Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 12: Không phải chứ? 



Xe ngựa chạy trên con đường lớn, bánh xe để lại hai vết lõm sâu trong bùn. 

 Bên trong xe. 

 Rời khỏi huyện Nguyên Giang đã năm ngày, đôi tay ngọc của Tiêu Linh Linh chống má, trong đầu toàn là cải cách nông thương mà Triệu Tĩnh nói, muốn để cho dân chúng có ruộng đất của riêng mình. 

 Lục Uyên ngồi bên cạnh nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Nữ Đế bệ hạ, không khỏi thè lưỡi. 

 Cũng không biết vì sao, từ sau khi bệ hạ rời khỏi huyện Nguyên Giang thì giống như một người mất hồn, vài ngày gần đây đều là mất hồn mất vía như vậy 

 “Tiểu thư!” 

 Bên ngoài khoang xe truyền đến thanh âm của Lão Lâm, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tiêu Linh Linh 

 “Làm sao vậy Lão Lâm?” 

 “Đã đến Đế Đô rồi”. Lão Lâm cất giọng nói. 

 Lúc này Tiêu Linh Linh mới phản ứng lại được, sau khi sửa sang lại vạt áo một phen, mở miệng nói: "Đã biết, Lục Uyên đi đánh xe, lão Lâm ngươi mang theo hai xe lá trà dừng ở ngoài thành trước, nhớ kỹ không thể để lộ dấu vết, tất cả mọi chuyện đều phải chờ lệnh của trẫm!" 

 “Lão nô đã rõ”. 

 Lão Lâm cười lên một tiếng, thật ra ông ta rất muốn xem bệ hạ có thể bán hết được hơn 500 cân trà này hay không. 

 Tổng cộng ba chiếc xe ngựa, lão Lâm đã tìm mấy cái người làm hỗ trợ đánh xe, lúc này nhận được chỉ thị của Tiêu Linh Linh, ông ta mang theo xe ngựa vào thành tìm kiếm khách khách dừng chân rồi. 

 Ngoại thành đế đô đa số đều là đất bùn, hơn nữa, vì nguyên nhân nhân khẩu ở đế đô rất đông nên xe ngựa lui tới rất phức tạp, bởi vậy mặt đất ở đây là một bên cao một bên thấp dẫn đến việc xe chạy cực kì xóc. 

 Đây cũng không phải là vấn đề kỹ thuật đánh xe của Lục Uyên có tốt hay không nữa. 

 Cảm nhận được thùng xe đong đưa, Tiêu Linh Linh không khỏi xốc rèm cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ mang theo cái bô đang ngó nghiêng xung quanh một chút, sau khi thấy không có ai chú ý tới mình bèn chạy đến một góc không người bắt đầu xả “nỗi buồn”. 

 Nhất thời có mùi hôi thối bốc lên, người phụ nữ kia chạy về nhà như không có việc gì. 

 Thấy một màn như vậy Tiêu Linh Linh thật sự rất đau đầu, lại nghĩ đến huyện Nguyên Giang luôn có đội vệ sinh túc trực không ngừng quét dọn, sự chênh lệch trong lòng lại càng lớn hơn. 

 "Không ngờ mình làm hoàng đế năm năm, tự cho là có năng lực đẹp yên bờ cõi, không thua kém tiên đế, hoàng thành dưới chân thiên tử lại còn không thể so sánh được với huyện Nguyên Giang của một quan viên cửu phẩm!" 

 Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Linh Linh bắt đầu thấy phiền não. 

 Xe ngựa chạy thẳng vào nội thành xuyên qua mấy con đường cái, thẳng tới hoàng cung, Lục Uyên vừa giơ lệnh bài ra, tất nhiên không ai dám ngăn cản mà vội vàng quỳ xuống hành lễ. 

 Vừa hồi trong cung, Tiêu Linh Linh trực tiếp đi đến ngự thư phòng, tổng quản thái giám Triệu Cấu cẩn thận quan sát khuôn mặt lạnh lùng của Nữ Đế bệ hạ, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ bệ hạ đã biết? 

 Không phải chứ? 

 Hắn ta ở bên này còn đang bất an lo sợ, Tiêu Linh Linh đã lạnh giọng nói "Triệu tổng quản, truyền khẩu dụ của trẫm, tất cả các đại thần từ tứ phẩm trở lên, không phân biệt văn võ, trong vòng nửa canh giờ, toàn bộ đều phải đến ngự thư phòng này cho trẫm!" 

 “Nô tài tuân chỉ!” 

 Nhìn tổng quản thái giám rời đi, trong lòng Tiêu Linh Linh đã bắt đầu suy nghĩ lát nữa phải nổi trận lôi đình như thế nào rồi. 

 Trước kia nàng luôn bị bọn họ lừa gạt, lần này không mượn cớ để nổi nóng, chẳng phải quá đáng tiếc sao? 

 Chỉ chốc lát sau quan viên các cấp của lục bộ vội vội vàng vàng tiến cung, người nào người nấy còn chưa kịp nịnh hót là đã bị Nữ Đế bệ hạ mắng tới tối tăm mặt mày. 

 Thấy Nữ Đế bệ hạ tự mình ghi chép lại tình hình dân sinh của các châu phủ mà chẳng ai dám ngẩng đầu lên, người như con chim cút! 

 “Tổng chỉ huy binh mã của năm thành Lưu Kiên An!” 

 Lưu Kiên An bị gọi tên thì chỉ cảm thấy hoa cúc căng thẳng. Tại sao lại gọi mình? Mình chỉ là một nhân vật nhỏ quản lý hành chính của đế đô thôi! 

 “Bệ, bệ hạ…”, Lưu Kiên An cố gắng bình tĩnh bước ra. 

 Tiêu Linh Linh giống như đang nghĩ đến chuyện gì cực kì khó chịu, giờ sắc mặt lại càng tệ hơn vài phần. 

 “Ngươi làm sao lên được chức Tổng chỉ huy binh mã này! Ngoài hoàng thành, mỗi khi trời mưa, nước bẩn ngập ngụa, ngươi không nhìn thấy à, thậm chí ngày hôm qua khi trẫm tiến cung còn nhìn thấy có người phụ nữ cầm bô đi luôn ngoài đường, ngoại thành mùi hôi thối ngút trời! Người làm Tổng Binh Mã Ty như ngươi bị tắc mũi hết rồi à?” 

 "Hàng năm số tiền mà Hộ bộ cấp cho Binh Mã Ty các ngươi đi đâu hết rồi, ngay cả khu vực mình quản lý còn chẳng xong, trẫm muốn ngươi để làm gì!" 

 Khuôn mặt của Lưu Kiến An cực kì ấm ức nhưng lại không dám phản pháo, mười mấy năm nay, không phải hoàng thành đều như thế này à, mình oan quá mà! 

 Cũng không trách Lưu đại nhân được, chuyện không có cách giải quyết, ai bảo Nữ Đế bệ hạ đòi tới huyện Nguyên Giang cho bằng được chứ? 

 Con đường lớn bằng phẳng, mặt đất sạch sẽ, đến bây giờ Tiêu Linh vẫn có chút hâm mộ khi nhớ lại, dựa vào cái gì mà một huyện lệnh nho nhỏ có thể sống thoải mái như vậy? 

 Vốn dĩ Tiêu Linh Linh còn không có chú ý tới tình hình ở Hoàng thành, kết quả sau khi đi huyện Nguyên Giang một chuyến, nhìn lại chỗ mình, nàng trông đâu cũng không hài lòng. 

 Không nói những thứ khác, ngay cả đi vệ sinh cũng không có bồn cầu bằng sứ màu trắng kia để dùng, thật là quá đau lòng! 

 Nhìn tên Lưu Kiên An này đang quỳ ở phía dưới, Tiêu Linh Linh mở miệng: "Trẫm cho ngươi thời gian ba tháng, tu sửa lại Hoàng thành, ba tháng sau, nếu lại để cho trẫm nhìn thấy có người đi xí văng nước bẩn tứ tung bên đường, ngươi hồi hương dưỡng lão luôn đi!" 

 Lưu đại nhân trực tiếp đứng chết trân ở đó, sau đó mới nhận thấy tương lai tối tăm, vội lên tiếng biện giải. 

 “Bệ hạ, bệ hạ điều này làm sao có thể…” 

 “Tại sao lại không thể!”. Đôi mắt phượng của Tiêu Linh Linh trừng đối phương một cái. 

 Chuyện liên quan đến tiền đồ của mình, Lưu đại nhân cũng không dám qua loa, vội vàng nói: "Bệ hạ, muốn tu sửa môi trường hoàng thành đế đô thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều, không đề cập tới những cái khác, chỉ mỗi chuyện phải mở con đường thông chất bài tiết nước bẩn thôi cũng cần tiền rồi!" 

 “Trương đại nhân, hiện giờ quốc khố còn có bao nhiêu ngân lượng?”, Tiêu Linh Linh rũ mi mắt. 

 Hộ bộ thượng thư do dự một hồi mới mở miệng nói: "Bẩm bệ hạ, hiện giờ trong quốc khố chỉ có chưa tới năm mươi vạn lượng!" 

 Tiêu Linh Linh lập tức ngẩng đầu lên: "Năm mươi vạn lượng? Tiền đi đâu hết rồi!” 

 Trương đại nhân vội vàng nói: “Bệ hạ, thật sự là chỉ còn chưa tới năm mươi vạn lượng bạc! Bốn năm đầu đều đánh trận, bạc trong quốc khố đều dùng để đổi lấy lương thảo tiếp tế, đã sớm thiếu hụt, bệ hạ lại miễn thu thuế cho dân chúng, hơn nữa những hoạt động của hai vị điện hạ ở trong cung đều cần đến tiền, Hộ bộ thật sự là không còn bạc nữa!" 

 “Các ngươi…” 

 Nghe đối phương than nghèo, Tiêu Linh Linh tức giận không có chỗ phát tác, muốn phát tác nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn từ bỏ, dù sao những gì mà Trương đại nhân nói cũng là tình hình thực tế, nàng cưỡng chế làm cho bản mình tỉnh táo lại. 

 Tiêu Linh Linh nghĩ đến cái gì đó bèn nhíu mày nói: "Huyền Sách điện hạ đâu? Sao không thấy người đâu?” 

 Chúng đại thần vừa nghe thấy thế lập tức giật mình, xong rồi, vẫn bị hỏi tới! 

 “Cả đám đều bị câm rồi à, sao không nói lời nào?". Trong lòng Tiêu Linh Linh lộp bộp một tiếng, tên khốn kiếp kia sẽ không tác oai tác quái nữa chứ! 

 Quả nhiên sau một khắc tất cả đại thần liền bắt đầu thỉnh tội, Tiêu Linh Linh nhất thời cảm thấy không ổn, ánh mắt nhìn về phía quan viên Chiêm Sự phủ phụ trách dạy học cho hoàng thân quốc thích. 

 “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra rồi!” 

 Chiêm sự đại nhân lập tức khóc lóc thảm thiết kêu lên: "Bệ hạ! Lão thần có tội! Lão thần tội đáng muôn chết!” 

 “Nói rõ hơn đi!”, Tiêu Linh Linh rống lên. 

 Lão Chiêm Sự vội vàng nói: "Bệ hạ rời cung mấy ngày nay, Huyền Sách điện hạ nói muốn theo nghiệp binh đao, chúng thần không dám cho phép, điện hạ bắt cung nữ thái giám giả làm tướng sĩ và quân lính hai bên, diễn luyện đánh trận ngay tại trong hậu cung, hai ngày trước điện hạ nhất thời chơi cao hứng, noi theo..." 

 “Noi theo cái gì!”, Tiêu Linh Linh có hơi hoảng hốt. 

 Lão Chiêm sự cẩn thận từng li từng tí nói: "Noi theo bệ hạ tập kích doanh trại Đại Chu rồi hỏa thiêu kho lúa ban đêm, kết quả đã đốt cháy từ đường, bài vị đời đời của các đại tiên đế không thể mang ra được.. Bệ hạ! Bệ hạ ngài làm sao vậy! Thái y mau truyền thái y!” 

 “Nghiệp chướng!” 

 Tiêu Linh Linh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, Lục Uyên sợ tới mức che miệng lại! 

 “Còn gì nữa!” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.