Huyền Linh Ký

Chương 100: Hội võ kết thúc



Đỗ Quyết toàn thân cứng đờ, khí thế dập tắt, giống như máy móc đột nhiên bị cắt điện. Đang lao thẳng tới Dương Thiên bỗng dưng đổi hướng thẳng tới mặt hồ lao tới.

Bạch Thạch Hầu cánh tay to lớn mở ra, giông như một cái vỉ ruồi đập xuống.

“Ầm!”

Đỗ Quyết toàn thân cắm thẳng xuống mặt hồ, bắn lên một cột nước cao tới bảy tám mét.

Ngơ ngác.

Toàn bộ ngơ ngác im lặng, thoáng chốc không gian chỉ còn lại tiếng cột nước rơi trở lại mặt hồ, tí tách từng đợt.

...

“Chuyện...chuyện gì xảy ra?”

Không thể từ trong khiếp sợ tỉnh lại, một cái quần chúng ấp úng hỏi, ngữ khí mười phần thều thào.

“Thua...Đỗ Quyết..lại thua trận...”

“Bị Dương Thiên huyền linh một đập vào lòng hồ.”

“...”

Không khí trở nên mấy phần cổ quái, một màn này giống như...đã từng quen biết.

Cũng liền là mấy giờ đồng hồ trước, Đỗ Quyết cũng bị Dương Thiên khỉ đập vào lòng hồ. Một màn này, thật là quen thuộc biết bao.

...

“Tiểu tử kia làm cái gì?”

Lầu các phía trên, Triệu Ứng Hùng không khỏi nghi ngờ một chút. Đỗ Quyết đang trên đà tấn công như vậy, tại sao đột nhiên lại đình trệ, còn bị Dương Thiên huyền linh một đòn đánh vào lòng hồ nữa chứ. Điều này quả thật là quá không được bình thường.

“Là huyền văn.”

Lý Công Thư ánh mắt lấp lóe nói, trong giây phút vừa rồi hắn có thể bắt được một cái ánh sáng lóe lên, là rõ ràng là huyền văn được kích hoạt. Có điều, huyền văn tại sao lại ở trên người của Đỗ Quyết đây?

Tam trưởng lão Dương Chấn Minh cũng là gật đầu. Ở lầu các này chỉ có Dương Chấn Minh là huyền trận sư, hơn nữa đạt tới tam phẩm, trình độ không phải rất cao nhưng là cũng đủ để nhìn đến Dương Thiên động tác.

“Dương Thiên lợi dụng thời gian chiến đấu cùng Đỗ Quyết, không ngừng tại trên thân của Đỗ Quyết vẽ xuống huyền văn. Mặc dù huyền văn tồn tại thời gian không lâu lắm nhưng cũng đủ để thực hiện một màn này.”

Nghe tới Dương Chấn Minh giải thích, mọi người cũng là gật gù. Thực tế mấy trăm năm tu luyện, đám này mới có được thực lực như thế, không có ai ở đây hiểu huyền văn cả.

Môn học này vừa khô khan vừa nhàm chán, lại tốn thời gian, nên những vị ở đây không có ai đi tìm hiểu hết, nên chỉ kinh ngạc một chút huyền văn ảo diệu cùng với Dương Thiên tài năng mà thôi.

Không như Dương Chấn Minh trong lòng sóng to gió lớn.

Mới mấy tháng trước, Dương Chấn Minh biết được Dương Thiên tại Huyền Thư Các đổi lấy tài liệu để luyện tập huyền văn. Thế mà bây giờ mới qua có mấy tháng, vừa trong chiến đấu vừa sử dụng được rồi.

Hơn nữa huyền văn kia chỉ có mấy chục cái, nhưng mạnh tới tranh giành huyền khí của Đỗ Quyết, làm Đỗ Quyết đột nhiên huyền khí bị tán loạn đổ vào huyền văn bên trong. Cái này chí ít phải là một loại rất mạnh hấp thu huyền văn mới có thể. Chí ít phải là cấp ba trở lên mới được.

Dương Chấn Minh bản thân mới có cấp ba huyền trận sư a, cũng nắm giữ cấp ba huyền văn nhưng đây là hắn mấy chục năm nghiên cứu. Cái kia Dương Thiên tiện tay liền làm được, vậy hắn mấy chục năm là đang làm cái gì?

Sống tới thân chó bên trên sao?

...

“Tiểu tử này ẩn giấu cũng thật sâu, thế mà còn tinh thông huyền văn nữa cơ đấy.”

Hà Đô trầm trồ, Dương Thiên mang tới cho hắn hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, mỗi thứ đều có độc đáo cùng công dụng tuyệt vời.

Dương Thiên tuổi tác chính là làm Hà Đô kinh hãi nguyên nhân lớn nhất. Bao nhiêu tài nghệ như vậy, Dương Thiên là làm thế nào tu luyện tất cả giỏi như thế.

Dương Chấn Vũ mới mặc kệ Hà Đô nhìn hắn, quả thật là Dương Chấn Vũ không biết Dương Thiên chuyện gì cả. Bây giờ mới phát hiện, năm nay hậu bối thế mà có dạng này ưu tú sao?

...

Kỳ thật bọn hắn còn không biết rõ, Dương Thiên sử dụng cũng không đơn thuần là huyền văn, mà chính là “họa tổ”. Thời gian nghiên cứu cũng lâu như vậy, cuối cùng Dương Thiên cũng hiểu được một chút xíu về quyển sổ kia nội dung.

Họa Tổ, nói là “họa” quan trọng là các nét vẽ, nhưng cũng có rất nhiều ký tự huyền ảo. Dương Thiên xem không hiểu, nhưng những “chữ” này so với huyền văn càng huyền ảo hơn. Thậm chí huyền văn giống như chỉ là một “chữ” này chia nhỏ ra, phân tách mà ra vậy.

Dương Thiên hiện tại chỉ có thể dùng huyền văn thay thế, tổ hợp lại với nhau, mô phỏng ra một số nét vẽ. Còn phần chữ thì miễn cưỡng viết ra được nửa chữ. Mặc dù vậy, nửa chữ này cũng đủ để tranh đoạt huyền khí với Đỗ Quyết, đưa ra uy lực không ngờ. Dương Thiên rất hài lòng về việc này.

“Xoạt!”

Đỗ Quyết toàn thân ướt nhẹp nhảy ra khỏi lòng hồ, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Thiên, tức giận không thôi.

“Ngươi giở trò gì với ta?”

Dương Thiên: “...”

Có thể đổi lời nói không? Lời thoại này không đúng có biết hay không hả?

Dương Thiên lẩm bẩm một cái, một lúc mới nhìn tới Đỗ Quyết.

“Ngươi thua.”

Đỗ Quyết vẻ mặt giận dữ tan đi rất nhiều, không nói nhiều lời liền trở về số mười ghế ngồi.

Thua một lần còn có thể nói không may, thua hai lần thì đó chính là yếu kém hơn. Còn mở mồm ra bào chữa cái gì?

Đỗ Quyết không thèm nhiều lời.

Cuối cùng phụ trách thống lĩnh tuyên bố, Đỗ Quyết khiêu chiến thất bại.

Quan chiến người đều là sôi trào nghị luận lên.

...

Không tới một giờ đồng hồ sau, bài vị chiến kết thúc. Bọn người đều là bỏ quyền, không tiếp tục khiêu chiến. Bọn họ không ít nhiều gì cũng đều bị thương, Bàn Luân, Lục Vô Minh đều là thương nặng, nhưng không ai đi thừa nước dục thả câu cả.

Cuối cùng bài danh chiến ghế ngồi ổn định, danh sách tuyên bố ra làm không ít người táng gia bại sản.

Số mười sáu: Bàn Kiệt.

Số mười lăm: Triệu Tùng.

Số mười bốn: Triệu Giang.

...

Số ba: Dương Minh Bắc.

Số hai: Bàn Luân.

Số một: Dương Thiên.

...

“Nam An thành hội võ mỗi năm một lần, hiện tại kết thúc. Đầu tiên chúc mừng các người dành chiến thắng. Đêm nay phủ thành chủ làm lễ chúc mừng, giải thưởng cùng danh ngạch, đợi các ngươi đến lấy.”

Hoàng Khắc ở tại trên lầu các, thanh âm hùng hồn vui mừng truyền tới. Nam An thành mỗi năm một lần sự kiện lớn, tới như vậy là kết thúc.

Chiều tà, ánh dương độn vào núi cao, tia nắng cuối cùng dập tắt.

...

Dương Thiên trở về, đổi một phen trang phục rồi hướng phủ thành chủ đi tới. Kỳ thật Dương Thiên cũng không quá quan tâm tới tiệc tùng lắm, hắn chỉ quan tâm tới giải thưởng mà thôi.

Nam An thành đồ vậy trân quý cũng không có nhiều, Dương gia thì có nhưng Dương Thiên còn chưa từng được chứng kiến bao giờ. Với hiện tại Dương Thiên cũng không có ý định trở lại Dương phủ.

Làn này dành được hội võ đệ nhất, không biết là sẽ có cái gì đặc biệt phần thưởng.

Tới phủ thành chủ, thời gian cũng vào khoảng bảy giờ tối, từng ngôi sao đã lấp lánh treo trên bầu trời.

Trông thấy Dương Thiên tới, tất cả mọi người ánh mắt đều tràn đầy nồng nhiệt. Hội võ quán quân, là kỳ tài ngút trời, lấy tam biến kỳ đánh thắng tứ biến kỳ đỉnh phong Đỗ Quyết, đủ thấy cái này quán quân giá trị cao như thế nào.

Một số người lưỡng lự, cũng không dám tới cùng Dương Thiên bắt chuyện, du sao quá đột ngột, không thân cũng chẳng quen liền không thích hợp lắm.

Nhưng dù sao Dương Thiên cũng không phải là toàn bộ không quen ai cả, Lý Đông, Triệu Giang, tiểu Kỳ đều tới, mà theo còn có các gia tộc gia chủ, chào hỏi nói chuyện.

Nguyên bản có một chút các thế lực khác muốn bắt chuyện, nhưng thấy ba đại thế gia người đều đang cùng Dương Thiên nói chuyện, liền không ai dám chen vào.

Ai cũng không nghĩ tới, Dương Thiên còn cùng ba đại thế gia móc nối lên quan hệ, giống như quen thân từ lâu. Nhất là Bàn gia cái kia gia chủ, vẻ mặt tươi cười giống như nhìn mình con ruột vậy.

Dương gia đoàn đội, thì là đại trưởng lão Dương Chấn Nhạc dẫn đầu đi tới. Mọi người đều hiếu kỳ, Dương Thiên lại không cùng Dương gia một chỗ.

Dương Chấn Nhạc tới, thật lâu quan sát Dương Thiên, cuối cùng lên tiếng.

“Đánh rất hay.”

Tay còn vỗ nhẹ lên Dương Thiên bả vai mấy lần, giống như trưởng bối động viên hậu bối trong nhà, thường thường một dạng.

Dương Thiên cũng là tươi cười nhẹ nhàng.

“Nhị trưởng lão quá khen.”

Bầu không khí trò truyệnt vô cùng hòa hợp, vui vẻ lẫn nhau quen thuộc.

...

“Thành chủ tới.”

Cũng không biết là ai trước xôn xao, làm mọi người nói chuyện không khí đột nhiên im ắng lại, ánh mắt đồng loạt hướng ra ngoài cửa.

Mặc một thân cẩm y, không giận tự uy khí thế, Hoàng Khắc bước vào.

“Thành chủ đại nhân.”

Mọi người lên tiếng chào hỏi.

Hoàng Khắc gật đầu, đi tới chính vị mới quay mặt xuống mở lời.

“Các vị tới cùng ngồi đi.”

Đợi cho mọi người ổn định trở lại, Hoàng Khắc mới tiếp tục lên tiếng.

“Nam An thành hội võ năm này tổ chức thành công tốt đẹp, đối đầu hấp dẫn mà đẹp mắt. Vậy nên đối với các tuyển thủ phần thưởng, bản thành chủ cùng Hà viện phó thương thảo thật lâu, quyết định nâng lên giá trị phần thởng năm nay lên gấp hai lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.