa đứt, anh vẫn còn người thân trên đời, tương lai có lẽ anh có cơ hội gặp mặt, tới lúc đó thắc mắc của anh sẽ được giải đáp."

"Thật sao?" Trong mắt Lâm Hàn lập tức hiện lên không ít hi vọng.

Ngao An An gật gật đầu.

"Cám ơn cô." Lâm Hàn bình phục tâm trạng, nhanh chóng nói lời cảm ơn Ngao An An.

"Không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi thấy hứng thú với việc thay đổi vận mệnh của anh thôi, coi như giờ tôi đã biết những gì tôi muốn biết." Ngao An An vẫn thản nhiên nói.

"Dù sao tôi vẫn cảm ơn cô. Sau này, tôi nhất định nghiêm túc theo cô học tập, nghe lời cô nói. Bây giờ tôi cần làm cái gì đây?" Sau khi Lâm Hàn bình tĩnh tiếp nhận hiện thực, anh liền lao vào công việc.

Cái mạng này của anh được người thân bảo vệ, anh càng phải cố gắng sống tốt, có lẽ sẽ gặp được người thân còn sống, cũng có thể biết cuối cùng thì gia đình đã làm gì cho anh.

Bây giờ, đau buồn hay khổ sở đều không phải điều quan trọng nhất.

Nhìn thấy Lâm Hàn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, trong mắt Ngao An An ánh lên tia kỳ lạ, nhưng cô vẫn nói: "Việc học của anh bắt đầu từ việc ở chung với đám quỷ này! Bây giờ anh còn sợ quỷ thì học được cái gì nữa chứ. Bước đầu tiên cứ học cách hòa hợp với đám quỷ này đi."

"...Được." Lâm Hàn run rẩy cả người nhưng vẫn đáp lại.

Chờ Lâm Hàn trở lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện một làn sóng quỷ lớn, cảm giác được quỷ đang nói chuyện với mình ngay bên cạnh, Lâm Hàn cảm thấy tay chân đều cứng đờ.

Nói thì dễ hơn làm.

Ngay lúc này, chỗ Ngao An An.

Lúc Kỷ Lam quay lại liền thấy Lâm Hàn từ chỗ Ngao An An rời đi, lúc anh đi cũng không biết vì sao lại đi cùng tay cùng chân.

Sợ sao?

"Cô làm gì Lâm Hàn vậy?" Kỷ Lam hỏi thẳng, cô cũng biết Lâm Hàn có mắt âm dương.

"À... Anh ta muốn học hỏi kinh nghiệm, tôi đã đồng ý rồi, bây giờ để anh ta làm quen với bọn quỷ trước. Có mấy quỷ đang trò chuyện với anh ta, anh ta chưa kịp phản ứng thôi." Ngao An An nói đơn giản.

Kỷ Lam: "..."

Ngao An An đúng là giỏi mà, cô mới đi không bao lâu, đối phương đã thu nhận thêm một đàn em mới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.