Sau đó, dưới sự mong chờ của Đường Hào vào Hắc Giao, không gian yên tĩnh đến lạ thường, chẳng có chút chấn động nào truyền ra. Một hồi Đường Hào nói.
“Được rồi, đi thôi.”
Nói xong Đường Hào xuyên qua màn chắn đi vào trong. Hắc Giao còn có chút chần chờ, nhưng Đường Hào đã đi trước mở đường rồi thì hắn cũng không sợ gì cả, bước chân vào trong.
Bên trong là một không gian sáng rực, ánh sáng giống như phát ra từ ánh lửa, không khí trong phòng còn kèo theo một chút mùi khét chưa tiêu tán.
Hắc Giao trông thấy Đường Hào đang lơ lửng ở giữa gian phòng, trên tay lại nắm lấy hai viên cầu tròn tròn, mà xung quanh hắn có rất nhiều mảnh vỡ, rơi lả tả trên đất. Một chút mảnh vỡ còn đang bốc khói, mùi khét đúng là từ đấy phát ra.
“Đây là khôi lỗi?”
Hắc Giao nghi hoặc, yêu tộc bọn chúng không có khôi lỗi thuật nhưng Hắc Giao từng gặp qua nhân loại sử dụng, đám đồ chơi này đúng là rất thú vị, có thể phục tùng vô điều kiện, thân thể cũng rất mạnh, không biết đau không biết sợ.
Đường Hào thu hồi hai cái khôi lỗi hạch tâm mới nói với Hắc Giao.
“Đúng là khôi lỗi, đẳng cấp còn không thấp, tương đương với yêu thú cấp bảy.”
Hắc Giao gật đầu, mặc dù chỉ tương đương với yêu thú cấp bảy thôi, không đả thương được hắn, nhưng hiện tại hắn chỉ ngang với yêu thú cấp bốn, bị vây khốn là không thể tránh khỏi. Yêu thú tuổi thọ có dài cũng không dài bằng khôi lỗi được, chỉ cần năng lượng vẫn còn thì khôi lỗi sẽ không chết. Dù Hắc Giao muốn thoát khỏi cũng tốn không ít thời gian đâu.
Không gian trong phòng cũng không quá lớn, chỉ có khoảng trăm mét vuông mà thôi, ở trong này, thực lực của Hắc Giao lại bị đè ép xuống một chút, chỉ ngang với yêu thú cấp bốn đỉnh mà thôi.
Đường Hào đột nhiên nở nụ cười có chút quái dị nói.
“Được rồi, vào thôi. Ta còn nghĩ phải trắc trở một chút, không nghĩ đến đơn giản như thế.”
Nói rồi cũng không thèm nhìn phản ứng của Hắc Giao đi thẳng đến một cánh cửa khác, biến mất sau màn sáng. Hắc Long không phải hiểu rất rõ Đường Hào, nhưng tên này chẳng bao giờ tự đâm đầu vào chỗ chết đâu, cho nên phía bên kia hẳn là an toàn.
Nghĩ thế Hắc Giao cũng bước qua, nếu chậm trễ, Đường Hào lại giấu hết đồ tốt thì Hắc Giao lỗ nặng rồi. Thân hình của Hắc Giao biến mất sau màn sáng, để lại một căn phòng trống rỗng, sàn nhà còn vương vãi mảnh vụ, và mấy bộ xương khô không lành lặn phía góc phòng.
...
“Đường Hào, tên khốn ngươi làm gì?”
Hắc Giao con ngươi co rụt lại, toàn bộ thân thể phút chốc lớn lên gấp mười lần, toàn bộ sức mạnh giải phóng ra. Miệng phát ra từng tiếng rống giận dữ, không ngần ngại mắng chửi Đường Hạo.
Đường Hào vẫn lơ lửng trên không trung phát ra những tiếng cười quái dị tràn đầy đắc ý. Trên thân hắc khí vẫn cuồn cuộn nhưng thứ sức mạnh đang đè ép Hắc Giao xuống dưới sàn kia lại không phải phát ra từ bản thân hắn.
“Ngươi sao có thể thao túng phong ấn?”
Hắc Giao gầm gừ, thân hình vẫn từ từ lớn lên, nhưng chẳng thể nào thoát khỏi sự đè ép kia, bị đè xuống dưới sàn nhà.
Đây cũng là thực lực của hắn bị hạn chế xuốg ngang với yêu thú cấp chín, nếu không cũng không đến nỗi như thế này. Trong lòng Hắc Giao cũng không khỏi nghĩ đến đây chỉ là cái bẫy của Đường Hào nhằm vào hắn.
Đường Hào từ tốn hạ xuống gần Hắc Giao, Hắc Giao lúc này mới nhìn rõ thân thể của Đường Hào đang có hai viên châu xoay tròn quanh thân thể, hình thành một cái vòng bảo hộ đặc biệt.
Đường Hào vừa cười vừa nói.
“Ta cũng không nghĩ đến nơi này lại tốt thế này, dễ dàng có thể vào trong phong ấn đến thế, thậm chí có thể thao túng một bộ phận. Quả là niềm vui ngoài ý muốn.”
Hắc Giao thân hình run lên không ngừng, mặc dù dùng toàn bộ sức mạnh ra cũng không nhấc nổi người lên, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi rốt cục muốn làm gì?”
Đường Hào không lập tức trả lời Hắc Giao, hắn khẽ vẫy tay một cái, Hắc Giao bị một cỗ lực lượng ép buộc hướng phía trước lao tới. Mục tiêu là một tấm bia đá rách nát năm cuối gian phòng, đối diện với cửa ra vào. Đường Hào hơi vuốt ve cái bia đá, cũng không quay đầu về phía Hắc Giao, chậm rãi nói.
“Đây chính là bia đá mở tầng phong ấn thứ nhất. Ta cũng không nghĩ nó bị tổn hại nặng đến thế này, nhưng muốn giải trừ nó cũng không dễ dàng gì.
Dù sao cũng là sản phẩm của đám thần điện kia, không thể coi thường được.”
Đường Hào nói đến đây, từ từ quay đầu, ánh mắt nhìn Hắc Giao không hiểu thấu mang theo một chút trìu mến, tiếp tục nói.
“Về phần muốn làm gì? Đương nhiên là phá bỏ phong ấn lấy lại thân thể của ta rồi.”
Hắc Giao bình tĩnh lại, nói cố gắng mãi cũng không nhúc nhích được, nhưng cũng âm thầm chuẩn bị một đòn, sau đó mới hỏi.
“Vậy ngươi bắt ta làm gì?”
Đường Hào vẫy tay một cái, treo Hắc Giao lơ lửng lên không trung mới nói.
“Ngươi có từng nghe nói đến Thiên Ma?”
“Cái gì? Không lẽ ngươi chính là Thiên Ma.”
Hắc Giao đồng tử co rụt lại, thân thể không tự chủ run lên một cái, xương sống lạnh toát, mấy giọt mồ hôi lặng lẽ chảy xuống, khóe miệng lắp bắp.
Chẳng trách mà Hắc Giao phản ứng mạnh như thế, bởi vì bất cứ ai biết đến hai từ này cũng không tự chủ được mà sợ hãi một hồi mà thôi.
...
Ngược dòng thời gian về trước kia, khi đại lục khởi nguyên, có những sinh vật mạnh mẽ vượt quá tưởng tượng của bất cứ ai đã thống trị đại lục này trong thời gian rất lâu.
Trên đại lục thường gọi bọn họ là Thần – Ma, gọi thời đại đó là Thần Ma Thời Đại.
Sau đó, Thần Ma không rõ vì lý do gì mở ra một cuộc tranh đấu, cuối cùng đánh vỡ tan cả thế giới, Thần Ma cũng diệt tuyệt, không còn lưu lại ở đại lục nữa.
Cửu Thiên Đại Lục hiện tại chỉ là một mảnh vỡ của đại lục xưa kia mà thôi.
Cũng kể từ sau Thần Ma Đại Chiến, hắc ám thời đại bắt đầu. Đại lục thay đổi khắc nghiệt, vạn tộc lần lượt ngã xuống, chuyện diệt tộc diễn ra như cơm bữa. Cho đến tận khi Yêu Tộc chiến thắng trong cuộc đua thích nghi, trở thành đại lục chúa tể, Hắc Ám Thời Đại mới kết thúc, Yêu Thú Thời Đại mở ra.
Yêu thú thời đại kéo dài, lên đến đỉnh cao khi Đệ Nhất Yêu Thần xuất thế, Yêu Thần Cung trấn áp toàn bộ thời đại. Cho đến mười vạn năm trước Long Quân mang nhân loại đến đỉnh đại lục, chấm dứt thời đại thống trị của yêu thú. Đại lục ghi lại đó là Long Quân Thời Đại.
Tính đến nay, đại lục đã trải qua bốn cái thời đại lớn trong đó kỳ bí nhất là Thần Ma Thời Đại, thời đại mà cả nhân tộc lẫn yêu tộc đều chưa xuất hiện, những gì chúng ta hiểu đến chỉ là thông qua những tàn tích mà họ để lại.
Nhưng văn bản truyền thừa từ chín đại cổ quốc lưu lại, có nhắc một chút đến thời đại Thần Ma này.
Theo đó, Thần Tộc là hậu đại của Tiên Giới Thần Tiên lưu lạc tại nơi này, sau này phi thăng chính là hướng về Tiên Giới mà đi. Trong khi đó, Ma Tộc là hậu đại của Thiên Ma tộc ở Ma Giới.
Nếu như chỉ có như vậy cũng chẳng có điều gì để khiến người sợ hãi cả, vấn đề là Thiên Ma nhất tộc từng hàng lâm đến Cửu Thiên Đại Lục. Số lượng cũng không nhiều, mà chỉ có mười tên mà thôi.
Ma khí che đậy ba vạn dặm, thân cao mười nghìn mét, mặt xanh nanh vàng, mắt đỏ như máu, đi đến đâu lôi điện quấn thân đến đó, giống như vật tà uế nhất trên cõi đời này, trời đất không dung tha, không thể chấp nhận.
Mười tên Thiên Ma tộc cũng không quan tâm đến Ma Tộc mà trực tiếp một ngụm nuốt bọn hắn, ăn tươi nuốt sống. Lúc đấy, Thần – Ma hai tộc mới rõ Thiên Ma là dạng tồn tại gì.
Bọn chúng là một đám bạo ngược, lấy huyết nhục làm thức ăn, thôn phệ thế giới bản nguyên lớn mạnh, bọn chúng tượng trưng cho sự chết chóc, sự tàn phá, sự hủy diệt...và...sự cường đại.
Thần – Ma hai tộc hiểu rõ, mười kẻ này đến đây bất thiện, thậm chí sẽ hủy diệt thế giới này, chính bọn hắn cũng không có chỗ dung thân, cũng không có chỗ trốn tránh. Hai tộc chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Liên thủ đánh bại mười tên này mới có một hi vọng sống xót.
Cho nên, Thần Ma Đại Chiến bộc phát từ đây. Không phải đại chiến của Thần Tộc với Ma Tộc mà là Thần cùng Ma liên thủ đối kháng Thiên Ma tộc.
Đại chiến đánh cũng không biết bao nhiêu năm tháng, cuối cùng đem Cửu Thiên Đại Lục đánh vỡ nát, chỉ còn một mảnh nhỏ. Không rõ bên nào chiến thắng, nhưng Thần Ma hai tộc sau này cũng không còn xuất hiện, Cửu Thiên Đại Lục tuy vỡ nát nhưng vẫn tồn tại, chứng tỏ Thiên Ma tộc cũng không xuất hiện nữa.
Hậu thế chỉ có thể cho rằng hai bên đã đồng quy vu tận rồi.
...
Hắc Giao biết đến Thiên Ma tộc cho nên mới sợ hãi như vậy, mà số người biết đến bí mật này cũng không nhiều đâu, đều là đại lục cự đầu mới có thể biết đến. Còn Hắc Giao hắn từ con đường khác biết đến chứ không phải Yêu Thần Cung rò rỉ ra.
Lướt qua ký ức một hồi, Hắc Giao nhìn Đường Hào, nuốt xuống một ngụm nước miếng Hắc Giao mới miễn cưỡng lấy lại được bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn không thể nào đập với tốc độ bình thường được.
Đột nhiên giọng nói của Đường Hào giống như ma quỷ vang lên cạnh tai của Hắc Giao làm nó giật thót cả mình, trái tim lại đập nhanh lên mấy lần. Mà nghe xong thì tâm thần của Hắc Giao lại lạnh đi mấy phần, hai tai ù ù giống như gặp phải trọng kích, lỗ tai như một cái giếng sâu vang vọng lây câu nói.