Huyền Linh Ký

Chương 153: Hoàng Miểu



Sự xuất hiện của Hoàng Miểu lập tức làm người ta chú ý đến, hơn nữa thái độ này, giống như đến bao bọc học viên thì phải.

“Lão Hoàng, rất tốt, cuối cùng ngươi cũng chịu thò mặt ra rồi. Học viên của ngươi đánh chết người ngươi còn hỏi bị tội gì, thân làm chủ nhiệm, quản giáo không nghiêm ngươi còn dám lớn lối sao?”

Vừa cất lời, trong không khí đã đậm đặc mùi thuốc súng rồi, ai cũng đoán được là hai người này không hợp nhau.

“Há? Đánh chết người sao? Bao vây giam giữ, chặn đường hành hung cùng quấy rối, gặp người phản kháng liền ra tay đánh người, sau đó lại bị người đánh chết. Đây có thể tránh học viên của ta không bằng, rõ ràng tu vi còn so nàng cao, nàng ra tay còn dám lưu thủ hay sao, lúc này liền chạy đến bắt vạ rồi?”

Hoàng Miểu không cho mặt mũi nào, thậm chí so Dương Thiên càng ác, trực tiếp đem tội danh đổ, một câu cũng không nhận, khí thế cuồn cuộn như giang hà, làm cho mấy lần muốn lên tiếng Cận Cao Hưng cũng không mở lời được.

“Như vậy ý của ngươi là học viên của ta chết là đáng lắm hả?”

Một vị giáo viên đập bàn đứng dậy, ngữ khí lạnh lùng nói. Cùng Dương Thiên hắn không muốn chấp nhặt đối chất, nhưng trong thực tế thúc ép Lý Vĩnh Thụy không ít.

Nhưng lúc này Hoàng Miểu nói như thế nào cũng là giáo viên, hắn không muốn ra mặt cũng phải ra mặt.

“Vũ Chiêu, ngươi học sinh là cái hạng gì không phải là ngươi không biết, việc này bắt đầu từ ai cũng không phải là ngươi không rõ. Còn nữa ta không nói là hắn đáng chết, bất cứ học viên nào đều là tương lai của quốc gia, làm sao nói chuyện đáng chết.

Nhưng chính vì các ngươi, đề xuất cái gì cổ động cạnh tranh, cái gì thân chinh bách chiến mới làm học viện ra nông nỗi này. Nếu như nghe ta nghiêm cấm giao đấu có thì cũng chẳng có sự vụ gì.

Mỗi người các ngươi ngồi đây, trong cái chết của hắn cũng có tội nghiệt của các ngươi.”

Hoàng Miểu càng nói nước bọt càng phun ra như mưa xuân, đúng là không nể nang gì, một hơi mắng tất cả các vị, thậm chí cả học viện cao tầng cũng mắng luôn.

Dương Thiên không khỏi đối với vị giáo viên này nhiền nhiều hai mắt. Làm sao một người như thế mà vẫn còn trong trường được, không sợ bị đuổi việc hay sao chứ.

“Nói hươi nói vượn, mấy chục năm tới làm gì có ai bị đánh chết, hết lần này đến lần khác lại rơi vào trong lớp của ngươi quản lí, ngươi còn dám vấy bẩn ngươi khác nữa à?”

Vũ Chiêu giáo viên mặt đỏ phừng phừng nói, nhưng trong giọng nói cũng không có khí khái tự tin như vậy, mà giống như bị Hoàng Miểu chọc đúng chỗ đau.

“Các ngươi không được ở Hình Đường làm loạn!”

Lý Vĩnh Thụy quát lớn, ở đây hắn là người có quyền hành lớn nhất, cũng có uy nghiêm lớn nhất, nhưng hết lần này đến lần khác nói không lại với Hoàng Miểu, cũng không dám nhảy ra tự cắn đầu lưỡi của mình.

Hoàng Miểu hơi ngừng, sau đó lại nhanh miệng hơn mà nói.

“Lý đường chủ, vụ án này ngươi đưa ra phán quyết đi. Học viên của ta chính là ra tay không biết nặng nhẹ, ngộ thương người khác, cũng phải chịu hình phạt thích đáng.”

Vũ Chiêu nghiến răng ken két, trong lòng không khỏi chửa ầm lên.

Mẹ nó ngộ thương người khác, nghe rất nghiêm trọng ấy, nhưng đây là ngộ sát có được hay không, rõ ràng là giết người ngay trong học viện thế mà nói nhẹ tựa như không ấy nhỉ.

Lý Vĩnh Thụy hừ lạnh một cái, sau khi cân nhắc kỹ càng cũng tuyên bố.

“Quách Kỳ học viên, ngộ sát đồng học, phạt năm vạn điểm cống hiến, cùng toàn bộ phí tổn cho các nạn nhân, bồi thường thiệt hại sẽ do học viện đích thân tính toán.”

Xôn xao.

Quá nhẹ nhàng!

Thái Tử Minh mấy người liền lập tứ một mảnh kêu rên, càng giống như tiếng oan thấu trời.

Đáng tiếc, Hoàng Miểu mới mặc kệ chuyện gì xảy ra, Lý Vĩnh Thụy vừa mở lời tuyên án một cái, thân hình liền biến mất tăm hơi, một tay xách lên tiểu Kỳ chạy như bay rồi, để lại một đống hỗn độn cho Hình Đường giải quyết.

Dương Thiên liếch Cận Cao Hưng một cái, sau đó chắp tay cáo biệt. Hắn phí miệng lưỡi như vậy, cuối cùng còn không bằng Hoàng Miểu bá đạo đâu.

Mặc kệ tuyên án thế nào, tiểu Kỳ đều mang đi, hơn nữa đã chắc chắn không bị đuổi học liền được rồi, còn lại thì không để vào đâu.

...

Dương Thiên rời đi, cùng Phong Mật Lam đám người chào hỏi qua một cái mà thôi, đồng thời cũng cự tuyệt bọn hắn mời chào Thanh Phong Liên Minh.

Nói đùa, hắn thời gian có như vậy rảnh rỗi sao, còn đang bận tìm phương pháp đột phá cảnh giới đây này.

Phong Mật Lam sự vụ giống như rất bận rộn, cũng chỉ lưu lại năm câu ba từ liền gấp gáp đi đâu đó. Có lẽ lần này ăn thua thiệt lớn định phản công đâu.

Trước khi đi Hoàng Miểu cho hắn tinh thần truyền âm, liền nói đến khu vực giáo viên bên góc gặp hắn.

Mà Dương Thiên trực tiếp đi tới bên rìa, chính là một khu rừng trồng toàn cây phượng vĩ, trở thành nơi mát mẻ ngắm cảnh ngày hè.

Tận cùng của hai con đường lớn, cuối cùng Dương Thiên cũng trông thấy hình dáng của vị giáo viên chủ nhiệm này.

“Chủ nhiệm.”

Dương Thiên chào hỏi một tiếng, ánh mắt cũng lướt qua đang ngồi yên tính tiểu Kỳ, nàng giống như tại dột phá thì phải.

Dương Thiên một mảng cũng là đầu to, làm sao nàng cũng đột phá rồi, lúc này chẳng phải là thành ngũ biến kỳ hay sao?

Không biết Dương Thiên trong lòng ảo não thành kẻ có tu vi tiến lên chậm nhất, Hoàng Miểu không biết từ đâu lấy ra một hồ lô rượu uống lấy một ngụm lớn, sau mới đối với Dương Thiên nói.

“Ngươi tâm tư không tồi, đáng tiếc trước thực lực tuyệt đối, mọi tính toán chính là vô dụng.”

Dương Thiên: “???”

Thế nào? Ta làm sao so với đám sống mấy chục năm, cả trăm năm các ngươi được rồi.

Ta tu luyện mới có nửa năm được chứ, người khác tu luyện ít cũng hai ba năm, nhiều cũng năm sáu năm đi, giờ lại thành ghét bỏ ta tu luyện chậm rồi?

“Ngươi chưa từng đi Mỹ Thiên bí cảnh sao?”

Hoàng Miểu đột nhiên hỏi.

Dương Thiên nghĩ một lúc, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Hoàng Miểu nói ra.

“Chủ nhiệm, tấn thăng trung cấp ban mới có quyền hạn đi vào mà.”

Hoàng Miểu đương nhiên nhìn hiểu ánh mắt của Dương Thiên, trừng mắt lại hắn một cái nói.

“Ngươi không biết giao nộp gấp năm lần điểm cống hiến sao? Yêu cầu từ lâu đã sớm có đủ.”

Dương Thiên cơ hồ muốn thổ huyết, một lần vào liền muốn một vạn điểm cống hiến, hắn nộp gấp năm liền là năm vạn, nhưng đợi ở trong chỉ được một ngày, thật coi hắn là điểm nhiều như nước hay là sao.

Hơn nữa Dương Thiên rất muốn nói là hắn cũng mau lên trung cấp ban rồi, tốn kém như thế làm gì.

Mỹ Thiên bí cảnh chính là một trong sáu đại bí cảnh của Thiên Nam học viện, giúp cho người ta nâng cao khả năng có thể lĩnh hội được chân ý, thần kỳ bí cảnh. Nhưng giá cửa vào thật sự quá là đắt.

Hơn nữa yêu cầu tinh thần ý niệm phải đạt đến cấp độ thứ hai, đại đa số người không đi, cũng không có tiền đi, hắn đi vào làm gì.

Mà chân ý cái thứ này, chính là huyền chân cảnh mấu chốt, một chữ “chân”, chân thực chí lí. Có điều không vào huyền chân cảnh thì mãi mãi cũng chỉ tiếp xúc được một tia da lông mà thôi, đơn giản là không có chỗ chứa.

Thật giống như tinh thần ý niệm chỉ có thể đạt đết thứ nhất cảnh giới ý niệm như một, sau đó khải linh mới có chỗ tiến thêm, bởi vì không có đường để đi lên tiếp, nước không có chỗ mà chứa.

Chân ý cũng thế, chân ý hòa vào trong huyền khí, hóa lỏng thành chân dịch, đây chính là đột phá huyền chân cảnh. Bên trong linh hải chứa đựng là chân dịch, nhưng xuất ra ngoài lại từ chân dịch hóa chân khí, thần diệu so với huyền khí gấp cả trăm lần.

Như thế, Dương Thiên dù sớm hay muộn cũng đều sẽ đi, hơn nữa không có lạc hậu tí nào, làm gì đi sớm cho tốn kém đâu. Hắn điểm cống hiến kiếm mỗi lần cũng chỉ có mấy nghìn mấy nghìn, thu không bằng chi chính là nhà nghèo cơ bản.

“Chủ nhiệm, ta cũng mau lên trung cấp ban, không cần thiết hoang phí như vậy.”

Hoàng Miểu cười lạnh.

“Mười hai lăm vạn điểm cống hiến còn không dám đi tiêu sài, tiền dù tốt cũng chỉ là những con số mà thôi, nên dùng vẫn phải dùng.”

“Chủ nhiệm, mười lăm vạn là hai tháng trước, hiện tại chỉ còn có mười một vạn mà thôi.”

Dương Thiên lắc đầu, đạo lí chi tiêu hắn biết nhưng cũng phải căn thời gian cho hợp lí chứ lại.

Hoàng Miểu kém chút không có bị rượu sặc lên mũi, hai tháng cũng không đi xông bí cảnh, có đi liền là đi cái rẻ nhất tinh thần cầu thang, thế nào mà hết đâu rồi bốn vạn điểm.

Xem ra thằng này chính là cái tiêu hoang không biết kiềm chế a. Không gì cũng gần đủ một lần đi Mỹ Thiên bí cảnh rồi.

“Thực tế Mỹ Thiên bí cảnh đối với sơ cấp ban hạn chế chính là để các ngươi chuyên chú đánh tốt căn cơ, đừng mơ mộng xa vời. Nhưng nếu như căn cơ đủ vững chắc, đó chính là nguồn vốn để ngươi vượt lên trên hàng đầu.

Ngươi cũng tự biết mình sắp vào trung cấp ban, so với ở đây tiểu đả tiểu nháo, trung cấp ban lại không phải sân khấu mà ngươi có thể đứng trên đầu sóng như thế này được, ngươi không đủ sức để đảm đương.

Cho nên ta khuyên ngươi vẫn là đi nếm thử một chút.”

“Học sinh thụ giáo.”

Dương Thiên gật đầu, hắn nghe cũng thấy hợp lí, cho nên sẽ không lên tiếng phản bác, chỉ là bản thân tự có tính toán riêng, cũng không tiện nói ra.

“Chủ nhiệm gọi ta đến đây không phải chỉ muốn nói những cái này thôi chứ?”

Dương Thiên suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là nói ra. Tiểu Kỳ đột phá hoàn cảnh cũng được Hoàng Miểu lo liệu xung túc, sẽ không có gì lo lắng, cho nên Dương Thiên cũng không ngại dông dài.

Hoàng Miểu gật đầu, một ngụm rượu nuốt vào trong bụng, ánh mắt nhìn nơi xa xăm khẽ thở dài.

“Ngươi biết học viện tranh đấu chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.