Huyền Linh Ký

Chương 159: Độ khó cấp S



“Mạnh như vậy?”

Dương Thiên ngỡ ngàng, hắn từng xông Thiên Pháp Bí Cảnh một lần rồi cơ mà, vượt qua năm cửa ải là xong, nhưng sao lần này khởi điểm lại mạnh như vậy cơ chứ, thậm chí so với ải thứ năm còn mạnh hơn rất nhiều.

Mặc dù cảnh giới tương đương, Dương Thiên cảm nhận được uy hiếp to lớn vô cùng, giống như cả hai đều có cách giết hắn trong một cái sơ hở vậy.

“Bất ngờ lắm phải không, sơ cấp ban như các cậu vẫn chưa đủ quyền hạn tiếp xúc đến những đồ vật như thế này đâu.”

Nguyễn Dương nhếch miệng.

Thiên Pháp bí cảnh tổng cộng chia làm năm cái độ khó theo thứ tự tăng dần là DCBAS, trong đó cấp D chỉ tốn bảy nghìn điểm cống hiến một lượt, trong khi cấp S là gấp mười, chính là bảy vạn điểm, đương nhiên đắt thì sắt ra miếng.

Độ khó cấp D chỉ phải đấu với đối thủ mạnh hơn mình một hai phần mười mà thôi, còn cấp S chính là bản hoàn thiện, thậm chí là hoàn mỹ hoàn thiện mình. Chính là cùng giai vô địch cái khái niệm đó.

Đương nhiên khởi điểm thì hơi thấp một chút, cùng giai siêu cường là được rồi, để cho học viên khởi động trước, sau đó mới thật sự là cùng giai vô địch trạng thái.

Còn một điều nữa, đó là tổ đội tiến vào thì các đối thủ trong bí cảnh còn có khả năng phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn.

Theo Nguyễn Dương thì đây mới là bí cảnh có giá trị nhất, nhưng đương nhiên không phải kẻ nào cũng tự hành lĩnh ngộ kiếm ý như hắn đâu.

“Chiến thôi.”

Nguyễn Dương lập tức phát động, kiếm tre vung vẩy mà lên.

Dương Thiên cũng không chậm lại phía sau, mặc dù trường thương đã không còn, nhưng còn có một thanh cấp ba huyền binh loại đao, liền lấy ra dùng tạm. Mặc dù bị Độc Nhãn Lôi hầu đánh mấy lần, nhưng vẫn còn dùng được tốt.

Nguyễn Dương thấy Dương Thiên dùng đao chứ không dùng thương cũng lấy làm kỳ, nhưng mà cũng không quá chú ý, bởi vì đối thủ của Dương Thiên cũng rút ra một cấy đao.

Truy Nguyệt Bộ ập đến, Dương Thiên ra đao nhanh như thiểm điện, một đao chém chéo góc từ dưới lên, giống như bạt đao trảm, vừa nhanh vừa mạnh, đao lên đến nửa đường, nhị đoạn trảm triển khai, đao đột nhiên thay đổi chín mươi độ, hướng phía dưới bên đối diện chém thẳng xuống.

Đối diện Dương Thiên là mô phong, từ đầu đến cuối chỉ duy trì một đao đâm thẳng, nhưng hết lần này đến lần khác, đao đâm thẳng này lại đánh đúng vào vị trí đao của Dương Thiên đổi hướng.

Leng keng.

Thua kém hẳn về mặt lực đạo, Dương Thiên đao chiêu bị chặt đứt ngay tức khắc. Lập tức, mô phỏng vung đao lên, giống như bạo vu lê hoa, một hơi chém ra năm đao, mỗi đao lại từ một hướng khác nhau mà đến, rõ ràng cũng là đoạn gia tốc nhưng ở phiên bản cao hơn rất nhiều.

Mặc dù yếu đi phần quỷ dị lại nhiều ra phần mê ảo, làm người ta đón cũng không được, lại không dám bỏ qua.

Dương Thiên rút lui một bước, mặc dù không muốn nhưng phải công nhận là hiện tại Dương Thiên không có khả năng đón đỡ, chỉ đành rút lui mà thôi.

Đáng tiếc, một bước lui, vạn bước lùi.

Dương Thiên gánh chịu mấy trăm đòn công kích như vũ bão, không ngừng mà bị ép lui lại, uy lực cùng tốc thực tế so với Dương Thiên không cao bao nhiêu, chỉ là lựa chọn điểm hạ tay thật sự quá tinh diệu.

Một đòn đi xuống sau đó biến chiêu đều được tính toán kỹ càng, làm cho đối thủ muốn phản công cũng không được.

Không như Dương Thiên bị đánh đến không có lực hoàn thủ, Nguyễn Dương bên này cùng đổi thủ đánh cái có đi có về, cùng đối thủ chia năm năm, đôi công qua lại tốc độ nhanh đến kinh người.

Hai bên giống như nhàn nhã đi bộ, bên người không ngừng xẹt qua từng đường tàn ảnh, lóe lên cái rồi biến mất. Nếu không có những vệt dài trên nền đất thì người khác còn tưởng là bị hoa mắt cơ.

Dương Thiên mặc dù hứng chịu vũ bão công kích, nhưng không có nghĩa là hắn không có tiến bộ. Tinh thần căng cứng lên chống chọi lại công kích, từ đầu còn lui bước không ngừng, về sau cũng đón đỡ được một hai lượt.

Sau nửa giờ Dương Thiên có thể miễn cưỡng không lui cùng chống đỡ được tám phần công kích mà không bị thương.

Lại qua thêm nửa giờ nữa, Dương Thiên đã hoàn toàn nắm được tiết tấu, có thể hữu kinh vô hiểm cùng mô phỏng chiến đấu. Nhưng thể lực cùng tinh thần căng cứng trong thời gian dài, sức lực của cả hai cũng xuống dốc rất nhiều, không còn vũ bão tấn công nữa, mà chuyển sang đánh đòn hiểm, tấn công chớp nhoáng rồi lui lại.

Dương Thiên bộ dáng quần áo cũng rách tả tơi, trên thân có từng vết máu chảy nhuốm thẫm y phục. Mồ hôi ở trên trán lấm tấm, hơi thở cũng không thể tiết chế được nặng nề.

Đối thủ mạnh, thật sự quá mạnh.

Dùng lực lượng hơi kém với hắn, tốc độ cũng hơi kém với hắn, nhưng phản ứng lại xa xa mà thắng lên phía trên, ra đòn nước chảy mây trôi lại giống như có ngàn vạn tính toán.

Nếu như Dương Thiên có loại thực lực này, lúc gặp độc nhãn lôi hầu có thể ung dung thủ thế bất bại chứ không phải chật vật chạy trốn, nhờ vào một chút khinh thường của lôi hầu để đào mạng.

Nguyễn Dương phía bên kia chiến đấu đã kết thúc được mười lăm phút, lấy đại giới là một cánh tay đánh đổi lấy chiến thắng. Nguyễn Dương cũng không đi lên giúp Dương Thiên mà chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Dương Thiên hiểu rõ đây là cơ hội tăng tiến của mình, cho nên càng phát ra cố gắng hơn nữa, tinh thần kéo căng hai trăm phần để nắm lấy một cơ hội chiến thắng.

Hai giờ đồng hồ sau, Dương Thiên thở đã thở hồng hộc, khuôn mặt trắng xám thoát lực.

Đối diện, mô phỏng của Dương Thiên cũng không khá hơn bao nhiêu, miễn cưỡng duy trì lấy tư thế đứng thẳng, đao chống lên mặt đất, sức lực cũng đến rồi cực hạn.

Liên tục chiến đấu bằng một hai trăm phần trăm công suất trong suốt ba giờ đồng hồ, đúng là vắt cạn kiệt sức lực lẫn tinh thần của người khác. Huyền linh từ gần nửa giờ trước đã thu hồi đi vào rồi, không thể suy trì các độ tập trung này được.

Ơ trong bí cảnh bị thương cũng không lo lắng, đó là Nguyễn Dương vì sao sẵn sàng mang một tay đánh đổi lại ở đây. Nhưng Dương Thiên khác biệt, hắn không muốn đánh đổi như vậy, bởi vì hắn cùng mô phỏng chênh lệch không lớn, thậm chí là chiếm ưu.

Nếu như hiện tại dùng đánh đổi chiến thì rõ ràng là Dương Thiên không phải người chiến thắng, đây là sự thật từ trong lòng nhận định, sẽ trở thành rào cản tiến bước trong tương lai.

Nguyễn Dương vốn khoanh chân ngồi an tĩnh một bên, hơi ngẩng đầu lên. Trong khung cảnh mô phỏng cảnh vật tàn phá, đột nhiên có gió nhẹ thổi.

Mô phỏng đối thủ kia cũng hơi nhấc lên thanh đao của mình, ánh mắt hơi thấp nhìn Dương Thiên. Đây chỉ là một cái mô phỏng đương nhiên sẽ không có bất cứ cái gì cảm xúc rồi, nhưng từ trong ánh mắt đó có thể nhìn ra rõ ràng quyết tuyệt chi ý.

Rầm!

Một tiếng sấm rền, mắt đất rung chuyển, dưới chân hai người đột nhiên vỡ ra một cái mười mét đường kính hố lớn.

Cả hai giống như trong một cái chớp mắt thay đổi vị trí có nhau, cả hai quay lưng lại vị trí của đối thủ, đất đã xới tung lên, nát vụn.

Phốc!

Dương Thiên tay phải đứt lìa, một phần ba thân thể bị chém sâu vào, đứt gãy đi bốn cái xương sườn, may mắn cũng không phải là trí mạng vết thương, ít nhất sẽ không chết ngay lập tức.

Mau tươi tuôn ra như suối.

Phía bên kia mô phỏng chậm rãi đổ gục mà xuống, hóa thành tinh điểm tiêu tán trong không khí.

Nguyễn Dương ánh mắt đã không có cái kia mờ nhạt, mà lúc này lại trở nên vạn phần nghiêm túc. Hắn là người duy nhất chứng kiến, thậm chí còn là người rõ ràng nhất hai bên ra chiêu như thế nào, so với Dương Thiên còn rõ hơn.

Trong một phần mười giây đấy, Dương Thiên từ khi phát lực, liên tục dậm chân ba cái, truy nguyệt bộ liên tục dẫm mạnh hai lần, cái này thao tác chính xác là đã ở lưu thủy đi được rất xa, chuẩn chỉnh mà nói đã tu đến đỉnh điểm.

Sau đó cả hai lấy tốc độ vượt xa tứ biến kỳ có thể đạt được lao vào nhau, mô phỏng chém ra ba kiếm, trong đó một kiếm cuối cùng đoạn đi tay phải của Dương Thiên.

Nhưng Dương Thiên ra đến sáu kiếm, trong đó hai kiếm chặn được hai công kích đầu tiên của mô phỏng, bốn kiếm tiếp theo lần lượt đoạn đi tay trái, chân phải, chém vào ngang eo và cắt đầu.

Nếu như không phải Dương Thiên thời khắc cuối cùng muốn chịu một kiếm kia để ra hai kiếm chí mạng, thì chưa chắc Dương Thiên đã bị thương nặng như thế.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân làm Nguyễn Dương sửng sốt, vấn đề là Dương Thiên đã ra sáu kiếm.

Tốc độ ấy cùng với tốc độ tiến lên của Dương Thiên rõ ràng vượt rất xa đối thủ. Điều này mới làm Nguyễn Dương phải chăm chú, hơn nữa còn tự nhiên muốn chịu đòn cuối cùng kia, cũng là một phần làm Nguyễn Dương không hiểu thấu, vì theo tốc độ của Dương Thiên thì tránh được chỉ là cái điều dễ dàng thôi, làm sao tự nhiên lại “liều lĩnh” như vậy.

Một luồng ánh sáng từ trên trời hạ xuống, hai người khung cảnh lại về không gian trắng xóa, những vết thương đang hồi phục lại từ đầu, thậm chí thân thể mệt mỏi cũng biến mất, tinh thần đau nhức cũng bồi bổ trở lại.

Có điều Dương Thiên vẫn đứng đó không nhúc nhích, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, giống như có gì đó xúc động trong tâm trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.