Huyền Linh Ký

Chương 154: Học viện tranh đấu



Dương Thiên nghi hoặc một chút. Học viện tranh đấu cái này là hồi đầu năm mọi người nói xếp hạng thực lựa sao?

Hoàng Miểu không ngoái đầu cũng biết là Dương Thiên đang hồ nghi, cho nên từ từ giảng lên.

“Ba trăm năm trước, Tiên Đế khởi binh bắt đầu đánh xuống giang sơn, một đường từ Hoa Lư đánh nam dẹp bắc, mở ra một mảnh bờ cõi, Vạn Thắng Vương danh chấn toàn bộ đại vực.

Nhưng ngươi có biết tại sao chiến sự kéo dài trăm năm hay không?”

Dương Thiên lắc đầu, tại sao đang nói đến học viện tranh đấu, lại bất ngờ nhảy đến dựng nước bí văn rồi.

Hoàng Miểu tiếp lời.

“Hai trăm năm mươi năm trước, Dương đại nguyên soái đột phá huyền phủ cảnh, bước vào Vương giả, phong hào Trấn Tây Vương.

Hai trăm mười năm trước, Nguyễn đại nguyên soái đột phá đến Vương giả, phong hào Bắc Bình Vương.

Khi ấy, Vân Lan Vương triều mới hội tụ đủ ba cái Vương giả, đủ điều kiện giăng cờ lập quốc.

Có điều chiến tranh chỉ kéo dài mười năm, cho đến hai trăm năm trước, Vân Lan Vương Triều mới chính thức thành lập, đây cũng không phải là chúng ta không muốn đánh, mà thời gian đã đủ rồi.”

Dương Thiên nhíu mày, những cái này cũng không có trong lịch sử, hắn chưa từng nghe qua, thậm chí trong gia tộc cũng chưa từng nhắc đến, có vẻ như trong đó có bí ẩn gì mà ta không biết được.

Thành lập Vương triều lại muốn có ba vị Vương Giả tọa trấn, đây đối với Dương Thiên đúng là một cái tân bí.

“Lập quốc về sau cũng không còn chiến tranh, quân ta đang mạnh thế cao cũng đành rút lui xây dựng đất nước. Nhưng trời cao trêu chọc, Tiên Đế hùng tài vĩ lược là vậy, trăm năm trước đột nhiên băng hà.

Mất đi một vị Vương giả, hai quốc gia kia làm sao buông được xuống miếng mồi ngon, lập tức động binh xuống chia cắt lãnh thổ nước ta.

Trấn Tây Vương bảo hộ chiều chính không loại, tự thân trấn thủ Vương Đô, Bắc Bình Vương trấn thủ biên quan, một trong một ngoài duy trì lấy quốc gia an nguy, Vân Lan mới không sớm ngày bị mất.

Cho đến bảy mươi năm trước, đương đại hoàng đế đột phá Vương Giả, Vân Lan mới lại một lần nữa treo lên Vương triều danh xưng, mới có mười năm chiến tranh đánh lại Thiết Huyết thành.”

Dương Thiên gật đầu, cái này đúng là trong lịch sử có ghi lại. Vấn đề là vị kia Bắc Bình Vương cũng hơi mờ nhạt so với Trấn Tây Vương, bở vì người kia ở biên cương chém giết, dân thường nào ai mà biết được.

Dương Thiên đã suy nghĩ được trọng điểm mà Hoàng Miểu muốn nói rồi, cho nên không cần vòng vo nữa mà trực tiếp hỏi.

“Có thế lực nào quản lý việc này hay sao?”

Hoàng Miểu gật đầu, ánh mắt đúng là nhìn về phía xa xăm.

“Chấp Pháp Điện, duy trì công lí cùng pháp luật trên toàn bộ Cửu Thiên đại lục.”

Dương Thiên gật đầu, đồng thời không khỏi nhớ đếm tấm ngọc bài hố người kia đang nằm trong nhẫn chứa vật nữa. Chấp Pháp Điện, Chiến Thần Điện...có lẽ có cái gì liên quan đi.

“Vậy nên Chấp Pháp Điện tổ chức học viện tranh đấu?”

Dương Thiên hiếu kỳ, mục đích học viện là bồi dưỡng người tài, lúc này tham gia tranh đấu lại là làm gì?

Hoàng Miểu lắc đầu nói.

“Cũng không kém bao nhiêu. Chấp Pháp Điện muốn duy trì hòa bình cùng ổn định của toàn nhân loại kìa, còn tranh chấp là chuyện cá nhân thì cũng không tiện đi sâu ở đây.

Cho nên bọn hắn đề ra, mỗi sáu năm một lần, giữa ba quốc gia chọn ra những người tài giỏi nhất đến tranh tài, bên nào thắng, thì tài nguyên sẽ được trút xuống nhiều hơn, còn bên về bét chính là kẻ bị cắt khấu tài nguyên.

Sau đó các nước suy nghĩ thành lập học viện, bồi dưỡng lấy nhân tài kiệt xuất của quốc gia, tham gia trận tỉ thí này. Cho nên, bây giờ mới gọi Học Viện Tranh Đấu.

Còn về phần chiến tranh tự phát, huyền phủ cảnh trở lên không được tham gia, đây là quy tắc, ai vi phạm sẽ phải chịu trừng phạt rất nghiêm khắc.”

Dương Thiên gật đầu, cũng hiểu rõ ràng. Chấp Pháp Điện này chính là duy trì ổn định toàn nhân loại, nếu như nội đấu mà quá kịch liệt thì chẳng mấy mà bị yêu thú cho tiêu diệt.

Có điều, việc bọn hắn cung cấp tài nguyên lại là cái quái gì?

Thừa tiền sao?

Đông Nam Vực chỉ có ba cái Vương Triều không nói, nếu như Đông Bắc Vực đâu, nghe nói mười mấy cái Vương Triều, lúc đấy lại muốn thế nào chia, thế nào khống.

Hơn nữa ai sẽ làm chuyện không công, tài nguyên đó để tu luyện không thơm hay sao mà lại tặng cho người khác cơ chứ. Để được đặt ra quy tắc thì phải là kẻ mạnh, thế mấy quốc gia mạnh quá rồi chúng nó không tuân theo thì sao, đấy chẳng phải là lật thuyền trong mương à.

Dương Thiên suy nghĩ một hồi cảm thấy có thật nhiều vấn đề, nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao mà Hoàng Miểu lại nói cho hắn những điều này.

Thông tin này chính là cơ mật quốc gia, không rộng rãi lan truyền ra ngoài, mà lúc này tùy ý lại nói cho hắn, đây là có mục đích gì.

Quả nhiên nhìn bên ngoài lỗ mãng nhưng thực tế suy nghĩ lại rất tinh tế, Hoàng Miều liền nói ngay chỗ Dương Thiên thắc mắc.

“Mùa xuân năm tới, đúng vừa vặn thời hạn sáu năm, thông tin này chỉ có Phong Vân Bảng năm mươi thứ hạng đầu mời biết được. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

“Chủ nhiệm muốn để ta tham gia?”

Dương Thiên nghi vấn. Phong Vân Bảng cái này Dương Thiên cũng biết, đúng là danh sách học viên cao cấp ban, tổng cộng chỉ có một trăm người. Hay nói cáh khác, chỉ cần đặt chân Phong Vân Bảng liền trở thành cao cấp ban học viên, nhân số không nhiều không ít.

Sáu nghìn học viên có lẻ mà chỉ chọn một trăm, đủ biết trình độ cạnh tranh gắt gao như thế nào, hơn nữa là năm mươi vị trí đầu. Hoàng Miểu ở đâu ra tự tin để hắn đi tham gì học viện tranh đấu.

Hoàng Miểu lắc đầu cười trừ.

“Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ nói năm mươi vị trí đầu mới có tư cách biết, cũng không nói năm mười vị trí đầu có tư cách tham gia. Nhân số của học viện tranh đấu chỉ có mười mà thôi.”

Mười thứ hạng đầu? Dương Thiên con mắt không khỏi hơi nheo lại. Ơ trong học viện đã lâu, đương nhiên biết Phong Vân Bảng thứ này tranh đấu.

Tài nguyên phân bổ theo nấc thang, lấy một trăm vị trí, năm mười vị trí, ba mươi vị trí đầu, cùng mười vị trí đầu, mũi bậc lại có khác biệt trong tài nguyên, cho nên thực lực cũng khác nhau rất lớn.

Nhất là mười vị trí đầu, nghe nói mỗi người chênh lệch cũng không quá nhiều, bởi vì bọn hắn đều tu đến huyền biến cảnh cực hạn, đều có chiến thắng huyền chân cảnh sức lực.

Ý của vị chủ nhiệm này là muốn hắn đi đoạt ba mươi vị trí đầu hay sao? Hắn mới sơ cấp ban mà thôi, làm sao chen chân được cao cấp ban cơ chứ.

“Mười vị trí đấu chênh lệch không phải là ngươi có thể tưởng tượng, nhưng ba mươi vị trí đầu thì ngươi cũng phải có tự tin của mình lấy chứ, điểm đó tự tin cũng không có thì còn nói cái gì.

Hơn nữa cũng đừng cảm thấy mới vào sơ cấp ban liền làm không được, tên kia năm trước mới vào sơ cấp ban liền thành Phong Vân Bảng thứ hai mười tám kìa.”

Hoàng Miểu nói với Dương Thiên, giọng nói giống như cố ý làm ra kim đâm hiệu quả, chọc chọc khiến người ta chói cả lỗ tai.

Dương Thiên mặc dù không bị hắn khích tướng nhưng nghe đến có người mới vào sơ cấp ban liền có thể đứng Phong Vân Bảng hành thứ hai mươi tám, trong lòng cũng dấy lên kinh nghi chi sắc.

“Là ai mà lợi hại như vậy?”

Hoàng Miểu vuốt vuót chòm râu, ha hả nói.

“Sơ cấp ban đệ nhất nhân, Nguyễn Dương.”

Nguyễn Dương?

Cái tên này nghe thật quen thuộc.

...

Tiểu Kỳ đột phá cần một khoảng thời gian, Dương Thiên liền bị Hoàng Miểu đuổi về trước, nói rằng hắn ở lại cũng không giúp được cái gì.

Dương Thiên trở về ký túc xá một chút, dọc đường vẫn suy nghĩ Nguyễn Dương người này. Cái tên rất quen thuộc mà Dương Thiên cũng không nhớ là mình đã nghe được ở đâu.

“Đứng lại!”

Cận Cao Hưng cũng không biết là ở đâu chạy ra chặn đường, hơn nữa khăn tang ở trên đầu cũng không có tháo xuống, trông giận dữ vô cùng.

Dương Thiên ánh mắt lóe lên, mình vào học viện, giao tiếp ít nhưng Cận Cao Hưng vào lâu, thế lực rộng, muốn tìm người thì hỏi hắn không phải là tốt hơn sao?

Có điều tên này dáng vẻ hùng hổ, cũng không biết chặn mình lại có gì muốn nói.

“Có chuyện gì sao?”

Cận Cao Hưng hùng hổ nói.

“Các ngươi trốn ngày một không trốn được ngày hai. Mặc dù học viện không truy cứu nhưng Thái Tử Minh sẽ không yên cho các ngươi đâu. Lư hương của Ngô Chiếu đặt tại Thanh Trúc Đình đợi người đến tế bái, ba bước một dập đầu từ cổng vào. Nếu không, thiên hạ này các ngươi đừng hòng mà yên ổn.”

Dương Thiên nghe thấy lời này cũng không có cái gì bất ngờ, quả nhiên bọn này lúc nào cũng ra vẻ thượng đẳng, mặt ngửa lên trời mắt không thèm nhìn người. Người ta đã muốn dẫm lên đầu mình, thì cũng chẳng còn gì mà tôn trọng cả, Dương Thiên lạnh lùng nói.

“Thái Tử Minh rất có bản lĩnh đúng không? Như vậy ta cho các ngươi một chút thể diện, thấy ta đi vòng xa mười mét, nếu không đánh tàn các ngươi.”

Dương Thiên lời nói quả nhiên giống như chọc vào tổ kiến lửa, một đàn bộ dáng đau thương chớp mắt liền nhao nhao lên muốn động thủ. Hết ngông cuồng lại đến muốn chết, lời nói ong ong giống như một đám ruồi nhặng khó chịu.

“Ngươi muốn chết!”

Cận Cao Hưng giận quát, một quyền đánh ra, lôi lệ phong hành. Lúc mới vào học viện, hắn thực lực thấp so Dương Thiên một tiểu cảnh giới, lúc này Cận Cao Hưng cũng đột phá tứ biến kỳ, tự tin mình toàn lực sẽ không so Dương Thiên yếu chút nào.

Dương Thiên đứng ra khiêu khích, Cận Cao Hưng cũng không làm hắn thấy bất ngờ. Chung quy là thượng vị giả, vị người khác ngồi lên đầu làm sao có thể nhẫn nhịn được.

Dương Thiên tay phải hóa quyền, tùy ý một quyền đánh đi ra, sức mạnh toàn thân cũng bộc phát.

Va chạm thời khắc, Cận Cao Hưng chỉ cảm thấy một cỗ cự lực ập đến, đem hắn cả người chấn động rụng rời, vội vàng lui ngược trở lại, thung mộc thân chiến pháp phát huy cực hạn tán đi lực lượng.

Dương Thiên luyện qua thung mộc thân, đương nhiên biết chiến pháp này điểm yếu, đó chính là đôi chân phải có chỗ tán đi lực lượng, nếu không hai chân này rất có thể bị dồn nén mà hỏng mất.

Cho nên tốc độ lại hơi thoáng bị kiềm chế, Dương Thiên lập tức giết đi lên.

Thái Tử Minh thành viên sau một thoáng đứng nhìn lập tức liền xông tới, hỗ trợ thủ lĩnh cùa mình.

Một trận quần ẩu bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.