Huyền Linh Ký

Chương 196: Đại chiến



Song Đầu Hầu hướng phía dân làng hống giận một cái, nhưng lúc này Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly thiên phú thần thông đã kích phát ra, Song Đầu Hầu cũng ngoái đầu lại xem, không thèm để ý đến phía bên này nữa.

Từ tử hỏa bốc cao gần nghìn mét của Hồ Ly tản ra trong không trung, giống như đốt đến cái gì đó, vang lên tiếng xèo xèo khét lẹt, khói đen bốc lên mờ mịt. Khói đen bị cái vòng xoáy thu hút, cũng theo vòng xoáy hút vào trong, cô đọng thành một sợi khí đen kịt.

Tử hỏa bập bùng, càng ngày vòng xoáy càng chuyển động càng nhanh, sợ khí đen kịt kia cũng càng ngày càng lớn, không biết muốn hóa thành dạng gì, một bên to một bên nhỏ trong rất là lạ lùng.

Theo tử hỏa thiêu đốt thì đám yêu thú cũng ngừng lại, không còn phát điên nữa, thành thật lui lại phía sau, ánh mắt khôi phục lại một chút linh tính. Đương nhiên trong quá trình tử hỏa lan tràn, có không ít yêu thú lại bị đốt cháy, trong chốc lát hóa thành tro tàn, làm cho người khác sợ hãi.

Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly không có chút gì tỏ ra thương xót hay khó chịu cả, giống như không phải hắn đốt chết mấy con yêu thú này vậy. Thực tế đám yêu thú kia sống hay chết thì Hồ Ly chẳng quan tâm đâu, chỉ là bọn chúng mất khống chế làm cho hắn không chấp nhận được mà thôi.

“Một đám đồ bỏ đi mà thôi, các ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?”

Một tiếng nói khàn khàn rung động truyền ra ngoài, mang theo một loại cảm giác hơi chói tai làm cho người nghe một cảm giác chói tai, nhưng không nghe được nguồn gốc phát ra từ chỗ nào, giống như từ cả bốn phía truyền đến.

Chí cái đuôi của Cử Vĩ Tử Hỏa Hồ Ly rung động, xòe rộng ra lớn như một cái quạt, âm thanh của Hồ Ly băng hàn nhưng vẫn mang theo một cỗ hồ mị dụ hoặc, giống như bẩm sinh không thể thay đổi vậy.

“Ngươi dừng tay ngay, thỏa thuận ban đầu cũng không phải như thế.”

Âm thanh hừ lạnh một cái, cũng không để lời nói của Hồ Ly vào trong lòng. Lời nói vừa ra xong thì tử hỏa rung động không ngừng, vòng xoáy ở trung tâm cũng lan truyền ra chấn động khác lạ. Hắc khí ở trong vòng xoáy cũng vặn vẹo một chút, rung rung lên lơ lửng bơi lượng trong vòng xoáy.

Hắc khí hình thành một cái đầu lớn hơn chân của mình, bên đầu lớn hơn sáng lên một tia sáng đỏ thẫm, như một ánh mắt, trông hết sức quỷ dị.

Đám yêu thú đang rút lui, đột nhiên mấy con yêu thú cấp năm lại phát cuồng lên, lao thẳng đến vực sâu, nhảy xuống.

“Muốn chết!”

Hồ Ly hừ lạnh, tử hỏa bùng bên, sau đó nhanh chóng co rút lại, bo thành một viên cầu, vòng xoáy tròn cũng nhanh chóng co lại, muốn ép đến cái hắc khí kỳ dị kia.

“Súc sinh!”

Hắc khí uốn éo, lúc này mới có thể nhận ra rằng hắc khí đúng là nơi phát ra tiếng nói. Từ sợi hắc khí, bỗn dưng mọc ra một cái tay, cái tay còn lớn hơn cả thân thể của nó, tay chỉ có hai ngón, móng vuốt nhọn hoắt trông rất là dị dạng.

Từ sợi hắc khí, bỗn dưng mọc ra một cái tay, cái tay còn lớn hơn cả thân thể của nó, tay chỉ có hai ngón, móng vuốt nhọn hoắt trông rất là dị dạng.

Chỉ thấy bàn tay hướng về tử hỏa đang muốn bao trùm nó, vồ mạnh một cái. Tiếng xé rách giống như bị kim loại cào qua, tử hỏa như một lớp màng mỏng bị bàn tay đánh xuyên. Hắc khí từ trong muốn chui ra phía ngoài.

Hồ Ly sắc mặt không kinh không hoảng, chín cái đuôi vẫy vẫy lên mấy lần, tử hỏa lại tiếp tục ép xuống, đồng thời một cỗ lực hút kinh khủng toát ra, nếu như ở trong vòng tròn thì không cảm thấy trở ngại nhưng vừa vượt ra ngoài, cả đoàn hắc khí liền bị ép lui lại, quay trở về vòng tròn trung tâm.

Âm thanh im bặt, hắc khí nhanh chóng bị tử hỏa vù lấp, bao bọc vào bên trong không ngừng dồn nén.

Hắc khí hơi sửng sốt một chút, nhưng ánh mắt đỏ lại lóe lên, giống như giương ra nanh nhọn, nhưng nó cũng không có miệng, chỉ là bộ dáng cực kỳ dữ tợn mà thôi. Cũng không biết sức mạnh từ đâu ra, hắc khí lại lớn hơn một vòng, từ chỉ hơn bàn tay liền lớn lên gấp đôi, dài đến nửa mét, đen kịt dị thường.

Móng vuốt của hắc khí lại mọc ra thêm thêm một móng nữa, hình thành một bộ ba cái móng buốt trông có vẻ sắc bén, kích thước cùng bàn tay người trưởng thành tương tự. Tiếng hét the thé lại kêu lên, một bàn tay nữa nhanh chóng hình thành, hắc khí lúc này đã có ba bốn phần mang theo hình người.

Hai tay của nó xòe ra đâm vào trên tử hỏa, móng vuốt sắc lẹm va chạm cùng bức tường tử hỏa phát ra từng tiếng ken két ma sát. Để ý kỹ mới thấy, hai bàn tay vẫn chậm rãi đâm sâu vào, nhưng tốc độc chậm chạp vô cùng.

Hồ Ly chín đuôi bập bùng, không ngừng xòe múa theo một nhìn điệu kỳ lạ, tử hỏa theo nhịp điệu thì không ngừng dồn nén nhỏ lại, áp lực kinh khủng giống như muốn đem không gian đổ nát.

Xoạt!

Tiếng xé rách vang vọng, qua mấy phút đồng hồ, cuối cùng hai cánh tay của hắc khí cũng đánh xuyên qua tử hỏa,vươn ra mấy cái móng vuốt sắc nhọn.

Hai móng vuốt giống như những chiếc móc thép, bám chặt vào khe hở. Hai cánh tay được từng sợi hắc khí xoáy vào với nhau, “cơ bắp” nổi phồng lên tụ lực, sau đó toàn bộ cánh tay đều phồng lên một cách to lớn, so với trước lại lớn lên gấp đôi, mạnh mẽ đem hai cánh tay tách khỏi nhau ra.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Tiếng xé rách từ từ vang lên, theo hai bàn tay tách ra, tử hỏa cũng dần bị xé rách thành một cái khe, cái khe cũng không ngừng mở rộng ra.

Hồ Ly biến sắc, bộ lông xù lên, hàm răng cắn chặt, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn. Chín cái đuôi xoắn vào với nhau như một mũi khoan chĩa thẳng lên trên trời, tử hỏa không ngừng bị ép nhỏ xuống phần đỉnh chóp của đuôi. Khe hở do hai móng vuốt của hắc khí xé ra nhanh chóng thu nhỏ lại.

Cả hai nhất thời lâm vào giằng co cân bằng, hắc khí cũng không thoát ra được, nhưng tử hỏa cũng không thể hoàn toàn đóng kín.

...

Nghìn mét trên không trung, Hắc Giao bị bao phủ vào trong Mộng Yểm Yên Vân, thân hình lơ lửng trên không trung không có một chút động đậy nào cả. Đối diện nó, trưởng làng cùng Đông Khung Quân Hổ cũng bao phủ ở trong Yên Vân, lơ lửng trên không trung.

Tay phải của trưởng làng nắm lấy tẩu thuốc, khói bốc ra từ tẩu thuốc đã hóa thành màu đen, tụ lại trên không trung. Nguyên khí trên người trưởng làng vừa duy trì Mộng Yểm Yên Vân vừa phát tán tụ đến đám mây đen.

“Đi!”

Qua một thời gian thật lâu, trưởng làng vẫy tẩu thuốc một cái, đám mây đen to lớn theo đó bay đến Hắc Giao, đám mây đen giống như bị gió thổi lơ lửng đến trước mặt Hắc Giao, sau đó từ đám mây vươn ra từng sợi dây xích màu đen láy, kêu lên từng tiếng leng keng.

Huyền linh thuật: Trọng Vân Khinh Tỏa.

Chín sợi dây xích từ trong đám mây đen kéo dài ra, đan xen thành một cái lưới, bao bọc lấy thân thể của Hắc Giao, tuy nhiên vẫn chưa chạm vào thân thể của nó, chỉ lơ lửng cách thân thể Hắc Giao gần nửa mét.

Trường làng ánh mắt hơi híp lại, bàn tay duỗi ra phía trước bóp lại, một cỗ lực lượng huyền diệu đổ ập xuống, đem dây xích siết chặt.

Rống!!!

Hắc Giao hét lên một tiếng, nhưng toàn toàn thân không thể động đậy, yêu khí bị hạn chế mấy phần, từ trên không trung mất đi lực lượng rơi xuống phía dưới.

Vừa rồi nó bị huyền linh thuật của Đông Khung Quân Hổ đưa vào trong một trận ảo cảnh, ảo cảnh này cũng tương đối có ý tứ, bằng vào linh hồn của nó cũng không thể mạnh mẽ phá ra được, chỉ có thể ở trong đó đảo quanh.

Nhưng ảo cảnh cũng không ảnh hưởng đến nó được, chỉ là khốn nhiễu một chút thời gian mà thôi, đương nhiên Hắc Giao cũng tìm cách phá khỏi ảo cảnh. Lúc này, trưởng làng lại sử dụng Trọng Vân Khinh Tỏa trói buộc hắn, kích thích từ bên ngoài vào lập tức làm Hắc Giao tìm được khe hở, thoát khỏi ảo cảnh.

Nhưng thân thể của hắn lại bị trói chặt, không thể cử động được, rơi từ nghìn mét trên không trung xuống. Khoảng cách cao thế này cũng không sợ bị ngã chết, nhưng bị thương là điều chắc chắc. Còn chưa kể dưới vực sâu kia có cái gì, để cho mấy con yêu thú nhảy xuống tự sát, Hắc Giao cũng kiêng kỵ một chút, không muốn rơi xuống vực đâu.

Thân thể dài hơn trăm mét của Hắc Giao hơi căng phồng lên, lớp da giống như da rắn uốn éo, một chút yêu khí màu xanh lục yêu dị sáng lên theo từng kẽ vảy mỏng. Móng vuốt từ từ lớn ra thêm gấp rưỡi.

Keng!

Móng vuốt chém xuống, một cái móng vuốt chém vào dây xích quấn trên thân thể của mình, nhưng dây dịch chỉ bị chém ra một cái vết xước nhỏ mà thôi, kiên cố khó có thể tưởng tượng được.

Lúc này trưởng làng đã đuổi theo đến, tay cầm thẩu thuốc to lớn, đứng ở trên lưng của Đông Khung Quân Hồ hướng đầu lâu của Thị Huyết Hắc Giao đập xuống, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.

Hắc Giao cái miệng bị khóa chặt, không thể mở ra được, nhưng cơ thể đã miễn cưỡng được động được một chút. Nó vùng vẫy cái đuôi cùa mình, hướng trưởng làng đánh úp tới, tốc độ không cũng tương đương với Đông Khung Quân Hổ lao xuống.

Hai cỗ cự lực lao thẳng vào nhau, thế gian giống như tạm thời tịch mịch, lặng ngắt không một tiếng động. Qua một thời gian thật lậu sau, một cỗ lực lượng to lớn nổ tan mà ra, cả hai đều ở trên không trung bay rút thẳng về phía sau. Âm thanh nổ lớn vang ra, quyét ngang một phạm vi trăm dặm.

Sóng âm lan tràn tốc độ cực nhanh, một bên lan đến đỉnh núi, đánh tan mây mờ quanh năm che phủ núi cao kia. Phần xung lực khác lan truyền, hướng thẳng đám yêu tộc phía dưới ép xuống, toàn bộ yêu thú cấp bốn trở xuống liền bị ép thành thịt vụn, yêu thú cấp năm bị xốc tung bay ngược mấy trăm mét. Yêu thú cấp sáu tại chỗ thổ huyết, xương cốt vỡ nhiều ít đều không đồng đều.

Chỉ có yêu thú cấp bảy trở lên mới có thể miễn cưỡng không bị thương tổn gì.

Cả Hắc Giao lẫn trưởng làng đều không thể tự chủ được, tốc độ cao bay ngược hướng nhau, thẳng hai vách vực sâu đâm xuống, không cách nào có thể chủ động dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.