Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 20: Trà Tiên Cư?



Sau khi đã xác định sẽ vươn bàn tay tội ác tới huyện Lâm Xuyên, Triệu Tĩnh cũng có thể rảnh rỗi đôi chút, hắn phải đi tới Di Hồng Viện dạy mấy cô nương múa cột thôi.

Chỉ là Triệu Tĩnh nhanh chóng mất đi hứng thú, tuy mở Di Hồng Viện nhưng chất lượng các cô nương ở đây không quá cao.

Ngồi uống rượu gạo ngó mấy cô nương uốn éo cái hông trên sân khấu, suy nghĩ của Triệu Tĩnh bay xa, không biết thương nhân bán trà kia khi nào tới nhập hàng.

Đế đô.

Trong một cửa tiệm tên Trà Tiên Cư khai trương hôm nay.

Việc này nhất thời gây chú ý cho nhiều người.

“Trà Tiên Cư? Là nơi của Trà Tiên Lục Vũ được đồn rằng vô cùng kỳ diệu mấy ngày nay đó hả?”

“Hình như thế! Nghe nói người này rất thần dị, lá trà do người này trồng uống vào có thể kéo dài tuổi thọ, đàn ông uống vào một đêm tám em cũng không thành vấn đề!”

“Đệch, trà này có phải tên là Kim Thương Bất Đảo không? Đừng bảo là mị dược nhé!”

Một thanh niên mặc áo gấm đảo mắt, cầm ngân phiếu hét lớn: “Ui cha, làm phiên nhường đường! Đừng làm ông đây lỡ việc mua trà, các ngươi chịu trách nhiệm nổi không!”

“Huynh đài, còn chưa mở bán, ngươi vội thế để đi đầu thai à?”, một người bị đẩy khó chịu nói.

Thanh niên quát: "Mau tránh ra! Mẹ nó, thái nãi nãi của ta đã nói là phải uống bằng được trà của Trà Tiên Cư! Sáng nay trời chưa tỏ là ông đây đã chờ rồi

Người bên cạnh nhướng mày: “Chẳng lẽ uống trà của Trà Tiên Cư có thể cải lão hoàn đồng à?”

“Nhìn các ngươi là biết đám nhà quê chưa trải sự đời, ta nói cho các ngươi biết, Trà Tiên Cư này rất kỳ diệu!”

Vẻ mặt thanh niên cao ngạo: “Trà này do chính tay Trà Tiên Lục Vũ trồng, mỗi việc ngắt lấy thôi cũng đã không đơn giản, nghe thái nãi nãi ta nói là người hái phải trên 14, dưới 17, là thiếu nữ chưa chồng, vẻ ngoài phải xinh đẹp!

Quá trình không được dùng tay, bằng không sẽ mất đi tiên khí, vậy nên trà Bồi Nguyên này còn có cái tên thanh nhã là

“Khoa trương tới vậy sao?”, mọi người xung quanh tức khắc có hứng thú.

“Nhưng mà huynh đài, ngươi cũng đâu cần vội vã thế, trong tay ngươi cầm 200 lượng thì có thể mua được cả đống rồi! Chẳng lẽ lại sợ không mua được à?”

Thanh niên cười lạnh, khinh thường nhìn đám đông: “Nói các ngươi nhà quê không sai mà, biết Bồi Nguyên này bao nhiêu một lạng không? 100 lượng chỉ mua được một lạng trà thôi!”

“xxxxI Trà này uống vào biết bay hay gì mà 100 lượng một lạng?”

Những người khác cũng giật mình, thanh niên tiếp tục: “Vậy nên hiện tại đã biết cái gì gọi là tiên trà rồi chứ? Đó là thứ người thường uống được sao? Các ngươi không mua nổi thì đừng cản đường!”

“Ai mua không nổi hải”

Ở đế đô này ai mà không có chút năng lực? Nghe thấy thanh niên mỉa mai, họ khó chịu lắm, một người cười lạnh: “Ông đây có tiền nhưng ông không ngu mà dùng trăm lượng mua một lạng trà? Ăn cướp à! Uống vào có thể đạp đất thành tiên hay sao!”

Thanh niên lại cười nhạo: “Ngươi chưa từng uống sao biết hương vị của tiên trà, ba năm trước, ta từng theo thái nãi nãi mới có cơ hội có một nhúm trà Bồi Nguyên, trở về ta và thái gia gia pha một bình, ha, ngươi nghĩ sau đó thế nào?”

“Sau đó thế nào?”

Thanh niên kích động: “Thì sinh cho ta một gia gia nữa chứ sao!”

Mọi người trợn mắt nghe thấy lời kể quá ư là huyễn hoặc của thanh niên.

“Mẹ kiếp, nếu không xảy ra ở nhà ta thì sao ta tin chứ, biết gia gia ta sinh ra nặng bao nhiêu không? Bốn cân sáu lạng! Giờ mới hai tuổi đã có đứa cháu trai lớn như ta đây này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.