Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 10: Đáng chết! 



“Không thể tin nổi Tiêu tiểu thư lại là một người lo cho dân cho nước như thế, Triệu Tĩnh hổ thẹn!” 

 Vờ vịt hùa theo vài câu, Triệu Tĩnh cùi đầu tiếp tục ăn cái đùi bồ câu trong chén. 

 Tiêu Linh Linh thấy thế thì chỉ hận không thể trực tiếp lộ ra thân phận để chém chết hắn. 

 Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ngươi là heo à! 

 Tất nhiên nàng không hề biết là Triệu Tĩnh thật sự sợ đói, sống ở thế kỷ 21 hơn nửa đời người, nào từng chịu cảm giác đói? 

 Ai ngờ xuyên qua một chuyến, hắn suýt đi đời nhà ma vì đói! 

 Nói ra thì đúng là kỳ quái! 

 Tiêu Linh Linh: “Triệu đại nhân không cần khiêm tốn, hiện nay huyện Nguyên Giang có thể cho bá tánh an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm, so với mấy phủ như Đại Danh thì tốt hơn rất nhiều. Ở những nơi đó, dân chúng không thể ăn no, vì miếng ăn mà có thể chẳng màng mạng sống, người thân, bi thảm làm sao!” 

 “Tiếc là tại hạ cũng chỉ là một hạng nữ lưu, không được làm quan, thêm nữa thương nhân có thân phận ti tiện, có khát vọng như bất lực, hầy!” 

 Triệu Tĩnh nghe thế thì bương đũa, dụi mắt ra chiều thổn thức. 

 Tiêu Linh Linh thấy vậy thì thầm gật đầu, còn rơi lệ vì dân chúng, chưa tới mức quá tệ hại! 

 Triệu Tĩnh vẫy tay la lên: “Tiểu nhị! Bưng ly nước lên đây! Mẹ nó, ớt vào mắt rồi này!” 

 Đáng chết! 

 Nữ đế bệ hạ cắn răng, sắp cắn nát lợi rồi! 

 Rửa mắt xong, Triệu Tĩnh mới quay qua, hướng con mắt đỏ chót về phía Tiêu Linh Linh: “Tiêu tiểu thư sao lại tự coi thường bản thân như thế? Nữ thì sao? Hoàng đế bệ hạ của chúng ta chẳng phải là nữ à? Chẳng phải cũng đánh lùi quân địch như hổ như sói sao? Còn cứu vớt lê dân bá tánh khỏi nước sôi lửa bỏng, xoay chuyển tình thế, công lao ngất trời, theo Triệu Tĩnh ta thấy thì nào kém gì Cao Tổ khai quốc! Cho dù là nữ, đời sau của Đại Càn ta cũng sẽ có người dân hương tế bái cho bệ hạ mà!” 

 “Tiếc là Triệu Tĩnh chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, công cán không đủ! Khó có thể thấy mặt rồng! Điều này làm ta hối tiếc không thôi, chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt!” 

 Tiêu Linh Linh trợn to mắt, há mồm nhìn Triệu Tĩnh đang hùng hồn nói đối diện. 

 Sao tên này tự nhiên nịnh nọt mình quá vậy? 

 Dù nghe rất sướng tai nhưng nghe hơi lố rồi? 

 Công lao ngất trời không kém hoàng đế khai quốc, cái này mà cũng dám nói sao. 

 Triệu Tĩnh liếc sang. 

 So về lòng yêu nước à? 

 Có ai yêu nước hơn ta chứ? 

 Tiêu Linh Linh không biết nhưng Triệu Tĩnh thật sự không dám lơ là, để đề phòng, người yêu nước mới có chỗ dựa. 

 Bằng không ngày nào đó, bên trên biết mình làm bậy ở huyện Nguyên Giang, lỡ đâu cho đầu mình đổi chỗ thì sao? 

 Tóm lại! 

 Triệu Tĩnh ta sống là người Đại Càn, chết là ma Đại Càn, chỉ cần hoàng thượng muốn, lên núi đao xuống biển lửa đều không thành vấn đề. 

 Tiêu Linh Linh ngơ ngác hồi lâu mới dùng hành động ăn canh che giấu sự lúng túng của mình, sau đó dần bình tĩnh mới nói: “Không ngờ Triệu đại nhân lại sùng bái bệ hạ như vậy!- 

 Triệu Tĩnh nghiêm túc gật đầu: “Tất nhiên, bệ hạ là chân long giáng trần phổ độ chúng sinh...” 

 Tiêu Linh Linh xấu hổ tới mức đầu không ngẩng lên nổi, nàng vội vàng làm Triệu Tĩnh dừng nói, trong lòng sợ hãi. 

 Ngày thường nàng ở trong cung cũng hay nghe người khác nịnh bợ, sao tới đây là bị hắn nói tới mức xương muốn mềm ra luôn nhỉ! 

 Hơn nữa người này còn tỏ vẻ nói chưa đã! 

 Tiêu Linh Linh quyết tâm nói thẳng: “Triệu đại nhân cũng nói đó là hoàng đế, còn ta chỉ là hạng lái buôn, dù thế nào thì cũng chỉ có kiến thức nông cạn!” 

 Triệu Tĩnh tất nhiên cũng nghe ra được mục đích của Tiêu Linh Linh, không hổ là người yêu nước giống mình! 

 Hắn thở dài một tiếng: “Tiêu tiểu thư nghĩ gì, ta hiểu, nhưng chuyện này không phải việc một mình Tiêu tiểu thư làm được, đừng nói là giàu nứt vách, dù tài sản gấp trăm nghìn lần thì cũng thế thôi!” 

 Tiêu Linh Linh ngồi nghiêm chỉnh: “Đại nhân nói thế làm ta thấy rất khó hiểu, người có thể nói rõ hơn được không?” 

 Triệu Tĩnh buông đũa: “Lúc trước Tiêu tiểu thư cũng nói các vị chỉ là thương nhân địa vị thấp kém, chế độ hiện tại là nâng nông chèn ép thương, kinh tế không phát triển thì sao dân chúng ấm no? Có được thái bình thịnh thế?” 

 “Suy cho cùng, sống trên đời chỉ có vài điều quan trọng là ăn mặc ngủ nghỉ, mà bốn điều này đều liên quan tới thương nhân!” 

 Tiêu Linh Linh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Nông là gốc rễ, thương là ngọn, chú trọng gốc cắt tỉa ngọn là quốc sách xưa nay của ông cha, mấy trăm năm nay đều làm thế, vậy chẳng lẽ đều sai sao?” 

 Triệu Tĩnh liếc một cái đầy khinh thường: “Không phải vấn đề đúng sai, mấy trăm năm trước, đề cao làm nông, hạn chế kinh thương là cách tốt nhất để phát triển, ví dụ như củng cố quyền lợi của giai cấp địa chủ sẽ giải quyết được vấn đề xã hội”. 

 “Nhưng theo thời đại ngày càng phát triển, mặt trái cũng lộ rõ, địa chủ quan lại không ngừng chiếm lấy đất của nông dân khiến cho mật độ đất tập trung lại một chỗ, nông dân nghèo khó tất nhiên cũng ảnh hưởng nông nghiệp phát triển. Một năm trồng trọt của dân thường còn chẳng đủ giao địa tô, ai mà bằng lòng trồng trọt nữa”. 

 Tiêu Linh Linh suy tư, hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy theo Triệu đại nhân thì nên làm thế nào?” 

 Rõ ràng trong lòng Tiêu Linh Linh đã đồng ý với lời nói của Triệu Tĩnh. 

 Triệu Tĩnh do dự một chút mới kề sát: “Cái này bổn quan chỉ nói nhỏ với ngươi, ngươi đừng lộ ra nhé?” 

 Khoảng cách hai bên rất gần, Tiêu Linh Linh có chút không quen, vành tai có hơi đỏ lên. 

 Triệu Tĩnh nhấp một ngụm rượu: “Dĩ nhiên là phải làm nông dân tự mình trồng trọt, thu hồi toàn bộ đất đai và nghiêm cấm mua bán đất!” 

 Tiêu Linh Linh hoảng hốt nhìn Triệu Tĩnh, thảo nào hắn nói đừng lộ ra, nếu để vị quan nào nghe thấy thì chẳng phải sẽ ôm hận trong lòng à? 

 “Dân chúng có đất của mình, không cần giao tiền thuê, chỉ cần nộp thuế, theo thời gian, họ tất nhiên sẽ dư lương. Còn về những cải cách ruộng đất khác, có nói ngươi cũng không hiểu!” 

 Triệu Tĩnh cười nói: “Điều này chắc chỉ có bệ hạ làm được, ta thì khó làm!” 

 “Tại sao?”, Tiêu Linh Linh hỏi ra. 

 Ánh mắt Triệu Tĩnh trở nên kỳ lạ: “Đại Càn chúng ta có quan to và quyền quý nhưng chỉ chiếm 10%, trong tay họ lại nắm 70% ruộng đất trong thiên hạ!” 

 “Bệ hạ thu hồi toàn bộ một lần rồi chia đất cho dân, vậy khác nào giết đám quyền quý đó đâu? Họ không phản mới lạ!” 

 Giờ Tiêu Linh Linh mới nhận ra Triệu Tĩnh nói không sai nhưng đột nhiên trong lòng nàng nảy sinh một nỗi sợ to lớn. 

 Một Huyện lệnh cửu phẩm như Triệu Tĩnh còn biết nguồn cơn vấn đề, đám công khanh, hoàng tử trong triều không biết sao? 

 Nhưng chưa ai nhắc tới việc này với mình. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.