Một đám tinh thần ý niệm đều đạt tới cấp hai, linh hải trữ lượng mở rộng, không cần lo lắng tiêu hao, cho nên cả năm đều dốc toàn lực mà đánh, sức tàn phá càng phát ra kinh khủng.
Đỗ Quyết cực hạn đột phá lên ngũ biến kỳ, mỗi một đòn đánh ra tỉ mỉ chau chuốt cũng có năm mươi lăm vạn cân lực lượng, so với hai mươi mấy vạn cân lực lượng từ đám Cận Cao Hưng thì đúng là soi vào bầy cừu.
Nhưng bốn người này phối hợp cũng rất có bài bản, Cận Cao Hưng cùng với Tống Kiệt thì đón lấy Đỗ Quyết chính diện, chia sẻ cho nhau nên áp lực cũng không quá lớn.
Chu Ngạn thì có chút phết, đánh quấy nhiễu là chính, nhưng tác dụng tiêu hao cũng rất tốt. Dù sao Đỗ Quyết cũng không thể hoàn toàn bỏ qua công kích của hắn được.
Lại thêm Điền Ngũ như một đầu độc xà nhìn chằm chằm, luôn luôn có sắc bén công kích, cũng tổn thương được Đỗ Quyết mấy lần, hi vọng thắng của bọn họ có chút cao.
Đánh tiêu hao đúng là một lựa chọn không ngoan khi mà hội đồng người có cảnh giới cao hơn, đáng tiếc bọn hắn lại tính toán sai người.
Theo thời gian qua đi, từng người mồ hôi lấm tấm chảy ra, sắc mặc có chút khó coi bởi vì Đỗ Quyết càng đánh càng thấy hăng, ra đòn ngày càng mạnh, mà đám hắn thì thể lực hao phí sắp mệt phờ đi rồi.
Cả bốn rất ăn ý đồng thời lui lại, cách xa Đỗ Quyết ba mươi mét, ánh mắt nhìn nhau như muốn hỏi.
Làm sao bây giờ?
Cận Cao Hưng không hổ là có tư thái của nhân vật dẫn đầu, không câu nệ tiểu tiết làm gì, lập tức triệu hồi ra huyền linh.
Nhân Diện Kim Chu.
Huyền linh chỉ lớn hơn bài tay, bám ở trên vai của Cận Cao Hưng, nhưng lấy thị lực của huyền giả có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt hốc hác vặn vẹo kia. Nó mang hơi hình dáng của người nhưng thực sự thì không phải là một cái mặt người hoàn chỉnh.
Lớp vỏ bọc cứng rắn đen nhánh cùng với những chiếc chân sắc nhọn khiến người ta không có thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt rồi.
Ba Người còn lại cũng lần lượt triệu hoán ra huyền linh của mình, một đám manh manh huyền linh bám ở trên vai, giống như những con vật nhỏ vô hại đáng yêu vậy.
Đỗ Quyết huyền linh cũng thành hình, lười biếng ngáp một cái, Hắc Phách Tinh Long triệu hồi cực kỳ tốn tinh thần hồn lực cho nên mỗi lần xuất hiên,, Hắn Phách Tinh Long đều vô cùng lười biếng.
Hống! Gầm! Rống!
Liên tiếp những tiếng gầm vang, huyền linh thuật nổi chói cả một vùng.
Đỗ Quyết đoạt công, trường kích vung vẩy, trăm vạn cân lực lượng đổ ập mà xuống, giống như mang theo một cái đại sơn đánh người.
Cận Cao Hưng mọc ra tám cái tay giả, thi triển quyền cước, trảo, chỉ các loại hình thái đón đỡ lấy Đỗ Quyết tấn công.
Một vùng rừng rậm vốn bị đánh hỏng một cái lỗ lớn, hiện tại còn không ngừng mở rộng ra, động tĩnh lan càng xa.
“Học viên cũ vây công học viên mới, uy thế thật là hùng vĩ.”
Một âm thanh châm chọc vang lên. Chu Ngạn vừa bị Đỗ Quyết đá bay liền giật mình quan sát xung quanh.
Tiểu Kỳ cũng không che giấu chíh mình, từ từ đi lại gần, vừa đi vừa vuốt ve huyền linh của mình.
Điền Ngũ cũng chú nhìn qua tiểu Kỳ nhưng thấy nàng chỉ là một cô bé liền không để nhiều sự chú tâm nữa. Cận Cao Hưng cùng với Tống Quyết thì không có thời gian chú ý tới tiểu Kỳ.
Sau khi thi triển huyền linh thuật, Đỗ Quyết mang hai người đánh thành cẩu, càng chênh lệch so với trước kia càng lớn hơn. Ai bảo bọn hắn dám so đấu huyền linh với dị chủng Hắc Phách Tinh Long cơ chứ, một chữ “long” ở trong tên cũng không phải là gọi cho thuận miệng.
Răng rắc!
Đột ngột, Điền Ngũ đầu lâu xoay một trăm tám mươi độ từ phía trước ra phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, khuôn mặt tràn đầy hoảng hốt.
Đứng sau lưng Điền Ngũ, một thiếu niên áo đỏ còn đang nắm chặt hai điểm ở trên đầu của hắn, khóe miệng cong ra một nụ cười lạnh.
Điền Ngũ hóa thành tinh điểm tan biến trong hoàng hôn, không gian yên tĩnh lạ thường.
Một cái sát thủ chuyên nghiệp đột ngột bị người ta bẻ gãy cổ mới phát hiện ra, sự việc có bao nhiêu đáng sợ trong lòng đám người đều nghĩ rõ ràng, cho nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lâm Thương về bên cạnh tiểu Kỳ, khuôn mặt cười vô hại nhìn nàng, ý tứ rất rõ ràng là “ta nghe theo nàng”, khiến cho mọi người không còn dám bỏ qua tiểu Kỳ nữa rồi.
Tiểu Kỳ nhếch miệng, cảm giác trò chơi bắt đầu từ bây giời mới vui.
“Náo động thật lớn, ta còn tưởng rằng các học trưởng đang vây công cấp năm yêu thú cơ, khanh khách.”
Tiểu Kỳ giống như nói một câu chào hỏi nhưng cả đám người sắc mặt đen lại. Lấy nhiều người khi dễ học viên mới chẳng phải là sự kiện vẻ vang gì cho nên bị người khác mang ra mỉa mai càng không thoải mái rồi.
“Học muội, chuyện cũng không liên quan đến ngươi, ngươi muốn làm gì.”
Cận Cao Hưng cẩn trọng nói, hắn không có ấn tượng với hai người này, hi vọng là một người lạ qua đường, vừa nói chuyện không ngừng liếc nhìn Lâ Thương đề phòng.
Thiếu niên này quá quỷ dị, không có tiếng động nào xuất hiên ở bên cạnh một đòn hạ luôn Điền Ngũ, thủ đoạn quỷ dị đủ để Cận Cao Hưng e dè.
Tiểu Kỳ khóe miệng vẽ lên một cung cười mà theo Lâm Thương đánh giá là “gian ác”, hai mắt hơi lim dim như thưởng thức một viên kẹo ngon, nàng khẽ nói.
“Ta cảm thấy các ngươi lấy nhiều khi ít rất vui nên muốn cùng tham gia một chút.”
Xoạt xoạt!
Một đám tân sinh không biết vây quanh từ bao giờ, hơn ba mươi người vây thành vòng tròn, trên tay vũ khí lăm lăm, khóe miệng vẽ lên một nụ cười rất giống tiểu Kỳ.
Ba mươi người này ai cũng tu vi tứ biến kỳ, là tân sinh đỉnh cấp thiên tài, một nghìn người mới chọn ra được mấy cá nhân.
Ba mươi người cũng không có gia nhập công hội, trở thành một đám chống đối, cuối cùng liên hợp lại với nhau.
Dù sao bị học viên cũ bắt ép cũng không phải là một hai ngày.
Cho nên về thực lực cá nhân kém Cận Cao Hưng một khoảng, nhưng số lượng đủ để ngược hắn mấy lần.
Cận Cao Hưng thấy cảnh này làm sao còn không hiểu tình thế, tốc độ nhanh như quỷ mị xuất thủ, hướng tiểu Kỳ một cái huyền linh thuật “kim linh ti”, bao phủ khu vực hơn mười mét.
Bản thân hắn thì lấy cùng tốc độ tiến lên, phá vòng vây.
Quả nhiên có tố chất làm đại sự, làm việc dứt khoát không câu nệ.
Tiẻu Kỳ cùng Lâm Thương phản ứng rất nhanh lui lại, Lâm Thương thì lui mấy bước thân hình liền biến mất không thấy.
Mấy người khác lúc này mới phản ứng xông tới, vũ khí nhắm thẳng Cận Cao Hưng ba người.
Cận Cao Hưng vốn đột phát, Tống Kiệt cùng Chu Ngạn chung quy là không chậm nhưng không kịp phá vòng vây cho nên bị mười hai mươi người vây kín lại, nhất thời lỡ bước chân.
Đỗ Quyết không thích phối hợp cùng người khác nhưng vẫn một mình đảm nhiệm một phía cắt đứt đường lui của Kiệt, Ngạn hai người.
Tràng diện trở thành Cận Cao Hưng ba người bị đánh hội đồng.
... var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Cận Cao Hưng ngay lập tức chú ý tới Lâm Thương biến mất, nắm chặt trường kiếm cảnh giác, tốc độ cũng không dám hạ xuống. Hắn cũng lo lắng đột ngột bị bẻ gãy cổ như Điền Ngũ vậy.
Có điều chờ đợi nửa ngày không thấy Lâm Thương xuất hiện, thay vào đó một quả cầu lửa không lồ hướng hắn đập tới.
Phải nói “kim linh ti” trói buộc được bảy người để cho Cận Cao Hưng đường chạy thông thoáng, cũng vô hình giúp tiểu Kỳ tung đại chiêu.
Một chiêu này so với “truy hỏa” của Tần Báo Công hơi thua kém về tốc độ nhưng thắng về phạm vi cùng tốc độ.
Cận Cao Hưng biết không đón đỡ được, lấy hết sức mà chạy, chỉ mong có thể thoát được khỏi khu vực trung tâm. Hình ảnh này nếu để Dương Thiên trông thấy sẽ cảm thấy có chút quen thuộc.
Phốc!
“Thiên hỏa giáng” còn chưa tiếp đất, Cận Cao Hưng hai mắt trừng lớn nhìn lấy Lâm Thương chẳng biết xuất hiện ở trước mặt mình khi nào.
Cận Cao Hưng khóe miệng chảy ra máu tươi, trên ngực phá ra một lỗ lớn bằng nắm đấm, máu tươi còn không ngưng chảy ra.
Theo “thiên hỏa giáng” phát ra tiếng nổ lớn, Cận Cao Hưng thân hình hóa thành tinh điểm biến mất trong khỏi lửa mù mịt.
Lâm Thương vẩy tay một cái, bàn tay trắng sạch không một vết bẩn, màu đỏ áo dài vẫn như cũ chói mắt.
...
“Không ổn, rút mau.”
Lâm Thương còn thong dong thưởng thức một chút chiến đấu phong cảnh đột nhiên la lớn, đồng thời hướng tiểu Kỳ chạy tới.
Mấy người còn lại nghe vậy đồng thời hơi rút lại, lưỡng lự không hiểu ra sao, không biết có nên nghe Lâm Thương hay không.
Phong Mật Lam không biết làm cách nào mà nàng giống như thủ lĩnh của đám người này, lúc này nàng không khỏi hướng Lâm Thương hỏi.
“Làm sao vậy?”
Lâm Thương không ngoảnh lại, muốn bế lên tiểu Kỳ lại nắm trượt, âm thanh gấp gáp nói.
“Yêu thú tới.”
Xong rồi cũng không ngừng lại, xác định tiểu Kỳ đã chạy ở phía trước liền chạy theo, một giây cũng không muốn lãng phí.
Phong Mật Lam lưỡng lự hai giây, không thèm để ý tới Tống Kiệt với Chu Ngạn trốn, hạ lệnh rút lui.
Nàng cũng hiểu chiến đấu kéo dài gần một giờ đồng hồ, động tĩnh lớn như vậy rất dễ hấp dẫn yêu thú đến.
Đám người thật nhanh rút lui, không bao lâu yêu thú giống như thủy triều kéo tới, ba trăm con yêu thú dẫn đàu là một con cấp năm yêu thú. Đội hình đủ để thanh lí hết đoàn đội của Phong Mật Lam.
Một con yêu thú loại sói đánh hơi một hồi, hướng sang hướng đông hú dài.
Đám yêu thú lại thành đàn kéo đi, phân biệt theo hai hướng.
Con yêu thú cấp năm dẫn theo hai trăm yêu thú hướng đông chạy, còn lại một trăm con hướng bắc chạy.