Huyền Linh Ký

Chương 162: Nguyệt hạ



Leng keng!

Dương Thiên xoay người đem mũi kiếm đánh chếch đi, lao đến bên Hà Tuyết Nguyệt, hai tay vũ động liên tục mười hai kiếm.

Vừa mới ở trong Thiên Pháp Bí Cảnh đi ra tịnh tiến một chút chiến pháp lập tức liền dùng đi vào, hiệu quả có thể nói là cũng được.

Lần này Dương Thiên có thể thấy rõ ràng Hà Tuyết Nguyệt lui lại, tốc độ lui của nàng cũng không nhanh, khoảng cách cũng không nhiều, nhưng vừa vặn tinh chuẩn tránh khỏi mũi kiếm, không bị thương tổn đến.

Hà Tuyết Nguyệt lắc tay một cái, băng kiếm hướng xuống Dương Thiên chém ra một kiếm, tiếng động cũng không có phát ra bao nhiều, tiếng xé gió nhỏ bé cơ hồ có thể bỏ qua.

Dương Thiên không mạo hiểm đón đỡ, thân hình lập tức đạp vỡ mái ngói, hướng mặt hồ nhảy tới, tránh thoát đi không có một chút nào dài dòng ý tứ, đồng thời bạch thạch hầu xuất hiện ở trên vai của hắn.

Răng rắc!

Dài rộng gần mười mét mái đình dưới một kiếm của Hà Tuyết Nguyệt, băng đá đóng cao nửa mét, bên trong mái đình đã đổ nát tán loạn, bụi ngói bốc lên, đều được băng đá “cẩn thận” bọc lại.

Những cảnh vật này nói cho cùng đều là huyền khí thông qua trận pháp mô phỏng đi ra, nói là thật thì kém một chút, nói là giả thì lại không đúng, bởi vì thứ ngươi chạm vào cũng là thật sự.

Hà Tuyết Nguyệt cổ tay hơi lắc một cái, trường kiếm vạch phá không trung hướng Dương Thiên đánh tới, cũng không rõ ràng nàng một kiếm này là nàng dùng sức bật ra, vẫn là ngự kiếm kéo nàng hướng tới.

Dương Thiên bàn tay nâng lên một cái.

Rào rào!

Từ dưới mặt hồ nhô lên một khối gai đá tốc độ rất nhanh, mũi nhọn hoắt hướng Hà Tuyết Nguyệt đâm đến.

Hà Tuyết Nguyệt cũng không có bất ngờ gì, một kiếm chém xuống, ngay tại trên không trung định trụ lại thạch thứ, thậm chí băng kiếm còn chém ra một đường phân đôi mũi nhọn, băng đán nhanh chóng bao phủ đi lên.

Răng rắc!

Băng đá thế đi không giảm, lấy mười mét đường kính xung quanh thạch thứ, nước hồ bị băng phong lại một mảng, khói lạnh nhẹ nhàng bốc lên, đồng thời nhiệt độ hơi hạ xuống một chút.

Cảnh vật thay đổi Dương Thiên có thể cảm nhận được, nhưng hắn cũng không quan tâm, Dương Thiên đang đứng trên một cái gai đá khác, song kiếm đề ngang, ánh mắt chăm chú vào từng cái chuyển động của đối thủ.

Hà Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống núi băng vừa mới tạo được, so với Dương Thiên vị trí cao ra ba bốn mét, trường kiếm động một cái, băng tiễn hình thành hương Dương Thiên bắn đi.

Dương Thiên học tập “đoạn gia tốc” chiến pháp, phản ứng cùng dự đoán có thể nói là xuất sắc, thậm chí đạt đến lưu thủy cảnh giới, so cũng chẳng kém ai.

Nhưng cận chiến từ đầu đến cuối cũng không đánh trúng được Hà Tuyết Nguyệt, thậm chi hành động bị dự khán rõ ràng, điều này làm cho Dương Thiên không lên tinh thần không được.

Băng tiễn kia chỉ là trò trẻ con mà thôi, Dương Thiên lắc mình một cái liền đem mấy cái băng tiễn này đánh nát.

Vừa xong kiếm của Hà Tuyết Nguyệt liền đến, tám kiếm đâm ra cùng một lúc, hướng về Dương Thiên tám cái vị trí đâm tới.

Hình ảnh này sao lại thoáng cùng mô phỏng chiến đấu giống nhau như vậy.

Dương Thiên cũng chớp mắt xoay tròn, hai tay đánh ra tám kiếm, đem ánh kiếm triệt tiêu, lại ra thêm hai kiếm đem trường kiếm đánh lui.

Hai chân phát lực hướng Hà Tuyết Nguyệt lao tới, đồng thời huyền linh thuật từ bốn phía tạo thành bốn cái gai đá cao hai mươi mét, đem chỗ này bao phủ lại.

Hà Tuyết Nguyệt thân hình một nghiêng, bàn tay hóa thành chưởng, tinh tế lách qua đôi đoản kiếm, đánh vào trên ngực Dương Thiên.

Đoạn gia tốc!

Ầm!

Dương Thiên dùng đoạn gia tốc che chắn ở trước ngực, vừa vặn kịp thời để chặn lại một chưởng kia.

Dương Thiên hướng về phía sau bay ngược, thẳng đên thạch thứ cao hai mươi mét kia trên vách đụng vào nhau, phát ra một tiếng ầm vang to lớn.

Từ trong khói bụi, Dương Thiên giống như một cái bóng đen vọt ra ngoài, trên thân cũng không có vết thương nào, trước ngực có một mặt băng mỏng vỡ nát.

Hà Tuyết Nguyệt lại cầm đến kiếm, hướng Dương Thiên liên tiêp chém ra mấy kiếm, nhưng Dương Thiên ở trên không trung xoay tròn lách qua phía bên cạnh, đồng thời cách không chém ra một kiếm.

Một kiếm không khó để hóa giải, Hà Tuyết Nguyệt thậm chí tùy ý đóng băng nó trước khi nó đến được bên người nàng.

Rầm rầm rầm!

Dương Thiên không ngừng va chạm vào mấy cái thạch thứ mà mình dựng lên, tốc độ cũng theo đó không ngừng tăng lên.

Rầm! Rầm! Rầm!

Cả hai người thân hình biến mất, lưu lại chỉ là từng tiếng nổ vang lan truyền trong không trung.

Hình ảnh của hai người liên tụ xuất hiện ở mọi chỗ bên trong bốn cái thạch thứ.

Lúc thì Dưogn Thiên chém qua Hà Tuyết Nguyệt cổ, khi thì Hà Tuyết Nguyệt mấy kiếm đem Dương Thiên tháo thành mấy khối.

Tàn ảnh liên miên không ngớt, cũng có va chạm âm thanh không ngừng bùng nổ.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Bốn cái thạch thứ sinh sinh bị hai người giao đấu va chạm gãy nát, chìm vào trong hồ, bắn lên nước cao cả chục mét, hóa thành từng điểm huyền khí tán giật.

Hai người nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt hồ, Hà Tuyết Nguyệt đạp trên băng mỏng, Dương Thiên đạp trên một cái thạch thứ nhỏ bé.

Băng kiếm trên tay hai người đều có chỗ thiếu khuyết mất mấy phần, dù sao lực lượng phải gánh chịu cũng là quá lớn, đến nay không có gãy rời đã là rất kiên cố rồi.

Như Dương Thiên thanh trường thương kia trải qua chiến đấu nhiều lần, lại thêm chỉ là cấp hai huyền binh, không chịu nổi chiến đấu cấp độ quá cao đã là bị vỡ nát trong lúc chiến đấu với Nguyễn Dương rồi.

Phía bên ngoài, vị quản lí kia lúc này cũng phải nghiêm túc chú ý, âm thầm khen ngợi hai người không dứt.

Một cái tứ biến kỳ đỉnh cao, một cái lục biến kỳ trung cấp, chiến đấu quả thật so với mấy tên quái vật trên Phong Vân Bảng kia còn đặc sắc, thậm chí bài danh cũng sẽ không thấp.

Nghĩ lại khi bằng tuổi bọn hắn, lão mới có tam biến kỳ tu vi, thật là làm người ta cảm khái.

...

Dương Thiên từ ba tháng trước đột phá đến tứ biến kỳ, có điều thân thể hao tổn đi sinh cơ vẫn là không có cách nào bù đắp đến, mặc cho là ở trong học viện thiên tài địa bảo nhiều như núi, nhưng dù sao cũng là nhằm vào huyền biến cảnh tần thứ mà thôi.

Một số loại quý hiếm bản vật nhằm vào huyền chân cảnh cũng không có nhiều, cho nên mái tóc của Dương Thiên vẫn cứ như vậy mang theo màu vàng nhạt nổi bật.

Dương Thiên lẳng lặng nắm hai kiếm mà đứng, khí thế không ngừng cất cao lên, huyết dịch trong người giống như lũ quét, ùn ùn sóng dậy, vận chuyển khắp cơ thể.

Bạch Thạch Hầu bộ dáng có chút dữ tợn, như nanh gầm gừ, hai mắt ẩn chứa có chút táo bạo. Từng cái đỏ hồng đường vân lúc này giống như bốc lên một làn sương nhẹ.

Hà Tuyết Nguyệt không nói gì, nàng cũng không có thói quen nói nhảm, cũng không có thói quen đứng nhìn đối thủ đạt trạng thái tốt nhất. Ý niệm vừa động, lấy nàng làm trung tâm, mặt hồ ngưng kết lầ một tầng băng, nhanh chóng hướng xung quanh lan tràn đi.

Không phải vạn dặm băng phong nhưng một hai dặm thì Dương Thiên cũng đã chứng kiến rồi, cho nên đối với khả năng này của Hà Tuyết Nguyệt, hắn cũng không bất ngờ.

Có điều ai chẳng biết phải dùng huyền linh thuật mới làm được mấy điều như thế này, làm sao mà nàng không gọi huyền linh cũng có thể sử dụng, hay là nói ở bên trong đồ án cùng ngụy giới đầu huyền linh kia có sự đặc biệt.

Dương Thiên không rõ ràng, nhưng đây là bí mật của người ta, hắn cũng không thăm dò làm gì.

Dương Thiên cũng không khách khí “Thiên Cang” huyền linh thuật dễ dàng mở ra, thân thể lực lượng tăng lên gấp sáu lần hơn, đây cũng là do Dương Thiên không có thuộc tính linh hải tự mình không được, nếu như đổi lại là người khác dùng cấp bảy huyền linh thuật tăng lên phải là bảy lần mới đúng.

Bốn mươi tám vạn cân thân thể lực lượng cùng với huyền khí gia trì thêm mấy lần huyền khí, Dương Thiên hiện tại sức mạnh gần như có một triệu bảy trăm nghìn cân lực lượng, so với Dương Đường khi ấy còn kinh khủng gần gấp đôi.

Đương nhiên đây lại không phải là Dương Thiên cực hạn, hắn cảm giác cơ thể lực lượng còn có thể kéo thêm nữa, nhưng như thế liền không khống chế được.

Kể cả đã đi vào lưu thủy cảnh giới, đối với cơ thể khống chế đến từng centimet, Dương Thiên cũng không khống chế nổi số lượng huyên khí như thế, một lần điều động mấy trăm nghìn sợi cũng quá khổng lồ.

Cơ thể dong dỏng của Dương Thiên lúc này giống như bị đung nóng khối sắt, mặc dù cơ hình dạng không đến nỗi căng phồng ra nhưng lại đưa cho người ta áp lực của một quả bom sắp nổ.

Dương Thiên huyền khí tràn vào hai tay, bao phủ lên hai bên đoản kiến, một trắng một đen bao phủ lên một lớp sương mỏng không thấy rõ đồ vật, trông bóng người có chút nhẹ nhàng phiêu dật lại xong lại mang theo chút nặng nề vững chãi, cảm giác hết sức khó hiểu.

Ầm!

Mặt nước bị bắn lên một cột nước cao ngay sau đó liền bị đóng băng lại. Dương Thiên thân hình nhanh như chớp tới cạnh Hà Tuyết Nguyệt.

Hà Tuyết Nguyệt ánh mắt bên trong có lóe lên một tia sáng nhỏ bé, động tác theo sau cũng tăng lên gấp bội, nhanh chóng lui lại, trường kiếm hướng Dương Thiên chém tới.

Càng nhanh, càng mạnh, sức lực thậm chí so với Dương Thiên còn mạnh.

Dương Thiên phản ứng là cực tốc, cả người xoay tròn giống như long quyền, một kiếm lại một kiếm hướng Hà Tuyết Nguyệt chém tới, nhìn có chút chậm chạp thực tế lại nhanh đén vô cùng, lực đủ mười phần, chém đi ra xung lực còn đem mặt nước phía sau đánh bọt trắng tung tóe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.