Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 54: Bắt Quỷ 3





Trọng kiếm từ trong bóng tối xuất hiện, nó chém ngang về phía Trương Hàn.

“Bàn Thạch Chưởng!” Trương Hàn hai tay hóa chưởng sau đó liền đánh ra.

Chưởng ấn đối chọi trọng kiếm, phát ra các tiếng leng keng như kim loại va chạm.

Mặc dù Bàn Thạch Chưởng không có bị đánh tan nhưng Trương Hàn vẫn bị trọng kiếm cho đánh lùi về sau.

Trong lòng có chút cả kinh:’Mạnh như vậy lực lượng!’
Nhìn phía trước tạo bởi đủ loại vật liệu sinh vật, Trương Hàn không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Nếu nói lúc đầu còn bình tĩnh thì bây giờ liền khác, lực lượng của hắn vẫn là thua thiệt.

Muốn dùng tốc độ để rút ngắn khoảng cách tạo ra bởi thực lực chênh lệch cũng không khả quan lắm, Quỷ Dẫn Đường thứ này đã cho hắn cố định một chỗ, tốc độ xem như phế.

Trương Hàn thần sắc nghiêm túc, nếu nói cách tốt nhất hiện tại cần làm chính là tìm ra vật dẫn, phá hủy cái này ảo cảnh!
Liếc chung quanh, chỉ tối đen một màu.

Muốn ở hoàn cảnh như này mà tìm kiếm, hi vọng gần như bằng không.

Không nói mức độ ẩn giấu, chỉ nói cái đang kiềm giữ hắn sinh vật liền rất khó.


Song song với đó tầm nhìn hạn chế….Uhm?
Trương Hàn ánh mắt phát ra khác thường hào quang, trong lòng bừng tỉnh:”Tầm nhìn hạn chế! Giống như lúc trước trong Ma Nhãn Đại Môn như vậy tầm nhìn hạn chế!”
Quãng thời gian ở Ma Nhãn Đại Môn là hắn không thể nào quên, trải nghiệm lần đó có rất nhiều cảm xúc đọng lại trong hắn.

Hưng phấn, tuyệt vọng, sợ hãi…..

Đây cũng là lần đầu tiên hắn đối mặt với khó khăn lớn nhất, lần đầu tiên không thể dùng thị giác để chiến đấu!
Điều này ngăn cản hắn rất nhiều, nhất là khi gặp Phó Lỵ cái này khó nhằn đối thủ.

Tuy là mất đi thị giác nhưng hắn lại tìm được phương pháp khác, chính là vận dụng tối đa còn lại giác quan.

Thời gian 5 tháng sau khi thoát khỏi Bí Cảnh, Trương Hàn không hời giống như lúc trước vận dụng phương thức này.

Đây là do suy nghĩ lúc đầu của hắn cho rằng bản thân sẽ không rèn luyện cái này trạng thái, dẫu sao có mắt mà không nhìn, ngu sao?
Bây giờ trải qua trường hợp giống như lần trước, xem ra là phải suy nghĩ lại a!
Trương Hàn nhắm mắt lại, cảm nhận thấy tiếng gió hướng tới mình.

Nhẹ nhàng dùng U Mê Bộ Pháp tránh đi, cứ thế lặp đi lặp lại tránh né.

Tâm tình của hắn bình tĩnh, cả người như lọt vào thời không khác.

“Ma Vật có khí tức của riêng nó, những thứ Ma Vật đụng vào cũng dính lên cái này khí tức chỉ là không phải rất nồng, nhưng có một số vật ngoại trừ….” Trương Hàn nhớ lại lúc kia chính mình hỏi Quách Giản Nhi thông tin về Ma Vật, câu nói của nàng cứ luẩn quẩn trong đầu hắn.

Lúc đầu đối với Ma Vật, Trương Hàn là tò mò nên đã hỏi thăm Quách Giản Nhi.

Thông tin nàng đưa ra chung chung, chỉ có một vài phần điểm nhấn, Trương Hàn nghe xong cũng không quá quan tâm.

Ai bảo nàng nói toàn là thứ hắn biết cả rồi?
Nhưng bây giờ Trương Hàn ngược lại cảm thấy cái kia họ Quách có chút đáng yêu……
Quách Giản Nhi: À á, ngươi bây giờ mới nhận ra sao?
Dưới sự cảm nhận của Trương Hàn, mặc dù chung quanh bị bao bọc bởi màu đen nhưng bây giờ lại xuất hiện khác biệt.

Hình thù của cái kia sinh vật cầm trọng kiếm dần được phác họa lên, chỉ một hồi Trương Hàn liền nhìn ra thấy rõ hình thù của nó.

Mặc dù như vậy cũng không quan trọng lắm, nhưng Trương Hàn khóe miệng nhìn không được câu lên, tâm thần càng tập trung.

Sinh vật kia trong mắt hắn như là được kết nối bằng các sợi dây màu đỏ, quan trọng nhất là những sợi dây này kết nối nhờ vào ở giữa ngực một cái khối ngọc.

Trương Hàn không chắc chắn nói:”Chẳng lẽ vật dẫn là nó?”
Tuy là có chút không chắc nhưng Trương Hàn vẫn là thử một lần, chung quanh đây có khả năng nhất cũng chỉ là khối ngọc mà thôi.

Nếu còn không thử thì hắn không biết sẽ tìm tới khi nào!
Trương Hàn né đi rơi xuống trọng kiếm, tay phải hóa chưởng liền đánh ra.


“Phá Thạch Chưởng!”
Chưởng ấn đánh vào ngực sinh vật, tạo ra to trầm âm thanh:”Oanh!”
“Thế nhưng chỉ lún nhẹ vào?” Trương Hàn biến sắc, phòng ngự này cũng quá kinh người đi a!
“Rầm!” Trọng kiếm chém xuống đất, Trương Hàn cũng đã chạy thoát.

Nhưng ngay sau đó lại quay về vị trí cũ, không có gì khác so với trước.

Hắn cười nhẹ nhàng nói:”May mắn tên này to con, tấn công cũng chậm chạp…”
Nhìn trước mặt mình kẻ to con, Trương Hàn cười nhạt:”Nếu ngươi phòng ngự đã mạnh mẽ như vậy, ta liền thử từ trong phá nát!”
Rút ra trường kiếm, Trương Hàn chém một đường lên bàn tay, máu tươi từ đây chảy lên thân kiếm:”Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm!”
Kiếm khí đỏ tươi, sắc bén công kích lên ngực sinh vật cầm trọng kiếm.

“Keng!” Phát ra to trầm tiếng sắt thép va chạm, Trương Hàn chỉ thấy ngực của nó vẫn bình yên vô sự.

Dù vậy vẫn không dập tắt được ý định của hắn, hắn cười điên cuồng tiếp tục tấn công.

“Phệ Huyết Kiếm! Huyết Trảm! Huyết Trảm!....!”
Vô số kiếm khí phá gió đánh lên ngực sinh vật cầm trọng kiếm kia, chỉ là như muỗi đốt inox, chẳng tạo ra được vết thương gì quá lớn, chỉ được mỗi cái vết thương khá nông ở ngực.

Nhưng Trương Hàn sắc mặt vẫn tươi cười như chính mình thành công.

“Huyết Thực!” Hắn hét to.

Không biết từ lúc nào, trước ngực của sinh vật cầm trọng kiếm đã bị máu tươi nhuốm đỏ, những này máu tươi như có linh tính từ từ nhúc nhích hướng miệng vết thương ở ngực mà đi.

Sinh vật cầm trọng kiếm nhẹ run, sau đó điên cuồng dùng trọng kiếm đánh về phía Trương Hàn.

Trương Hàn cười lạnh:”Nhận ra đã muộn! Ta đã nói rồi, để xem ai mới là kẻ cười cuối cùng!”
Thi triển U Mê Bộ Pháp, tránh né những này đường kiếm.

Không bao lâu, thân hình của nó cứng đờ, Trương Hàn nở một nụ cười nhạt.

Hắn thắng.

Vốn dĩ làm bằng đủ loại vật liệu lúc này mất đi liên kết từ từ tan rã, vật nào ra vật nấy, không hề giống như lúc trước một khối duy nhất.

Trương Hàn trường kiếm chém ra một luồng kiếm khí hướng về giữa không trung khối ngọc.

Vốn dĩ tối đen như mực tràng cảnh từ từ nát vụn, trước mắt hiện lên một căn phòng với ánh nến chập chùng.

Chỉ là trước mặt cái bàn làm Trương Hàn sắc mặt biến quái dị, trên bàn để một cái ảnh thờ, bất quá giống như người xưa chỉ để tên không có ảnh.

Trương Hàn:”Ngươi để như vậy là sợ không ai biết nơi này quỷ dị à?”
Thấy không ai trả lời, hắn lắc đầu cười nhạt.


“Nói thật, ta chả muốn đứng ở đây nói chuyện với ngươi tí nào! Nhưng ai bảo ngươi kéo ta vào cho bằng được đâu!” Lời nói của Trương Hàn vang vọng khắp căn phòng, lại không ai trả lời.

Trương Hàn lắc lắc đầu, thần sắc dần biến lạnh nhạt:”Ta biết ngươi ở đây, đi ra đi! Đừng có giả khờ!”
“……” Căn phòng tĩnh lặng, âm lãnh khí tức làm người lạnh run xuất hiện, gió thổi nhẹ ngọn lửa ánh nến dập tắt.

Trương Hàn nhìn trước mặt đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm bản thân nữ nhân tóc dài.

Hắn lạnh nhạt nói:”Ngươi có điều gì muốn nói không?”
Nữ nhân tóc dài lặng thanh, một hồi mới âm lãnh mở miệng nói:”Cút khỏi đây, nhân loại!”
Trương Hàn khuôn mặt vốn dĩ còn cười nhàn nhạt, bây giờ lại biến lạnh băng như thể là hai người hoàn toàn khác biệt.

Có chút giận quá thành cười nói:”Ngươi nói ta cút? Sau khi kéo ta vào trong?”
Nữ nhân tóc dài không trả lời câu hỏi của Trương Hàn, vẫn là câu nói kia:”Cút khỏi đây, nhân loại!”
Trương Hàn lại gần chiếc bàn, băng lãnh nói:”Nếu như không đây?”
Ánh mắt trực tiếp đối chọi với nữ quỷ, Trương Hàn cảm thấy áp lực như sông đổ vào biến đè nặng bản thân.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như một, tràn đầy kiên định ý chí.

Nữ quỷ nhàn nhạt nhìn Trương Hàn, lạnh như băng nói:”Vậy thì chết!”
Trương Hàn cảm giác như lọt vào hầm băng, chung quanh tràn ngập sát cơ.

Trước mặt nữ quỷ động, nàng móng vuốt dài nhọn đâm thẳng về cổ Trương Hàn, đây là thực động sát ý!
Móng vuốt nhẹ nhàng chạm vào cổ Trương Hàn, một giọt máu tươi từ đó chảy ra, bất quá tới đây nàng ta liền dừng.

Nữ quỷ thân thể run rẩy, sợ hãi nhìn trong tay Trương Hàn vòng tay.

“Ngươi…ngươi làm sao có nó!” Nàng ta giọng nói rưng rưng, nào có vừa rồi bình tĩnh.

Trương Hàn cười nhạt, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm nàng:”Ta đã nói rồi…..Ai mới là kẻ cười tới cuối còn chưa rõ đâu!”
“Làm…Làm ơn…Tha cho ta!!” Nữ quỷ hoảng loạn nhìn Trương Hàn, thân thể vẫn bị định tại chỗ không thể động đậy.

Trương Hàn giọng nói như thế ác ma, tràn đầy trêu chọc lại có phần ác ý:”Tha? Có khả năng sao? Nói thật ta rất ghét phiền phức, mà một khi bị phiền phức kéo vào thì lúc đó lại có phần điên!”
“Sinh mệnh chỉ có một! À mà đối với các ngươi chắc là hai, đã lựa chọn việc mình làm thì phải nhận hậu quá của nó! Làm gì có việc tha cơ chứ!”
“A! Không!!” Nữ Quỷ la hét tuyệt vọng, sau đó lại bị Vòng Phệ Ma cho hút vào bên trong



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.