Huyền Linh Ký

Chương 266: Đối thủ thần bí



“Kiệt kiệt!!! Ngươi còn non lắm.”

Dương Thiên đã hoàn toàn bị không chế, không có cách nào cử động được. Những sợi tơ này kiên cố đến huyền binh cấp năm còn không phá được chứ nói gì đến cơ thể thông thường.

Đối thủ của Dương Thiên nở một nụ cười gian xảo, đồng thời ánh mắt của người này nhìn về phía Dương Thiên cũng hơi quái dị, mang theo ác ý nồng đậm.

Hắn tiến lại gần Dương Thiên, cách nhau ba mét đối mắt nhìn hắn, giống như đang thưởng thức con mồi mà mình vừa kiếm được trước khi hành quyết vậy.

Đột nhiên, Dương Thiên cảm thấy đầu óc mê muội, tinh thần giống như nhận đến vật gì đó công kích, đang muốn xuyên qua linh hải đi đến hồn lung của hắn. Nếu đổi lại là trước kia thì Hỗn Độn Châu đã bạo động đem cỗ lực lượng này ép nát trước khi Dương Thiên nhận ra rồi.

Nhưng từ khi tinh thần ý niệm tăng lên cảnh với lại linh hải bị Hỗn Độn Châu phong tỏa về sau thì Dương Thiên đã có thể bắt được sự xâm lấn tinh vi này mà không còn quá phụ thuộc vào Hỗn Độn Châu phản kháng một cách bị động nữa.

Dương Thiên hừ lạnh một cái, đôi mắt lóe lên hai tia sáng huyền văn khác nhau, một cỗ lực lượng tinh thần hồn lực hùng hậu tuôn ra, đi qua đôi mắt xoắn chặt vào nhau, hóa thành một mũi tên đâm thẳng đến cỗ lực lượng xâm nhập bên kia.

Đối thủ của Dương Thiên cau mặt lại, khuôn mặt nổi lên gân xanh dữ tợn, nhìn về Dương Thiên giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Dương Thiên rõ ràng sử dụng Cấm Đồng để công kích, nhưng đối thủ giống như không có tổn thương gì cả, thật sự là quá khó hiểu. Công kích linh hồn mà bị phản công thì tổn thương không nhẹ chút nào đâu, ít nhất cũng phải như Dương Thiên lần trước bị Cấm Đồng phản phệ. Đằng này, đối thủ ngoài giận dữ một chút ra thì không thấy có biểu hiện gì của việc tổn thương cả, quá không hợp lẽ thường.

Khuôn mặt tràn đầy sát khí, đối thủ của Dương Thiên nâng lên chiếc ô trong tay, hướng Dương Thiên đâm tới, hoàn toàn muốn đem Dương Thiên băm thành trăm mảnh, giọng nói khàn khàn hung ác gào thét.

“Ngươi phải chết!!!”

Dương Thiên cũng không ngồi im chờ chết, phát động Ảnh Hóa, thân thể co rút lại, dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc, đoản kiếm hướng chiếc ô chém xuống.

Đinh đang!!!

Tia lửa đánh văng tung tóe, mấy trăm sợi tơ mảnh vắt ngang qua không khí, đem kiếm buộc chặt lại, không còn khả năng di động. Tử mũi nhọn của chiếc ô xoay tròn đánh ra mộit mũi tên, lao vút thẳng đến Dương Thiên.

Dương Thiên phản ứng không chậm, thân hình đang nửa lơ lửng trên không trung cánh tay đột nhiên phát lực, cơ thể lấy thanh kiếm làm điểm tựa, xay một vòng trên không trung, bàn chân đá ngang về phía đối thủ, đồng thời tránh khỏi mũi tên vừa rồi.

Từ trên thân của chiếc ô phun ra mấy chục sợi tơ mảnh, dễ dàng quấn lấy chân của Dương Thiên. Đương nhiên lần này Dương Thiên không để những sợi tơ này quấn vào cơ thể mình, Ảnh Hóa vẫn dễ dàng co rút lại cơ thể, hai chân chạm đất, cơ thể trùng xuống đánh ra một quyền.

Đối thủ của Dương Thiên phản ứng tức thì, tay cũng không rời đi vũ khí, một cước quét ngang, hướng thẳng nắm đấm của Dương Thiên.

Cả hai người, tay đều không rời vũ khí, vũ khí bị buộc chặt vào nhau, huyền linh thuật lẫn thân thể lẫn nhau triền đấu, đánh mấy nghìn chiêu đều không phân ra thắng bại, nhưng cả hai cũng chưa từng tung ra toàn bộ sức lực của mình mà vẫn ẩn giấu đi sát chiêu mạnh nhất.

“Ngươi rất mạnh!!!”

Đối thủ của Dưnog Thiên giọng khàn khàn nói. Hắn khuôn mặt khá trẻ tuổi nhưng có chút ghê rợn, chiến pháp cùng với khả năng thực chiến đều vô cùng mạnh, thậm chí còn có chút vượt qua Dương Thiên.

Nhưng đổi lại huyền linh thuật của hắn khá lạ lùng, khả năng hơi yếu kém so với cảnh giới thất biến kỳ đỉnh cao của hắn. Hơn nữa muốn thi triển huyền linh thuật đều phải gắn liền với chiếc huyền binh kỳ quái kia, giống như huyền linh của hắn không bao giờ ở trong linh hải vậy.

Dương Thiên cũng không rời tay khỏi đoản kiếm, Ảnh Hóa chưa bao giờ ngưng đề phòng những sợi tơ nguy hiểm kia cả, thấy đối thủ lên tiếng, Dương Thiên cũng không đáp lại. Ai mà biết được những sợi tơ quỷ dị kia sẽ tấn công từ chỗ nào cơ chứ, bất chợt bị trói lại thì hết sức phiền phức.

Người kia kéo chiếc ô một cái, dắt vào trên lưng, tay phải đưa lên ngang vai, đung đưa mấy ngón tay, giống như đang vẫy chào rồi nhẹ giọng nói.

“Chúng ta sẽ gặp lại.”

Dương Thiên thấy đầu óc một trận mờ mịt, linh hồn giống như đang bị một thứ gì đó thu hút, muốn hút cạn tinh thần hồn lực của hắn. Không dám lơ là, một lượng tinh thần hồn lực bùng nổ xua tan đi cảm giác này, đến khi không còn cảm thấy khác lạ nữa thì người kia đã đi mất, không còn thấy hình bóng.

Bia đá chậm rãi lộ ra vài vết nứt ở giữa, không bao lâu thì đổ xụp xuống, vỡ nát, mất đi ánh sáng rồi trở nên ảm đạm.

Không ngờ vừa chiến đầu lại có thể vừa phá giải bia đá, cũng không biết đã lấy được thứ gì. Dương Thiên thần sắc ngưng trọng không thôi, nhưng cũng không có biện pháp nào cả, tiếp tục lên đường.

...

“Trần lão, tên kia mặc dù không yếu, nhưng không đến mức phải e ngại như thế chứ?”

Người thân bí làm đối thủ của Dưnog Thiên ban nãy đang chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa nói chuyện. Nhưng câu nói lại phát ra từ trong linh hải, cũng không biết là tự nói chuyện hay che giấu đi cường giả nào ở bên trong nữa.

Linh hải của hắn rất đặc biệt, không gian bên trong không lớn, bù lại vô cùng kiến cố, đồng thời lơ lửng bên trên thể ẩn không phải là một con yêu thú nào cả. Thay vào đó là một người mái tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng.

Người này ngũ quan đoan chính, ánh mắt nhắn nghiền, tóc dài ngang lưng bạc trắng để xõa tự nhiên. Người này cũng không hẳn là thực thể mà là nửa hư nửa thực, trạng thái khá là quái dị.

Nghe được câu hỏi của thiếu niên, Trần lão cũng không mở mắt mà chi chậm rãi trả lời.

“Trên người hắn mang theo một sức mạnh hết sức khủng bố, không thua kém ta thời kỳ đỉnh phong. Không nên vọng động thì hơn, và lại ngươi đừng có quên những lời mà ta đã noi khi đến đây.”

Thiếu niên phía ngoài gật đầu, không tiếp tục truy vấn việc này nữa. Ban nãy khi đấu với Dương Thiên hắn cũng dùng tám chín phần sức mạnh rồi mà chỉ đánh ngang tay. Mặc dù Dương Thiên rất mạnh, nhưng chỉ cần Trần lão xuất thủ thì không khó chém giết, không biết sao Trần lão lại cứ khuyên hắn nên lui, không nên quá dồn ép Dương Thiên.

Hóa ra trong người thiếu niên kia cũng không đơn giản.

Một hồi thiếu niên lại hỏi.

“Trần lão, hiện tại chúng ta đi nơi nào?”

Trần lão trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Vật kia không tầm thường, tiếp tục tiến lên thêm một lần nữa, sau đó chúng ta trở về.”

Thiếu niên hơi lộ ra vẻ không cam lòng, sức của hắn thừa để đi tiếp một đoạn dài nữa, sao lại gấp gáp trở về như thế chứ.

Trần lão như đọc được ý nghĩ của hắn, hừ lạnh một cái nói.

“Ngươi cũng đừng quá tự ngạo, phải biết giữ lòng kính sợ đối với thế giới. Không phải việc gì đi sâu cũng tốt đâu.”

Thiếu niên nhận ra Trần lão phật ý liền không tiếp tục phản đối nữa. Đối với người sư phụ này, hắn vẫn có sự tin tưởng nhất định. Dù sao người này bản lĩnh thông thiên, mới một thời gian ngắn đã giúp hắn đi đến bước này rồi, đối nghịch với lão chưa chắc đã có chỗ tốt, cho nên mọi việc cứ thuận theo lão mới là cử chỉ khôn ngoan.

...

Tiên Long Bí Cảnh, Tiên Nhân Động.

Vô Tu nhìn lớp cấm chế bên ngoài vách đá khóe miệng vẽ lên một nụ cười nhẹ. Cấm chế này là do Triệu Linh ma đầu kia làm chủ lực, Hồng Kinh Nghĩa giúp đỡ tiếp dẫn, đã voo cùng kiên cố rồi, không phải huyền chân cảnh thì khó mà phá hủy được.

Nhưng Vô Tu cũng không thể đặt hết niềm tin vào người khác như thế được, hắn vung tay một cái, một đợt huyết khí cuồn cuộn ập đến, bao phủ toàn bộ vách đá, giống như sương máu này đông cứng lại tất cả.

Đây là một loại cấm chế khác, đồng thời còn kết hợp thêm cả huyền linh thuật, mặc dù Vô Tu không tinh thông huyền văn nên cấm chế cũng không mạnh, nhưng kết hợp thêm hai loại cấm chế phía trước cũng coi như đủ dùng.

“Bắt đầu!!!”

Vô Tu trong lòng kích động vạn phần, quay người hướng về phía Tiên Nhân Động mà đi, tốc độ nhanh vô cùng chỉ khoảng hai giờ đồng hồ đã về đến phía Tiên Nhân Động rồi.

Mấy người kia vừa mới vào Tổ Địa, chắc còn có thời gian mấy ngày để hành động. Lực lượng tinh anh thế hệ trẻ đều đã đi rồi nhưng đám lão làng cũng không thể coi thường, nên Vô Tu cũng không dám hành động lỗ mãng.

Hắn đã điều tra kỹ càng tình hình nơi này rồi, nhân khẩu có đến hai mươi nghìn người, một con số khổng lồ đối với người bản địa nơi đây. Hơn nữa, những người thức tỉnh dị năng, thông qua tu luyện kéo dài tuổi thọ, tích lũy theo năm tháng đã gần như toàn dân đều là chiến sĩ luôn rồi.

Tức là có khoảng hai mươi nghìn ngươi có thể chiến đấu, người mạnh nhất thậm chí không yếu hơn huyền chân cảnh, còn người yếu nhất chỉ tương đương với Linh Huyền Cảnh Luyện Linh Kỳ.

Nhiều người như thế, Vô Tu cũng không dám nói có thể đấu được hết tất cả, nhưng hắn cũng không định buông tha ai hết. Người khác coi hắn là kẻ điên, đâu ai biết được từng nước đi của hắn đã có ngàn vạn tính toán, nếu không lấy đâu ra nhiều may mắn như thế.

Chỉ là hai mươi nghìn người mà thôi, hắn dư sức chơi chết tất cả.

Vô Tu nhìn về phía xa xa những người Tiên Nhân Động đang sinh hoạt phía xa xa kia, ánh mắt sắc lạnh, tóc trắng bay trong gió. Hắn khẽ liếm môi một cái lộ ra răng nanh nhọn hoắt.

Huyền linh thuật: Huyết phân thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.