Huyền Linh Ký

Chương 113: Lớp học thú vị



“Làm phiền. Vị đạo sư này, cho học sinh hỏi một chút.”

Dương Thiên tại trong học viện đi lại nửa giờ nhưng không gặp lấy một bóng người nào, vắng tanh vắng ngắt giống như bỏ hoang vậy.

May mắn cuối cùng gặp được một cái đạo sư, mặc dù dáng vẻ vội vàng, nhưng hỏi lớp học hẳn là không có khó khăn.

Đang vui vẻ vì cuối cùng hoàn thành công việc, bỗng dưng Hoàng Miểu hơi sững lại. Rõ ràng thời gian nhập học nhận phòng, không hiểu sao lại có học sinh kêu hắn, hơn nữa còn là không có mặc đồng phục, giống như kẻ trộm trộn lẫn vào.

“Có chuyện gì sao?”

Mặc dù nghi ngờ thân phận của Dương Thiên nhưng thấy hắn là thiếu niên, ăn nói phải phép từ tốn, Hoàng Miểu cũng dừng lại đáp lời.

“Thật ngại quá, học sinh bị muộn giờ nhận lớp, hiên tại không biết lớp học đi vị trí nào, còn mong lão sư chỉ đường.”

Meo meo?

Nhập học muộn?

Hoàng Miểu suy nghĩ một chút, càng là thấy bất hợp lý. Học viện nhập học đều là đích thân đạo sư đi dẫn đội, cho đủ thời gian sắp xếp thế nào còn muộn học được.

A?

Không đúng, lớp mình hình như có một cái nhập học nhưng điểm danh không thấy.

Nghĩ đến đây Hoàng Miểu lại nhìn nhiều Dương Thiên mấy cái, lên tiếng hỏi.

“Nhập học muộn sao? Ngươi tên là gì để ta tra thoáng một cái.”

Dương Thiên luôn cảm thấy ánh mắt của vị này đạo sư có điểm lạ lùng, giống như là đặc biệt quý mến hắn. Nhưng cũng không coi là chuyện gì cả, nhanh chóng báo tên.

Nào ngờ vừa báo danh một cái, liền bị vị này đạo sư tóm gọn, nhanh đến Dương Thiên chỉ thấy hơi hoa mắt một cái liền bị gọn gàng bắt giữ, cơ thể không theo kịp phản ứng được.

Hoàng Miểu có chút bất ngờ khi mà Dương Thiên thấp thoáng thấy được mình bóng dáng, nhưng mà rất nhanh liền ném ra sau đầu, ánh mắt nhì nDương Theien tràn đầy kích động.

“Hóa ra là tiểu tử ngươi, nhập học cũng không có đến điểm danh. Thật trùng hợp ta lại là chủ nhiệm của ngươi.

Có đủ dũng khí đến muộn, vậy thì cũng phải có đủ cứng rắn chịu phạt. Buổi đầu tiên điểm danh vắng mặt, khấu trừ một nghìn điểm cống hiến.”

Hoàng Miểu túm lấy Dương Thiên chính là nói liên hồi, bộ râu quai nón dài ra đung đưa không ngừng, Dương Thiên còn kém chút cho rằng cái này đạo sư là muốn ăn tươi hắn cho nên nước miếng chảy ra đâu.

Nhưng vị này làm giáo viên chủ nhiệm của hắn tại sao giờ này lại ở đây đâu? Đi tìm hắn à?

Dương Thiên trong lòng không khỏi sinh ra một đống lớn dấu hỏi.

Đột nhiên Hoàng Miểu ném Dương Thiên ra khỏi cánh tay của mình, quát.

“Lớp học ở tại hướng phía kia đi thẳng hai nghìn mét. Tới đó lớp trưởng sẽ lo hậu sự cho ngươi, nhớ lấy, ngày mai nộp phạt một nghìn điểm cống hiến.”

Nói rồi, thân hình như gió cuốn biến mất, chỉ để lại Dương Thiên một mình mộng bức.

Hậu sự?

Lớp trưởng lo hậu sự là cái quái gì?

À lớp trưởng lo “những chuyện sau đó”?

Mà lớp trưởng là ai kìa?

Đây là giáo viên sao?

Mặc dù vị này đạo sư không đáng tin tưởng chút nào, nhưng mà Dương Thiên cũng không có biết đi đường nào, thôi thì đi theo hắn chỉ vậy.

Cũng không lâu lắm, Dương Thiên tới sân trống trước một tòa nhả lớn, quả nhiên thấy không ít người, đều là tân sinh, hơn nữa còn có đạo sư đứng lớp triển khai cái gì đó.

Duy nhất một phòng học liền không phải, là do một cái cùng trẻ tuổi như Dương Thiên, mặc váy xanh thiếu nữ đứng trên bục, hơn nữa bầu không khí có chút không đúng lắm.

Dương Thiên lắc đầu cười cười hướng cái này lớp học đi tới, nếu quả thật vị kia là chủ nhiệm của hắn, vậy thì cái lớp không có đạo sư này, đúng là lớp của hắn rồi.

Vừa tới cửa lớp đã thấy thanh âm cãi cọ rất lớn.

“Không phục sao, ngươi có thể đi tìm lão sư xin đổi lại.”

Phong Mật Lam ngữ khí hết sức mạnh mẽ, ít đi mấy phần dễ mến.

“Ta nếu nghe không lầm, lão sư chính là nói mọi việc có thể cho ngươi quyết định sao? Ta chính là muốn ngươi gia chức lớp trưởng cho ta.”

Giọng nam này đứng gần cuối lớp, lời nói ngang ngược phách lối, rất giống như ra lệnh vậy.

Phong Mật Lam tuy rằng rất không thích làm lớp trưởng nhưng cũng không chấp nhận bị một người bạn học ra lệnh ngang ngược, hết sức khó chịu.

“Há, ngươi một câu nói là ta bắt buộc phải làm theo sao? Học viện là của nhà ngươi mở hả.”

Thiếu niên kia cười gằn.

“Không phải là ta mở, nhưng lớp trưởng phải là ta đến làm. Ta không chấp nhận để kẻ yếu hơn chỉ huy ta.”

Dương Thiên đắn đo một lúc, quyết định là bước vào lớp, dù sao trong lớp vẫn có mấy cái khuôn mặt quen thuộc.

Lý Đông, Đỗ Quyết, Quách Kỳ, Triệu Khánh Linh.

Bốn người tới từ Nam An thành khác, chí ít cũng coi như có người quen. Hơn nữa Dương Thiên lại thấy bầu không khí rất thú vị.

“Làm phiền, lão sư nói ta tới gặp lớp trưởng lấy đồng phục.”

Dương Thiên đương nhiên sẽ không nói là “lo hậu sự” rồi, luôn cảm thấy cách dùng từ ngữ không đúng cho lắm.

Quách Kỳ vốn nhe nanh phấn khích xem trò vui, nghe thấy giọng nói của Dương Thiên, tốc độ nhanh đến không tưởng xuất hiện ở cửa lớp, nhảy lên ôm lấy Dương Thiên.

“Tiểu ca ca, ngươi cuối cùng là tới rồi. Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến cơ.”

Lý Đông cũng vui mừng ra mặt, mà Đỗ Quyết thì không có gì biểu hiện chỉ là hướng Dương Thiên đi tới.

Quách Kỳ cử động làm tất cả mọi người chủ ý. Bởi vì ở trong lớp học, nàng cũng coi như người đặt biệt, mười một tuổi tam biến kỳ đỉnh, vốn là thiên tài trong thiên tài.

Còn chưa nói tới nàng vừa tới liền thành lập tiểu ma nữ thanh danh, một lời không hợp liền động thủ, hơn nữa hỏa diễm sát thương cao kinh người. Hiện tại cũng không ai muốn đi trêu chọc nàng.

Chẳng lỡ bị đánh liền rất thảm, mà đánh thắng cũng không vẻ vang gì cả.

Rốt cuộc là người nào mới có thể làm tiểu ma nữ nồng nhiệt chào đón như vậy.

“Ngươi tới rồi.”

Đỗ Quyết lạnh lùng nói, lại một bộ kiệm lời, không thích giao tiếp. Tứ biến kỳ khí thể cuồn cuộn, làm hắn vị trí đúng là bị người cách xa.

Mà Đỗ Quyết câu nói này, làm sự chú ý tới Dương Thiên càng tăng vọt.

Phải biết lớp học có gần 200 người nhưng tứ biến kỳ chỉ có hơn mười người mà thôi. Cho nên Đỗ Quyết được liệt vào đỉnh cấp thiên tài danh sách, hơn nữa Đỗ Quyết khí thể chưa bao giờ thu liễm, mạnh mẽ đến không ai có tự tin dám trêu chọc hắn.

Thực lực như thế đương nhiên là được đám tân sinh kính trọng, mặc dù không sợ nhưng cũng không đi trêu trọc, mà tìm cơ hội làm quen lại không có, một bộ lạnh lùng coi thường tất cả.

Người như thế lại lên tiếng chào hỏi, cái này học sinh lại là thần thánh phương nào.

Mọi người chỉ thấy Dương Thiên mặc một bộ quần áo xám, tóc ngả vàng, khuôn mặt đệp đẽ, tinh mỹ như ngọc. Mặc dù không đệp trai như Đỗ Quyết nhưng cũng là giá trị cao.

Có điều ngoài tóc ngả vàng hơi không hài hòa ra, trên người chẳng khác gì người bình thường cả, một xíu huyền khí cũng không có.

Cuôi lớp thiếu niên kia nghe thấy Dương Thiên lời nói, rất nhanh đáp lại.

“Ta là lớp trưởng, nhưng hiện tại đang có trục trặc nhỏ, ngươi đợi một chút ta giải quyết xong sẽ đưa ngươi đồng phục.”

Dương Thiên gỡ ra Quách Kỳ xoa xoa nàng mái tóc, hướng Đỗ Quyết cùng Lý Đông gật đầu, lại nhìn cuối Phong Mật Lam, sau đó nhìn thanh niên cuối lớp, mỉm cười nói.

“Ta không muốn chờ lâu.”

Sau đó đi đến chỗ của Đỗ Quyết, khá là trống trải ngồi xuống, cùng Quách Kỳ trêu đùa một chút.

...

Phong Mật Lam lại hướng Dương Thiên nói.

“Ngươi cũng không báo danh tính, làm sao ta biết ngươi là ai, có phải thật sự là học sinh lớp chúng ta hay không?”

Dương Thiên ngước lên hướng Phong Mật Lam, ngữ khí hơi nặng nề nói.

“Ta gọi Lục Vô Minh, nhưng ngươi là ai lại muốn tra hỏi ta?”

Phong Mật Lam hít sâu một hơi, hơi lạnh giọng nói.

“Ta là sơ cấp ban, lớp số 2 lớp trưởng. Trong danh sách lớp không có tên của ngươi, vậy nên mời ngươi đi ra ngoài cho.”

Dương Thiên nghe vậy ánh mắt lại hướng sang phía cuối thiếu niên kia, hỏi lấy.

“Không phải ngươi nói ngươi là lớp trưởng sao? Hiện tại lại có người tới đuổi ta đi rồi?”

Thiếu niên kia mặc dù không thích thái độ của Dương Thiên một chút nào, nhưng hắn cũng không yếu thế trước Phong Mật Lam được, nếu không làm sao có thể tranh lớp trưởng.

Lớp học có tới hai trăm người, làm sao Phong Mật Lam biết được mà nói là không có Lục Vô Minh cái tên này, nàng cũng đâu có phải là giáo viên.

Hơn nữa có ai mà dám giả dạng vào học viện cơ chứ, nên việc này hắn chắc chắn Dương Thiên sẽ không báo láo hay đi nhầm lớp.

Thiêu niên cười lớn nói.

“Phong Mật Lam, ngươi cũng đâu có phải chủ nhiệm đâu mà dám nói không có Lục Vô Minh trong danh sách lớp. Không muốn bởi vì người ta thừa nhận ta là lớp trưởng nên đuổi người ta đi nha.”

“Khi nhận lớp điểm danh một lần, ngươi còn không biết sao Ngô Lương, ta nói không có chính là thật sự không có.”

Phong Mật Lam lạnh giọng nói Ngô Lương, cái này ngu ngốc không biết gì hết.

Quách Kỳ đám người còn có một chút ngây ngốc khi Dương Thiên báo danh tính, nhưng cuối cùng, nhìn tới biểu hiện của Ngô Lương kia mới hiểu ra.

“Ha ha, tiểu ca ca, ngươi quá xấu bụng rồi.”

Quách Kỳ không nhịn được cười lớn, lộ ra một chiếc răng nanh trắng muốt.

Mà một số người cũng nhìn Ngô Lương với một cái ánh mắt ngu ngốc. Bọn họ cũng cảm thấy tên Lục Vô Minh lạ lẫm. Huyền giả trí nhớ rất tốt, mặc dù không có chủ tâm ghi nhớ nhưng cũng sẽ có ấn tượng.

Và bọn họ chắc chắn chưa từng nghe tới Lục Vô Minh, cho nên mới cảm thấy Ngô Lương thật ngu ngốc.

Ngô Lương cũng nhận ra không đúng lắm, khuôn mặt có chút đỏ lên, gào thét.

“Tiểu tử, người thật có gan lắm, đợi chút nữa xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Sau đó hướng Phong Mật Lam tuyên chiến.

“Đánh cược một trận đi, người thắng thì làm lớp trưởng.

Phong Mật Lam khinh thường nói.

“Nước đi hay đấy, ngươi thắng thì ngươi làm lớp trưởng, vậy ngươi bại thì ta có được cái gì đâu. Ngu ngốc mới đi đánh cược.”

“Ta ra thêm năm nghìn điểm cống hiến.”

Ngô Lương cắn răng nói, hận không thể lập tức mang Phong Mật Lam đè xuống đất ma sát.

“Đáp ứng!”

Phong Mật Lam vừa dứt lời, đã xuất hiện ở Ngô Lương sau lưng, đẹp đẽ tay ngọc một chưởng ra.

Ngô Lương phản ứng rất nhanh, tay nắm thành quyền hướng tới.

Hai người thế mà ngay lập tức ở trong lớp học động thủ. Nếu như phá hỏng công trình sẽ bị phạt thật nặng nha.

Xung quanh đám thiếu niên rất nhanh lui lại, chí ít trận đấu này sẽ làm mọi người rõ ràng thực lực của nhau hơn.

Mặc dù tam biến kỳ cũng tứ biến kỳ cho nhau cảm giác rất khác, dễ dàng phân biệt, nhưng tam biến kỳ với nhau thì rất khó phân cao thấp.

Không có kinh thiên tiếng va chạm, cũng không có huyền khí khếch tán. Va chạm trong chớp mắt, cuối lớp có thêm một cái tượng băng, duy trì nấm đấm tư thế.

Phong Mật Lam nhẹ nhàng thu tay về, trên mặt vui vẻ.

“Năm nghìn điểm cống hiến nhớ trả cho ta.”

Không ai nghĩ tới Ngô Lương thế mà sẽ bị Phong Mật Lam một chiêu chiến thắng.

Ai bước chân vào học viện mà chả phải là thiên tài, thế nào sẽ bị cùng cấp bậc nghiền ép cơ chứ. Điều này chỉ chứng tỏ là Phong Mật Lam quá cường đại mà thôi.

Trong lúc nhất thời, Phong Mật Lam địa vị lại nâng cao một bước, là một cái được thừa nhận lớp trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.