Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 7: Giết chết





Tới đây, Trương Hàn cả người vô lực nằm xuống đám cỏ thở hộc hộc.

Thần sắc hắn mệt mỏi, sợ hãi đan xen.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy chính mình mạng sống là như thể mong manh, nếu như hắn chạy chậm một xíu thôi là có thể bỏ xác tại nơi này.

Trương Hàn nhắm mắt lại, nhớ về cái kia nhóm thiếu niên.

Bọn họ khi không gặp Yêu Thú trước đó là một cảnh ấm cúng, hạnh phúc... Nhưng khi sinh mạng của chính mình bị đe dọa, bản tính của họ lại hiện ra.

Ích kỷ...Chính là ích kỷ...Bọn họ bản tính sâu bên trong là ích kỷ, vì tính mạng của mình mà ích kỷ hi sinh đi người khác sinh mệnh.

Trương Hàn im lặng một hồi, bỗng nhiên khóe miệng phác lên một nụ cười trêu chọc.

"Ta bỗng cảm thấy Thế Giới này con người là như thế xấu xí, mà ta cũng như thế xấu xí."

Đột nhiên Trương Hàn xùy cười một tiếng:"Haha! Ta bi ai cái gì cơ chứ! Nếu đã xấu sẵn rồi thì ta muốn trở nên càng xấu hơn! Người không vì mình, trời tru đất diệt!!"

Trương Hàn không biết từ đâu rút ra một cây bút cùng với quyển vở, sau đó liền ghi ghi lên trên.


"Hú!!" Tiếng sói tru vang lên, đồng thời bên tai Trương Hàn còn vang lên Hệ Thống âm thanh.

Tiếp theo dưới màn đêm, một tiếng tức giận vọng ra:"Thảo!!"

Thời gian cứ thế trôi qua, không bao lâu bầu trời Mình Nguyệt giơ cao, dưới bụi cây một cái thiếu niên rón rén bước đi.

Trương Hàn sắc mặt lúc này có chút đen, thế nhưng lại ở khu vực này tao ngộ đàn sói! Làm hại hắn đi theo Chỉ Dẫn lòng vòng mấy hồi để tránh đi cái này sói đàn.

Nhìn nhìn Minh Nguyệt trên bầu trời, Trương Hàn trong lòng không khỏi hỏi Hệ Thống một tiếng:

Hệ Thống, ta bây giờ có thể đi vào lấy đi cơ duyên chưa?

"Keng! Theo tính toán thì đã có thể!"

Trương Hàn ánh mắt sáng lên, cầm theo Trường Thương liền lao về phía Vô Danh Động Quật.

Lại là cái kia đường đi cũ, nhưng lần này do không có ánh lửa nên có vẻ âm u hơn lúc nhóm thiếu niên đi vào.

Khác với lúc trước, nơi này chỉ tiếng bước chân của Trương Hàn, tạo ra một cảm giác tràn đầy tịch mịch, âm u.

Càng đi vào sâu bên trong, huyết tinh mùi máu, xác thối cũng càng nồng đậm, dưới chân còn có một số bạch cốt với đủ loại hình dáng, nhiều nhất phải nói là....người.

Trương Hàn không khỏi nắm chặt Trường Thương, cơn giận trong lòng hắn bật lửa.

Mặc dù hắn tự nhận là cái Ích kỷ người, nhưng không phải vô tình, vô nhân tính, thấy nhiều như vậy người bị một con Súc Sinh giết chết làm sao lại không tức giận?

Bỗng dưng Trương Hàn hắn dừng lại, ánh mắt của hắn ngước nhìn về phía 7 bộ hài cốt máu thịt vẫn còn dính một tí ở bên trên, nhìn qua như là mới bị ăn xong.

Trương Hàn không biết nên nói gì, không phải là hắn cảm thấy tội lỗi hay như thế nào, hắn cùng nhóm người này không quen không biết và cũng không có nghĩa vụ phải cứu giúp họ. Nhưng mà nhìn chỉ chưa đến một ngày từng cái sống sờ sờ người lại cứ như thể biến thành bạch cốt khô lâu.

Nhớ tới Quy Tắc, Trương Hàn không khỏi cười khổ:"Có thể đây chỉ là bắt đầu."

Đột nhiên bên hông hắn cái kia Huyết Ngọc Bội rung lên, bên hông 7 cái hài cốt những cái kia Ngọc Bội cũng phát sáng, sau đó không biết như thế nào lại hóa thành hào quang hòa làm một với hắn Ngọc Bội.

Trương Hàn cầm xuống Huyết Ngọc Bội, để trước mặt nhìn chằm chằm, Huyết Ngọc Bội ban đầu hoa văn cũng không có gì mới lạ, mặt trước chỉ có một chữ Huyết, mặt sau thì trống không. Nhưng lúc này thì khác.

"Bảy? Chẳng lẽ là chỉ bảy mạng người!" Trương Hàn kinh ngạc nhìn số bảy trên Huyết Ngọc Bội, bỗng nhiên đồng tử hắn co rụt lại như nhận thấy điều gì.

"Thì ra là vậy!" Trương Hàn hét rầm lên.

Nhớ tới lúc đầu cái kia Cơ Sở Luyện Thể Thuật, Trương Hàn hiểu ngay tới vấn đề, cái này Huyết Ngọc Bội không chỉ dùng để xem bọn hắn sống hay chết, mà còn có chức năng tính điểm! Đúng vậy là tính điểm!


Trong thầm lặng, những người tham gia cuộc thí luyện này đang tranh đua với nhau, có thể khi số trên Huyết Ngọc Bội này tới một số nhất định thì sẽ tặng cho Võ Kỹ hoặc Công Pháp! Hoặc có thể được dùng để phân chia thứ hạng của từng người, còn vì sao thì Trương Hàn không rõ! Nhưng mà hắn biết, cái này tích phân tính bằng mạng người! Tiếp theo những kẻ đi đầu phát hiện bí mật bên trong Ngọc Bội sẽ bắt đầu tranh đấu, săn giết lẫn nhau!

Trương Hàn không khỏi cảm thấy áp bách, hắn nắm chặt tay, ánh mắt biến có chút lạnh lùng nói:"Thực lực! Ta cần thực lực!"

Hắn có thể không đi tìm người khác để giết họ, nhưng bọn họ thì chưa chắc, thế nên hắn bây giờ cấp bách cần thực lực để giữ được chính mình mạng sống! Trương Hàn không muốn ngay cả phản kháng mà chính mình cũng không làm được! Hắn muốn mạnh lên, làm chủ cuộc thí luyện lần này!

Trương Hàn nghe sâu bên trong hang động, tiếng ngáy khò khè của Yêu Thú, khóe miệng không khỏi phác lên một cái dữ tợn đường cong.

"Súc Sinh! Coi như vì những việc ngươi đã làm mà trả giá đi!"

Dứt lời, hắn chạy thật nhanh về sâu trong hang động, với ánh mắt kiên định, sắc bén như lợi kiếm.

Càng đi sâu vào trong, mùi hôi tanh bỗng nhiên biến mất thay vào đó một cảm giác thoải mái đến lạ thường ập đến làm Trương Hàn có chút kinh ngạc.

Không khí còn có một mùi thanh hương dễ ngửi làm thoải mái tâm hồn, Trương Hàn thấm chỉ có chút mê say vì cái này mùi hương.

Tiếng khò khè ngáy ngủ của con Yêu Thú cũng ngày một càng to.

Cuối cùng Trương Hàn cũng đến nơi, hắn sắc mặt kinh ngạc nhìn trước mặt tràng cảnh.

Nếu nói phía trước là Địa Ngục, thì Trương Hàn nơi đang đứng chính là Thiên Đường.

Nơi này có một cái ao đầm, nước ao trong suốt xen lẫn thanh hương, thậm chí còn có chút lấp lánh, giữa ao là một đóa sen, nhìn qua đã ở nơi này không ít thời gian.

Chung quanh còn có một số cái hố nhỏ, có cây nơi đây mặc dù không được ánh sáng chiếu rọi nhưng vẫn tươi tốt, ươm tườm. Có một số thực vật không biết bằng cách nào mà phát ra từng hạt li tí, cứ như đom đóm chiếu sáng cả nơi này.

Con Yêu Thú lúc này nằm dưới một gốc cây gần bờ ao khò khè đánh một giấc nồng.

Trương Hàn hít sâu một hơi, ánh mắt dần biến có chút lạnh lùng, tay phải nắm chặt Trường Thương liền đi tới trước mặt cái này Yêu Thú.

"Ta mặc dù không phải cái gì tốt lành người! Nhưng mà nói thật, ta cảm thấy rất tức giận với những gì mà ngươi đã làm..." Trương Hàn mở miệng thì thầm.

Mặc dù biết những việc làm của nó không có gì sai, như thể con người giết các loài động vật khác để làm thức ăn, đây là vì sinh tồn nhưng trong thâm tâm Trương Hàn hắn vẫn không thể chấp nhận được việc nó làm.

Trương Hàn bãi ra tư thế tấn công, hai tay hắn nắm chặt cán thương, liền bắt đầu tụ lực.

"Cũng có thể đây chỉ là lí do ta cho chính mình biện hộ, ta thực ra chỉ muốn giết ngươi chiếm lấy nơi này..." Trương Hàn nở một nụ cười nhẹ.

Sau đó Trương Hàn liền dùng mũi thương đâm vào mi tâm của nó, Trương Thương phá gió phát ra từng tiếng vù vù bên tai.


"Xùy!" Mũi Thương chỉ đâm được đến phần sọ, mũi thương chỉ mới chào hỏi nhẹ với xương sọ của Yêu Thụ thì đã có dấu hiệu không cắm vào được.

"Tí tách!" Máu tươi từ mi tâm của Yêu Thú chảy ra, cơn đau làm cho nó không khỏi gầm nhẹ lên vì đau đớn. "Rống..."

Trương Hàn cắn chặt răng, hai tay càng dùng sức, cánh tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hai bàn tay đỏ ngầu nhìn như muốn chảy máu.

"Tách! Tách!.." Tiếng xương nứt càng ngày càng nhiều, đồng thời Yêu Thú sắc mặt cũng trở nên dữ tợn, thống khổ.

Ngoài miệng còn gầm lên đau đớn, nhìn qua bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

Trương Hàn sau lưng đã ướt đẫm, hai mắt đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, nhìn qua cũng gần tới giới hạn.

"Ta không tin! Chết đi cho ta!!" Trương Hàn lấy ra toàn bộ sức lực cuối cùng, hai bàn tay hắn chảy ra máu tươi chảy theo Trương Thương hướng tới mi tâm của Yêu Thú.

Không biết có phải do quá đau đớn, hay là do máu người làm thức tỉnh trong nó một phần thị huyết bản năng mà con Yêu Thú này bỗng dưng mở mắt.

Trương Hàn bị Yêu Thú hai mắt to nhìn chằm chằm, không khỏi rét run, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục dùng sức.

"Rông!!" Yêu Thú phát hiện trên đầu mình có vật thể lạ tiến vào, nó sắc mặt tức giận, dùng bàn tay to ý định chộp chết con ruồi trước mặt mình.

Trương Hàn tầm mắt bị bàn tay to che đậy, sắc mặt hắn tràn đầy một loại tuyệt vọng cùng bi ai.

Đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện một loại Ma Vụ, bên trong trôi nổi cái trứng đen lúc trên tế đàn từng xuất hiện.

Đồng thời khi Trương Hàn sau lưng trứng đen xuất hiện, Trương Hàn hai con mắt huyết đồng tử bỗng dưng trở nên lạnh dần, một loại không rét mà run khí tức xuất hiện làm cho Yêu Thú cứng đờ trong giây lát.

Tóc hắn không gió mà bay, sắc mặt lại lạnh lùng, hai tay cầm Trường Thương không biết lấy đâu ra lực lượng liền đâm xuyên qua Yêu Thú đầu lâu, sau đó rút ra đánh bay Yêu Thú vào ao đầm.

"Ầm!!"

Trương Hàn cũng đi theo ngất đi, mặt hồ từ từ bị máu nhuộm cho đỏ dần, mọi việc tới nhanh đi cũng nhanh......





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.