Nhận được câu trả lời của hắn. Phong Thần liền nở ra nụ cười nhẹ mong chờ.
“Ta muốn bắt đầu ngay bây giờ?”.
Hắn có chút không chờ đợi được, gương mặt sáng lên rất tự tin, thàn nhiên vòng hai tay ra phía trước ngực rồi nói.
“Như ý ngươi?”.
Phong Thần đưa tay ra hiệu cho Tiểu Đầu Tử đợi sẳn. Không muốn tên kia bị thương quá nặng liền ảnh hưởng tới mục đích lúc này liền vổ hai cái trên phần chân trước của nó.
Ngầm hiểu ý. Tiểu Đầu Tử đưa thân thể tiến lên vài bước, đứng đối diện khoảng chừng gần 10m.
Bành bành!
Giẩm mạnh hai chân xuống nền đất rồi đẩy bắn thân thể lao nhanh. Hai tay thít chặt nắm đấm vung mạnh về phía trước, hắn đổ dồn một lượng lớn Hồn Lực tập trung lại nhằm gia tăng sát thương gây ra.
Tiểu Đầu Tử nhận thấy liền nhanh chóng nhảy cao lên tránh né.
Quyền kình đánh ra hoàn toàn rơi vào khoảng không, hắn hai mắt đưa lên cao quan sát nhằm nắm bắt hướng đi. Tiếp tục vận lực hai chân nhanh chóng nhảy lên cao tiếp cận. Lại một cái quyền kình mạnh mẻ được tung ra. Ở trên cao nó không có điểm tựa nên việc tránh né là rất khó. Thân thể to lớn nhanh chóng lắc nhẹ qua một cái liền tránh được. Ở cự ly gần, bốn mắt nhìn nhau chứa một lượng lớn sát khí như muốn xuyên thấy. Không hề tránh né, hắn chưa kịp thu tay kia trở lại liền vung mạnh vào phần mạn ngực phải Tiểu Đầu Tử.
Va chạm vừa rồi chỉ làm thân thể nó run nhẹ một cái như bị gãi ngứa. Nó muốn đặc sắc hơn một chút liền giả bị đánh bay ra ngoài. Nhanh chóng mượn điểm tựa từ nắm đấm đó, nó đẩy thân thể văng ra xa gần 5m, bên trên khóe miệng nó nhu có một chút ít huyết dịch chảy ra.
“Ha ha ha. Chỉ là một con Hung Thú thấp kém”.
Nhận thấy kết quả vừa rồi khiến hắn vui mừng, sắc mặt được giản ra khá nhiều cùng với tâm trạng được đưa lên cao. Hắn như ngày càng phấn khích.
Không để Tiểu Đầu Tử có thời gian vực dậy, hắn nhanh chóng lao tới đánh mạnh vào trên trán. Thân thể nó tiếp tục bị đẩy lùi ra sau thêm một đoạn dài, tạo trên nền đất bốn đường rảnh sâu xuống.
Mặc dụ bị đánh trúng nhưng nó chưa hề phát ra thanh âm đau đớn cũng như tiếng rạn nứt xương. Như vậy chứng tỏ công kích vừa rồi hắn gây ra không hề có giá trị. Nhưng hắn dường như không để ý tới. Như một con thiêu thân lao tới, hắn nhanh chóng tung ra từng quyền kình mạnh mẻ đánh về phía trước.
Với thân thể to lớn uyển chuyển, Tiểu Đầu Tử nhanh chóng tránh né hết toàn bộ.
“Ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?”.
Như được đà lấn tới, hắn dường như tung ra toàn bộ thực lực, muốn nhanh chóng kết thúc nhưng không được như mong đợi.
Nó như đọc được toàn bộ ý đồ của hắn mà đưa ra cách trốn tránh, nên chỉ có thể đánh trúng vào trong khoảng không mà thôi.
Đệ nhất Hồn Kỷ!
Hỏa Độc!
Toàn thân hắn được bao phủ bởi một màn mỏng lửa có màu xanh lục giống như sương độc từ một đầu Hung Thú tiết ra.
Tung ra Hồn Kỷ liền nâng cao thực lực lên một tầng mới. Tốc độ, sức mạnh được nâng lên đáng kể. Đầu đại xà phía sau lưng hắn như có được một thân thể hoàn chỉnh. Hắn nắm chặt nắm đấm đánh ra phía trước hướng về phía Tiểu Đầu Tử. Khoảng cách không quá xa nhưng nương theo hướng tay đưa ra có một đầu đại xà được ngọn lửa xanh tạo thành lao thẳng tới.
Thân thể nó uốn lượn cùng mở rộng khóe miệng khoảng chừng ba gang tay cắn tới. Hiển hiện trong khóe miệng nó có một tầng xanh đậm sương độc, nơi gây ra thương tổn nghiêm trọng nhất.
Tiểu Đầu Tử nhận thấy nguy hiểm liền toát ra một phần thực lực ngăn chặn lấy nó di chuyển.
Bành bành!
Tiếng va chạm vang lên, cả hai bị cự lực mạnh mẻ cắn trả đẩy lùi ra sau vài bước.
Hắn dường như rất ngạc nhiên, vừa rồi công kích chính là toàn bộ thực lực hắn thi triển mà không hề tạo ra vết xướng dù chỉ nhỏ nhất, chỉ có thể ngang bằng thực lực đẩy ra mà thôi.
Sắc mặt hắn như trầm xuống một cách nhanh chóng. Như kiểu bị dắt mủi từ nảy tới giờ.
Ta bị yếu thế sao!
Trong đầu hắn lúc này len lói lên một ý nghĩ như vậy. Có thể chắc chắn vừa rồi va chạm là hắn bị đẩy lùi một khoảng cách xa hơn hẳn, liên tiếp lùi thêm gần bước mới có thể ổn định thân thể. Lúc này vẫn còn cảm nhận được trên bàn tay một cảm giác đau rát liên tục run lên.
Ánh mắt hắn hướng đi lên nhìn chằm chằm vào thân thể Tiểu Đầu Tử, trước mắt hắn là đầu Hung Thú mà hắn xem thượng lại chẳng có gì xảy ra, ngay cả một vết xước đều không có.
Đệ nhị Hồn Kỷ!
Thiết Sa Diệm!
“Khốn kiếp”.
Hắn như muốn điên tiết hẳn lên. Cảm giác vừa có chút bất lực cùng nóng giận pha trộn với nhau. Hắn rống lên tiếng thét to lớn vang vọng xung quanh. Đống thời trong lúc đó hắn tung ra một cái khác Hồn Kỷ.
Đệ nhị Hồn Kỷ hắn có chút khiến Phong Thần bất ngờ. Nhìn qua có thể nhận biết hắn thuộc hỏa thuộc tính nhưng lại tung ra một loại biến tấu. Diệm là một loại thuộc tính hơi đặc biệt, mạnh hơn hỏa thuộc tính một chút. Đặc điểm hình thái nó không khác là bao nhưng lượng nhiệt tản ra mạnh hơn cả một cấp độ.
Tung ra Hồn Kỷ mạnh mẻ hướng tới. Nhìn qua có thể khiến người khác phải giật mình, hình dáng nó trông rất kỳ quái, bao bọc bởi một ngọn lửa màu đỏ nhạt.
Cách một khoảng xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nó lan tỏa.
Thân thể hắn như hòa lẩn với Hồn Kỷ cực tốc lao tới.
Đứng đối diện, Tiểu Đầu Tử như không hề để tâm. Thân thể nó vẫn một mực đứng vững, Phía dưới hai chân trước nó xuất hiện một màn sương màu đen nhàn nhạt bao phủ cùng lộ ra bộ móng vuốt sắc nhọn rất đáng sợ. Ánh mắt nó lóe lên tinh quang, lúc này nó như không còn giấu diếm được toàn bộ thực lực.
Phát động một lượng đủ lớn Hồn Lực thi triển ra ngoài, mặc dù không để lộ cấp độ nhưng có thể so sánh với một đầu Vương cấp nhất giai Hung Thú.
Bành bành!
Thanh âm va chạm vang lên tạo ra một làn sóng ba động lan tỏa xung quanh, mặt đất như muốn run lên. Từng vết rảnh nứt lở dần dần hiển hiện cùng một tầng bụi đất bắn lên tung tóe.
Ẩn ẩn có một đạo thân ảnh bị đánh văng ra ngoài gần 30m va chạm. Thân thể nằm trải dài trên nền đất cùng khóe miệng chảy ra một ít huyết dịch, sắc mặt tái xanh như gặp quỷ. Trên ngực hắn hiển hiện hai vết thương do hai hàng móng vuốt Tiểu Đầu Tử để lại, ẩn ẩn trong đó có một lớp sương đen ảm đạm như muốn ăn mòn vết thương.
“Vừa rồi là…?”.
Thanh âm hắn run rẩy, vừa rồi động tác quá nhanh, tới mức mà hắn không kịp phản xạ liền bị đánh bay. Ngay cả Hồn Kỷ cũng mỏng yếu một cách đáng thương, bị móng vuốt xé rách một cách quá đơn giản.
Trong đầu hắn như muốn nhìn lại, vừa rồi diển ra quá mức nhanh chóng, thân thể nó chỉ lóe lên một cái rồi hoàn toàn biến mất, đột nhiên nó xuất hiện ngay phía sau lưng, lúc này nó không còn là một đầu Hung Thú đơn giản, nó toát ra một lượng sát khí cực kỳ kinh khủng. Sắc mặt nó cực kỳ dữ tợn với bộ răng trắng sáng sắc nhọn. Ngay lập tức liền có hai điểm sáng lóe lên. Tới điểm này hắn hoàn toàn không còn nhận biết được, ngay vừa lúc điểm sáng lóe lên liền đánh văng hắn ra xa giống như bị một chiếc xe tải đụng trúng.
Sắc mặt hắn tái xanh tới cực điểm. Cảm giác sợ hải dần dần dâng lên. Nếu hắn bị đầu Hung Thú kia giết chết tại nơi này thì có ai có thể nhận biết.
“Ngươi thua rồi. Tốt nhất nên làm theo lời ta nếu không ngươi hiểu hậu quả rồi chứ…?”.
Thanh âm Phong Thần vang lên. Ẩn ẩn bên trong như đang ra lệnh.
Hắn nuốt vào một ngụm nước lớn lo sợ, nhanh chóng gật đầu lia lịa. Làm sao có thể làm khác, nếu muốn giữ mạng thì tốt nhất nên làm theo.