Thời gian vừa qua Dương Tiềm Ngạn đúng là tu vi tăng nhanh, bài danh trên Phong Vân Bảng cũng tăng nhanh. Nghe nói trong Tiên Long Bí Cảnh có đỉnh cấp truyền thừa có thể thông đến Vương Giả, hắn muốn vào trong tìm tòi một chút, hi vọng có thể có biện pháp chữa trị ra thân mình.
Dương Thiên hai tháng qua cũng nghiên cứu một chút, đưa ra một cái đều xuất đó là để Dương Tiềm Ngạn thay đổi huyền linh hệ kim, cũng đổi một loại kiêm tu kim hệ, nhưng Dương Tiềm Ngạn linh hải là hệ thủy, không thể dung hợp huyền linh hệ kim được, nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Không có huyền linh hệ kim, đương nhiên công pháp hệ kim cũng không tu luyện được rồi, cho nên kế hoạch này tạm thời ngừng lại, làm cho Dương Tiềm Ngạn có chút tiếc nuối.
Nhưng có tiểu Kỳ trợ giúp, tình hình tạm thời rất ổn. Dương Tiềm Ngạn đã leo lên Phong Vân Bảng thứ hai mươi lăm, lần này hạ chiến thư khiêu chiến thứ hai mươi bốn đúng là có chút vội vàng.
Nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, nàng tự tin với thực lực của mình. Đồng thời nàng còn muốn đánh cho nên Vũ Văn Duy kia một trận để tra hỏi tin tức của Lâm Thương nữa kìa.
Nói ra tên Vũ Văn Duy này cũng hơi xui xẻo khi bị nàng để mắt đến, nhưng ai bảo hắn thuộc vào Thái Tử Minh cơ, là nơi khả nghi nhất trong năm công hội. Hơn nữa cho dù không phải Thái Tử Minh làm, thân là đối thủ trực tiếp, chắc cũng có thẻo dõi bọn hắn, như vậy cạy ra một chút thông tin hẳn là được.
Tiểu Kỳ đã nghĩ ra cách này từ lâu rồi, chẳng qua nàng chỉ là Phong Vân Bảng thứ năm mươi chín, muốn làm cũng chả làm được. Đám bên trên nàng kẻ nào cũng mạng phi thường, không phải là nàng hiện tại có thể thắng được, đành để đó mà thôi.
...
Dương Thiên thấy con tiểu xà kia thoát khốn khỏi sóng triều, trong đôi mắt tràn đầy linh trí hướng vách đá bay đi thì trong lòng có chút nghi hoặc.
Con này linh trí hình như quá cao, rất thông minh trong di chuyển để tránh né sóng triều kia, hơn nữa miệng ngậm khối cầu kia còn có liên quan đến con yêu thú cấp chín Hồ Ly nữa.
Nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng chỉ là yêu thú cấp ba mà thôi, nghĩ nghĩ một chút, Dươn Thiên lấy ra song kiếm nắm lấy trên tay, âm thầm chờ đợi. Hắn cũng không tin là ở trong bóng đen này có yêu thú cấp ba nào có thể nhìn thấy hắn.
Một phút sau, con yêu thú loại rắn kia hướng Dương Thiên phi thẳng đến, phá qua không gian đen kịt, ánh mắt lấp lóe giống như có thể nhìn thấy Dương Thiên.
Dương Thiên khuôn mặt đột biến, song kiếm hướng yêu xà chém đến, đồng thời thân hình hơi rút lui lại mấy mét.
Keng!
Đoản kiếm chém xuống phát ra một tiếng va chạm cùng hỏa tinh tung tóe, lưỡi kiếm không thể nào chém rách lớp da của xà yêu chút nào, dưới sự trơn trượt của da dắn cũng bị trượt qua, không gây thương tổn mảy may.
Lực lượng của Yêu Xà cũng không mạnh lắm, rơi vào khoảng chừng yêu thú cấp bốn cho nên bị Dươn Thiên đánh cho chấn động không ngừng, nhưng cái đuôi liên tục quật vào trong không trung bắn ra rất nhiều nước cho nên cũng không rút lui lại phía sau, thậm chí càng xê dịch về phía Dương Thiên.
Dương Thiên sắc mặt âm trầm nắm chặt lấy song kiếm, trong lòng không khỏi tự mắng. Hắn làm sao quên mất loài rắn có khả năng định vị thân nhiệt cơ chứ, làm hắn còn nghĩ phục kích, nào ngờ mình mới là người bị dụ.
Còn may mà Yêu Xà không mạnh, nếu không Dương Thiên đã nuốt hận rồi.
Yêu Xà lại hướng Dương Thiên đánh đến, ý nghĩ muốn mang Dương Thiên ném xuống dưới mặt đất để bình ổn cái đống vật chất kia, không còn phát ra sóng triều nữa.
Dương Thiên đương nhiên không để cho hắn được như ý rồi, song kiếm chém ra, thân hình không ngừng nhấc cao, tốc độ so với Yêu Xà nhanh hơn nhiều. Có điều Yêu Xà lực phòng ngự quá mạnh, Dương Thiên không đả thương được nó chút nào.
Cả hai cứ thế nâng lên thân thể, đến lúc lên cao được ba trăm mét thì giống như đã vượt qua khả năng vươn đến của đống vật chất kia, cũng không thấy sóng triều đánh đến nữa.
Dương Thiên không còn thấy bị sóng triều đe dọa nữa thì buông tay, song kiếm hướng Yêu Xà chém ra, một nét cắt chữ “X” hướng thẳng mà đến.
Yêu Xà thân hình uốn éo co rút lại như một cái lò xong bị đè ép, tránh thoát song kiếm, sau đó tận dụng một phần trăm giây kẽ hở toàn bộ thân hình bật thẳng ra, hóa thành một mũi tên nhằm thẳng Dương Thiên.
Dương Thiên hơi bất ngờ khi mà Yêu Xà xuyên qua được đường đao dày đặc của mình, nhưng bản thân không lo không sợ, lật ngang đoản kiếm hướng đầu của Yêu Xà đập xuống.
Yêu Xà ánh mắt không có cái gì cảm tình, đột nhiên hé miệng, viên cầu màu tím ở trong chiếc miệng hóa thành một viên đạn bắn thẳng đến Dương Thiên, tốc độ nhanh đến không tưởng, khoảng cách lại quá gần, Dương Thiên không thể đón đỡ được.
Còn tốt, Dương Thiên đang ở trong trạng thái Ảnh Hóa, ý niệm vừa động một cái, thân hình uốn éo, cơ thể tách ra làm đôi, muốn tránh khỏi cái viên cầu này. Ánh mắt của Dương Thiên vừa mới đảo qua viên cầu bỗng sắc mặt đại biệt, lòng kêu không ổn, thân thể trụy lạc thẳng xuống phía dưới đáy vực. Tốc độ nhanh như quỷ mị.
Viên cầu vụt cái cũng đổi hướng thẳng tắp đuổi theo Dương Thiên. Viên cầu lúc này nửa trong suốt, Dương Thiên có thể nhìn thấy được một con Cửu Vỹ Hồ Ly nhỏ băng ba ngón tay mà thôi, đang giương nanh múa vuốt hướng đến Dương Thiên.
Dương Thiên trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy một con Cửu Vỹ Hồ Ly hư ảnh, to lớn đến mấy chục mét, che phủ cả tầm mắt.
“Cửu Vỹ Yêu Hồ?”
Dương Thiên hoảng hốt, đầu óc có chút mê muội. Nhưng rất nhanh Dương Thiên tỉnh táo lại, đáng tiếc Cửu Vỹ Hồ Ly đã đến nơi, đánh thẳng vào trán của Dương Thiên.
Đầu óc có chút mơ hồ, Dương Thiên cảm thấy có chút gì đó đang dồn vào trong đầu của mình, hướng linh hải mạnh mẽ trào vào.
Dương Thiên hơi ngẩn ngơ, mặc dù từ đầu là không kịp phản ứng nhưng về sau cũng không có chống cự, khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị, ý niệm chìm vào trong linh hải.
Trong muôn vàn người chuyện ngu xuẩn, chuyện ngu xuẩn nhất chính là chui vào trong linh hải của Dương Thiên.
Đương nhiên chuyện gì đến cũng phải đến, Cửu Vĩ Hồ Ly hiển lộ ra bản thể trong linh hải thì có chút ngẩn ngơ, linh hải này quá lớn so với linh hải bình thường, trong linh hải lại có hai con huyền linh hung hăng trừng nhau.
Cửu Vỹ Hồ Ly chui vào trong linh hải đương nhiên chậm hơn ý niệm của Dương Thiên. Dương Thiên vừa mới đi vào trong linh hải liền đem Hỗn Độn Châu ẩn dấu đi. Ở trong linh hải này, Hỗn Độn Châu chính là thần minh, Dương Thiên nắm lấy Hỗn Độn Châu chính là vô địch. Ẩn giấu đi Hỗn Độn Châu chỉ là trò đơn giản mà thôi.
Dương Thiên ý niệm vừa động, một cỗ áp lực vô biên đổ ập xuống, đem Cửu Vỹ Tử Hỏa Hồ Ly ép xuống, đơn giản không tốn một chút sức lực.
“Aaa..chuyện..chuyện gì xảy ra?”
Hồ Ly kinh hãi, chín cái đuôi dựng đứng lên, âm thanh thất thanh vẫn mang theo một loại dụ hoặc kinh người, đáng tiếc ở trong linh hải này, Dương Thiên không thể bị ảnh hưởng chút nào hết.
Lúc này Dương Thiên ý niệm hóa thân hiện ra, kích thước tương quan cùng ngoại giới không khác gì cả, so với Hồ Ly thì chỉ cao từ mặt đất đến gần chóp mũi của nó mà thôi.
Cửu Vỹ Hồ Ly đã bị đè bẹp ở dưới “mặt đất” của linh hải, ánh mắt hơi chuyển động chú ý đến Dương Thiên đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt hơi chuyển, Hồ Ly âm thanh mang theo nhu tình yểu điệu dấy lên vô tận mị lực, thì thào truyền đến Dương Thiên.
“Công tử tha mạng, thiếp thân vô ý mạo phạm, chỉ là thân thể bị hủy, ta chỉ muốn tới nương nhờ công tử mà thôi.”
Dương Thiên híp mắt, cái gọi “nương nhờ” này, ý tứ rất nhiều đây.
Giống như có thể nhận ra được ý nghĩ của Dương Thiên, Hồ Ly lại vội vàng giải thích.
“Thiếp thân không muốn tiêu tán ở trong thiên địa, chỉ muốn nương nhờ linh hải của công tử mà thôi, tuyệt đối không có ý đồ gì xấu cả.”
Dương Thiên khóe miệng hơi nhếch, đương nhiên là không tin lời nói của con Hồ Ly này rồi. Con yêu thú này thiên phú rõ ràng thuộc về lĩnh vực linh hồn, so với yêu thú khác thủ đoạn quỷ dị hơn nhiều, tám chín phần mười là muốn đoạt xá Dương Thiên.
Nhưng theo như Dương Thiên được biết yêu thú muốn đoạt xá nhân loại thì phải đạt đến cảnh giới Yêu Vương, con Hồ Ly này chỉ có cấp chín, chăc hẳn trong đó phải có cái bí mật gì.
Thực tế Hồ Ly đúng là không có khả năng đoạt xá Dương Thiên thật, chỉ là muốn thống ngự huyền linh của Dương Thiên sau đó mới từ từ mà ăn mòn linh hồn của Dương Thiên, dùng thời gian đến để đảo khách làm chủ.
Dương Thiên cũng chẳng thèm quan tâm cái con Hồ Ly này có mục đích là gì, ý niệm vừa động một cái, mấy cái dây xích hình thành từ lưỡng nghi khí, trói chặt lấy Hồ Ly, sau đấy ý niệm trở về ngoại giới.
Bên ngoài mới qua mấy giây mà thôi, Dương Thiên cũng chưa rơi xa bao nhiêu, ý niệm vừa động một cái, thân hình lại bám vào vách đá, tay trái liên tục chém ra hai mươi kiếm, đem yêu xà chém xa ra, lúc này mới thở nhẹ một hơi.
Cũng may thời gian rất nhanh, nếu không con yêu xà kia đang muốn cắn cho Dương Thiên một cái rồi, ý định muốn dùng nọc độc để uy hiếp Dương Thiên đây mà.
“Ngươi là Mỵ Ly hay là nhân loại?”
Từ trong miệng của con Yêu Xà phát ra giọng nói ồm ồm, thân hình bám vào vách đá, ánh mắt toát ra nguy hiểm nhìn chằm chằm Dương Thiên.
Dương Thiên hơi bất ngờ vì con yêu thú này có thể nói chuyện, chứng tỏ tu vi phải có từ cấp bảy trở lên mới phải. Nhưng trong lòng rất nhanh liền cười lạnh, hiện tại thực lực của Yêu Xà cũng chỉ tương đương yêu thú cấp bốn mà thôi, hắn chính là đang chiếm thượng phong cơ mà.