Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 27: Có chuyện gì vậy?



Nghĩ đến đây, Tiêu Linh Linh cao giọng nói: “Đi thì cũng được, nhưng đệ phải nghe lời taI”

“Tốt quát! Đại tỷ đừng lo lăng, việc gì ta cũng nghe lời tỷ!” Tiểu Huyền Sách vui vẻ nhảy nhót. Trong vòng nửa giờ, Lục Uyên đã sắp xếp xong mọi chuyện, nàng ấy sẽ là người đánh xe đưa Nữ đế bệ hạ và

Huyền Sách hoàng tử ra cung.

Làm các đại thần khi nhận được tin tức này đều vô cùng đau đầu, bệ hạ nghiện việc cải trang vi hành rồi sao?

Chỉ mới trở về mấy ngày, bây giờ lại muốn xuất cung! Trên đường đi, Tiêu Huyền Sách có trái tim khao khát tự do từ khi còn nhỏ, người suốt ngày muốn trải nghiệm sự khó

khăn của nhân gian, luôn nở nụ cười trên môi.

Lúc thì hỏi Tiêu Linh Linh ở huyện Nguyên Giang có trò gì vui, lúc thì ra khỏi thùng xe muốn giật tay lái từ tay Lục Uyên.

Chỉ sau khi nhận được một cái tát, mới chịu bình tĩnh lại.

Trong ba ngày, xe ngựa tiến vào địa phận của huyện Nguyên Giang, Lục Uyên treo huyện huy mà lần trước Triệu Tĩnh đã đưa lên.

Con đường bằng phẳng lại xuất hiện lần nữa, khiến Tiêu Huyền Sách thực sự choáng váng, trước khi hắn ta kịp xuống đất để nghiên cứu xem con đường được xây dựng như thế nào.

Lục Uyên đã lái xe hết tốc lực đến huyện Nguyên Giang.

Bức tường thành chắc chắn cao gần mười lăm mét, cao ngất ngưởng như một ngọn núi, Tiêu Huyền Sách mở to mắt nhìn.

Cũng không phải là sợ hãi gì, cổng và tường của Hoàng thành còn cao hơn thế này.

Nhưng ngoại trừ Hoàng thành, hắn ta vẫn chưa từng thấy nơi nào có thể được xây dựng tường thành hùng vĩ và đồ sộ như vậy.

Sau khi đưa ra văn điệp, ba người tiến vào thành, Tiêu Linh Linh kéo Tiêu Huyền Sách vốn đã có chút choáng váng.

“Nhớ kỹ cho ta, không được ăn nói lung tung!”

“Ta biết!”, Tiêu Huyền Sách lơ đãng trả lời.

Như thường lệ đem xe ngựa đậu ở bãi đỗ xe, lần này Tiêu Linh Linh sẽ không bị lừa bởi hướng dẫn viên du lịch tâm địa

đen tối mà Triệu Tĩnh sắp xếp nữa.

Lục Uyên: “Tiểu thư, công tử có muốn tìm khách điếm để nghỉ ngơi trước không?”

“Đi chỗ lần trước đi”. Tiêu Linh Linh gật đầu.

Huyền Sách điện hạ vốn đang muốn nói rằng hắn ta muốn đi dạo xung quanh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt của Nữ đế bệ hạ, hắn ta liền không dám nữa.

Quên đi, tới cũng tới rồi, không nên gấp gáp làm gì.

Ba người đi vào khách điếm, tiểu nhị vừa nhìn thấy đã nhận ra Lục Uyên, vội vàng tiến tới tiếp đãi.

“Ôi, tiểu thư, các vị lại tới nữa à, lần này sẽ ở lại mấy ngày?”

Lục Uyên: “Chúng ta cứ ở trước rồi tính sau, hai gian phòng thượng đẳng và một gian phòng nhị đẳng”.

Phòng nhị đẳng đương nhiên là dành cho Lục Uyên.

Ba người đã đi đường hết hai ba ngày, ngoại trừ Tiêu Huyền Sách lần đầu tiên đến huyện Nguyên Giang, còn lại hai người các nàng đều có chút mệt mỏi.

Nhìn khung cảnh trang nhã lịch sự trong phòng, hoàng tử điện hạ hay kén chọn cũng khẽ gật đầu đi vòng quanh phòng,ánh mắt chợt dừng lại ở một thứ đồ màu trắng.

Bước nhanh về phía trước, Tiêu Huyền Sách ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ vào thứ đồ màu trắng này.

Từ cảm giác khi chạm vào thì hơi giống đồ sứ, còn có nước!

Chẳng lẽ đây là ấm đun nước sao?

“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Linh Linh xoa xoa bả vai: “Ai?” “Đại tỷ, là ta”.

“Sao đệ không đi nghỉ ngơi đi, còn đến phòng của ta làm gì?”

Tiêu Linh Linh ngơ ngác nhìn đệ đệ đang cầm ly, sau khi mở cửa liền bước ngay vào phòng nàng.

Tiêu Huyền Sách vừa đi vừa lẩm bẩm nói: “Còn không phải do tỷ sao, tỷ bảo Lục Uyên tìm khách điếm tồi tàn gì vậy? Ấm nước lớn như vậy mà chỉ có một chút nước thì đủ cho ai uống chứ?”

Vừa nói, Nữ đế bệ hạ liền nhìn thấy đệ đệ của mình đi đến bên cạnh bồn cầu, dùng cái ly trong tay để múc nước rồi đưa vào miệng.

Làm nàng sợ tới mức phải vội vàng lên tiếng ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước!

“Chờ đã Huyền Sách!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.