Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Chương 31: Thuấn Thiếu Phong thỉnh cầu



Bệ đá này cảm giác thật tốt ngồi tu luyện, lượng linh khí xung quanh quá dồi dào tựa như muốn xông thẳng lấy tiến vào trong cơ thể cảm giác. Thường xuyên tu luyện không khéo tới nửa năm hắn có thể đạt Đấu Sư cấp Võ Hồn. Lỗ chân lông hắn tựa như toàn bộ mở rộng tới cực điểm.

Thôn Thiên Ma Công!

Thi triển công pháp bao quát toàn thân như một quả cầu xoáy màu hắc sắc liên tục cuộn tròn lấy tạo thành tựa như cái vòng xoáy lớn, lượng linh khí bị công pháp hút lấy một cách nhanh chóng, linh khí hắn thu lấy đâu chỉ gấp mấy lần, cảm giác linh khí tại đây đi vào khiến người ta có cảm giác mê say một dạng. Phía trên như có dị tượng xảy đến, một cái xoáy lốc cở nhỏ ngay phía trên cao gần 50m lớn, có người bắt gặp cái này chắc chắn bị hù tới một dạng.

Lúc này trời vẫn chưa sáng, cảm giác linh khí có chút thuần âm một dạng, cảm giác tu luyện tại đây một ngày đâu chỉ hơn 3 4 ngày tu luyện ngoài kia a. Hắn tại đây không có kìm hãm mốt chút, toàn bộ thực lực trào ra một cách không kiềm hãm, tại đây cách khá xa ngôi làng nên hắn có làm gì cũng không sợ ai hay biết, hắn có thể thoải mái mà tu luyện.

Cảm giác thời gian tại đây trôi có chút chậm, hắn tu luyện cảm giác không có quá nhiều thay đổi sắc tối. Hắn có chút mở mắt quan sát nhưng không có thứ gì khả nghi. Có thể tại đây một chiều thế giới khác mở ra tại tầng 9 cấm địa. Có lẽ vì thế toàn bộ đầu Vương cấp đều biến mất tựa như tiến vào.

Rừng trúc xung quanh rất rộng lớn chỉ có một lối đi nhỏ tiến vào, phía trong trung tâm chỉ có một khoảng nhỏ gần 20m2 đủ để tu luyện phạm vi. Hắn tình cờ được lão Thuấn Phong cơn say tiết lộ, chưa kể ít khi có người tiến tới đây vì sợ Hung Thú tấn công, quá tốt đối với hắn tu luyện cần yên tỉnh, hắn có thể mượn chổ này thoải mái tu luyện.

Xào xạc!

Xoáy lốc ngày một lớn tạo ra một luồng gió mảnh hút lấy xung quanh, tiếng lá trúc va chạm vang lên tiếng động rất vui tai. Cũng vì cái kia xoáy lốc mà linh khí bị hút rất nhanh, phạm vi 1 dặm 2 dặm đều nằm trong phạm vi hắn kéo lấy. Linh khí có đặc điểm phân chia rất đều đặn, chổ nào linh khí có chút yếu rất nhanh liền được bổ sung lấy.

Hung Thú xung quanh cũng có chút bị dọa sợ, từng đầu Vương cấp nhìn tới rất cảnh giác tựa như lâm đại địch. Đám Hung Thú tựa như rời bỏ nơi này, từng tiếng thanh âm di chuyển va chạm lấy vang lên nhưng cũng rất nhanh liền không gian xung quanh lại dần yên tỉnh chỉ nghe thấy tiếng gió riết cùng tiếng linh khí trôi tới.

Công pháp của hắn quả thật khiến người ta mê hoặc, đâu chỉ thực lực mạnh mà còn giúp tu luyện cực lớn vì thế mà hệ thống có giá công pháp cao gấp nhiều lần võ kỷ a.

Phong Thần quả thật yêu nghiệt, nhìn thấy hắn tu luyện chắc chắn nhìn nhận là tiên nhân. Mái tóc trắng xỏa bay lên theo làn gió, trang phục trắng có chút khẽ động nhẹ tô điểm rất thần bí, hai tay chắp phía trước đặt giữa trung tâm, hai mắt hắn nhắm chằm nhưng trong đó thấy một ít tinh mang lóe lên. Nhìn phía ngoài cứ nghĩ hắn chỉ tu luyện bình thường mà thôi. Nhưng đâu phải như vậy, phía trong Hồn Hải hắn tựa như một bải chiến trường, hắn mô phỏng lấy từng đầu Hung Thú hắn từng gặp đầy đủ các loại nhưng thực lực hắn đẩy tới Vương cấp cùng hắn một mình một đao liên tục đánh giết. Từng thanh âm leng keng như tiếng kim loại vang lên. Vừa tu luyện công pháp vừa rèn luyện võ kỷ, thử hỏi thế gian có mấy ai làm được a.

Hắn cũng chỉ tốn chưa tới một ngày đã có thể sử dụng [Bán Nguyệt Đao] cùng [Phá Ảnh Bộ] một cách khá thuần thục nhưng tiến triển vẫn không quá lớn. Điều này khiến hắn có chút suy nghĩ, có thể do mô phỏng mà không tăng lên quá nhiều a. Cần phải sử dụng lấy vũ khí bản nguyên có thể tiến giai Võ Hồn.

Hắn suy nghĩ không biết có thể nhận thêm một cái vũ khí bản nguyên nữa hay không. Tới lúc tu luyện kết thúc hắn có thể hỏi hệ thống. Hệ thống tựa như hiểu rất rõ những chuyện này, hắn có thể tự tin. Chỉ với Trọng Vấn Long Thương Võ Hồn tu luyện đã đủ lâu, cần rất nhiều công sức mới có thể, có thêm một cái khác chẳng khác nào khó lên gấp hai a. Võ Hồn sử dụng cũng chỉ có một, tu luyện thêm một cái có chút không thuận tiện a. Cảm giác thương cùng đại đao có chút điểm tương đồng chỉ khác đại đao có chút dễ sử dụng hơn. Luyện thương đại tới đỉnh phong đâu chỉ rất khó, cần phải tôi luyện liên tục mới có thể. Chưa kể thương pháp uyển chuyển cùng dễ dàng phòng ngự, đại đao trọng lượng thường rất nặng cùng lượng sát thương cực lớn, nhưng về lâu về dài không quá tốt.

Hắn phân vân lấy điều này. Hồn Hải hắn dung hợp cùng với Trọng Vấn Long Thương giờ có thêm chẳng phải chia nhỏ ra sao, Hồn Hài chia nhỏ thực lực đâu chỉ giảm xuống nhiều lần. Cần phải suy nghĩ thật kỹ a, cũng có thể biến Trọng Vấn Long Thương thành đại đao nhưng hắn chắc chắn không làm vậy, cảm giác múa thương đối với hắn rất quan trọng, cảm giác thu hút hắn lấy lạ thường.

Cũng có thể sử dụng vũ khí riêng biệt, mượn nhờ một ít Hồn Hải gia tăng thực lực nhưng tựa như có chút không hợp. Không có cách nào quá phù hợp a. Không suy nghĩ quá lâu hắn tiếp tục tiến vào tu luyện, lúc này sắc trời cũng có một chút sáng. Cũng phải tranh thủ thời gian lúc này tu luyện lấy thuộc tính. Muốn cân bằng lấy nó quả thật khó, cần phải chính xác tới cách lạ thường, hắn từ trước tới nay đều tu luyện tính toán rất tỉ mỉ. Chỉ cần thuộc tính hắn đạt tớ kẻ thống trị chắc chắn thực lực tăng mạnh hơn nhiều so với tu luyện từng cái riêng biệt.

Thời điểm yếu nhất của quang – ám lúc ánh sáng đầu tiên đang tiến tới. Đó đúng là thứ mà hắn cần, một cái ánh sáng mang một nửa âm một nửa dương linh khí nhỏ mà thôi, một ngày cũng chỉ có thời điểm này quan trọng nhất. Không thể lảng phí, một luồng linh khí cân bằng hoàn toàn từ ánh sáng phát tới, tranh thủ thời gian không để nó phát tán cần phải nhanh chóng hút lấy. Hắn trở người đưa tay điều khiển lấy công pháp trực diện hút lấy gạt bỏ toàn bộ lượng linh khí tạp chất còn lại ra ngoài, chỉ tập trung lấy một đầu linh khí đó mà thôi.

Lượng linh khí tiến vào, cơ thể cảm giác thoải mái tới cực điểm, thuộc tính của hắn cũng có chút dị động, có chút tăng lên một điểm nhỏ. Gạt bỏ tu luyện, hắn dốc hết toàn bộ tâm trí đẩy linh khí tới nuôi dưởng lấy thuộc tính, quá trình đâu phải dễ dàng mà cần phải chính xác tới cực điểm. Chỉ cần sai sót một điểm nhỏ có thể khiến hắn công cốc thời điểm. Thời gian hắn nuôi dưởng lấy không quá lâu chỉ khoảng 1 canh giờ mới hoàn toàn chuyển đổi lấy, lúc này mới thành công.

Tiếp tục tu luyện một thời gian, hắn cũng phải tranh thủ từng chút một, lúc hắn quay về thôn làng có thể không tu luyện được như bây giờ. Lượng linh khí sáng sớm mang lại cảm giác có chút ấm, linh khí tiến vào có chút trung hòa lấy linh khí thuần âm lúc trước. Cảm giác nóng lạnh đan xem có chút mệt nhưng đâu vì thế mà chậm trể. Cơ thể cần phải được kích thích mới có tiến triển đúng mong đợi a.

Sau 2 canh giờ, hắn mới từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm giác thân thể có chút sảng khoái, cảm giác từ lâu hắn mới cảm nhận lấy. Đứng dậy vận động một hồi lâu, thân thể có chút uể oải hoàn toàn tan biến, hắn cơ thể lại đạt đến đỉnh phong trạng thái.

Trên đường quay trở lại, hắn tản bộ chậm quan sát xung quanh tìm kiếm lấy đầu Hung Thú, tựa như khiến hắn thất vọng, xung quanh bán kính vài dặm Hung Thú hoàn toàn không phát hiện, tựa như khí tức hắn tu luyện phát ra dọa sợ.

Không để ý, hắn di chuyển nhanh về tới. Đi tới phía trước cổng làng bắt gặp nhóm người đang canh gác. Phong Thần gật đầu ra hiệu. Đám người nhận thấy, đẩy cửa lúc này hắn mới tiến vào. Cảm giác đại tiếc lúc trước như biến mất một dạng, toàn bộ đều được dọn lấy sạch sẽ, hai bên vệ đường không có lấy một mảnh rác.

Trên đường đi tới, có rất nhiều người hướng hắn cúi chào, đáp lại. Hắn có chút xem trọng đám người. Không lề mề, hắn di chuyển nhanh hướng tới biệt viện. Tiến vào thấy vị lão nhân Thuấn Phong đang ngồi lấy thưởng thức trà một dạng, từng làn khói nhẹ nhàng bay lên. Nhấm nháp một hơi, nhìn thấy phía xa Phong Thần đi tới.

“Lão huynh mới sáng sớm đã đi đâu, bên phòng không thấy có chút lo a”.

Thuấn Phong tiến tới, trông thấy Phong Thần hoàn toàn không một vết xước thở dài một hơi, cảm nhận thấy khí tức vẫn có chút khó mà phát hiện lấy.

“Khiến ngươi lo lắng, ta chỉ ra ngoài tản bộ hít thở không khí sáng sớm mà thôi”.

“Phía ngoài nguy hiễm, lão huynh cẩn trọng một chút”.

Ân!

Hắn gật đầu một cái ra hiệu rồi nhanh chóng bước chân đi tới. Để lại một mình lão nhân ngồi lại nhâm nhi li trà cùng một nụ cười rạng rở trên mặt.

Phong Thần quay trở lại gian phòng, đi tới, phía trước mắt hắn một vị trung niên nhân đang quỳ gối phía trước cửa. Nhanh bước đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.