Thân thể của Dương Thiên trong nháy mắt thanh không, từ màu đen hắc ám hóa thành trắng xám như gốm sứ, từng đường nứt chậm rãi lan tràn, kéo dài toàn thaan.
Răng rắc!
Cuối cùng, cỗ thân thể này cũng vỡ nát, hóa thành từng mảnh vỡ, vụn bay giữa đất trời. Từ bên trong, một thân hình trắng nõn phá đi lớp vỏ mà ra, cơ thể tinh mỹ như ngọc, tóc dài đen nhánh, dong dỏng cân đối, chính là Dương Thiên.
Trên thân hắn lúc này không mảnh vài che thân, nhưng bản thân hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều như thế, hắn đang rơi tự do từ dộ cao mấy nghìn mét, tiếp đất một cái đảm bảo tan xác, xương cốt cũng hóa thành mảnh vụn luôn.
Loay hoay tìm kiếm biện pháp thì hắn chợt thấy Hà Tuyết Nguyệt ở phía bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen bay múa, lông mi cong dài diễm lệ. Trên ngực nàng bị xuyên thủng một lỗ đã bị băng đá đông kết lại, không có chút máu nào chảy ra. Hơi thở ổn định, hơi yếu ớt, nhưng chắc chắn là chưa chết.
Dương Thiên đảo mắt một cái qua nhẫn chứa vật của mình, cả hai rơi qua một đám mây mỏng, Dương Thiên đã mặc tốt quần áo. Hiện tại hắn còn cách mặt đất gần ba nghìn mét, vẫn chưa có biện pháp nào để giải quyết cả.
Lúc này Dương Thiên mới có thời gian đi chú ý, đó là thiên địa đại thế của nơi này gần như không tồn tại, không có khí thế xung thiên núi cao, không có âm trầm núi già, không có cuồn cuộn nhu thủy sông lớn. Toàn bộ thiên địa đại thế của nơi này chỉ có một.
Đó là từ trên trời cao ép thẳng xuống, nặng nề, trấn áp hết thảy. Lúc trước hắn không có thời gian lẫn tinh thần đi cảm nhận, nhưng lúc này đang định lợi dụng đại thế để giảm tốc thì Dương Thiên mới hết cả hồn.
Đây rõ ràng là khu vực chịu đến đại thế trấn áp, cũng không biết là đại trận hay tự nhiên nữa, nếu như là cái trước thì còn dễ nói, chứ cái sau thì...không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng dù là trước hay sau thì đối tượng bị trấn áp ở đây rõ ràng là kẻ địch của hắn lúc nãy.
Lôi Kiếm Đại Tiên.
Hiện tại trăm nỗi thắc mắc cũng không có chỗ hiểu rõ, Dương Thiên cũng chẳng dám suy nghĩ nhiều, bởi vì đại thế áp bách cho nên tốc độ rơi của bọn hắn ngày một nhanh, lúc này đã cách mặt đất có hơn một nghìn mét rồi.
Chiếu theo tốc độ này thì va một cái đến cặn cũng chẳng còn chứ đừng nói là còn vài mảnh xương vụn. Dương Thiên không khỏi hồi tưởng đến cảnh lúc trước hai cánh chấn động phía sau lưng, tốc độ kinh người, bay lượng chiến đấu càng lúc càng cao, để rồi lúc này thì tự gánh lấy hậu quả.
Nhắc đến là bực mình, nhưng cái đó tạm thời không nói đến, Dương Thiên gạt ý nghĩ bực mình sang một bên, huyền khí hội tụ lại vào trong cơ thể, sau đó phóng ra một cái, muốn lợi dụng lực đẩy để giảm bớt tốc độ.
Đánh tiếc, không có chút hiệu quả nào.
Thử mấy lần không có tác dụng, hắn muốn dánh thức Hà Tuyết Nguyệt để tìm cách giải quyết, nhưng gọi thế nào nàng cũng không tỉnh lại nên cũng đành từ bỏ.
Trong số huyền linh thuật của hắn thì có thể sử dụng Ảnh Hóa để biến mình thành một cái dù, hay là giảm trọng lượng không đến mức bị ngã chết. Nhưng tên huyền linh khốn kiếp này lúc này lại ngủ say rồi, giống như vừa mới bị ngộ độc ma khí hay sao mà gọi thế nào cũng không đáp lại.
Còn về phần Song Đầu Bạch Hầu thì không có hy vọng, hai cái huyền linh thuật không có tác dụng gì trong trường hợp này cả. Nghĩ mà rõ tức, lần đầu tiên Dương Thiên cảm thấy muốn biết bay đến vậy.
Toàn bộ sức lực của Dương Thiên tề tụ, Dương Thiên dậm chân mạnh một cái, động tác này Dương Thiên cũng chẳng có hi vọng gì, chẳng qua bộc phát ra toàn lực mà thôi.
Thế nhưng không ngờ đến không khí trấn động một cái, tốc độ của Dương Thiên đúng là hơi hạ xuống. Nhưng một cú đó cũng suýt nữa làm cho Dương Thiên tàn phế luôn, bởi vì xung lực quá lớn giữa cả hai.
Dương Thiên cũng chẳng quan tâm đến đau đớn, có tác dụng là vui rồi, ít nhất cũng có hi vọng sống. Nhưng mà làm sao lại được nhỉ?
Dương Thiên cố gắng hồi tưởng, bình tĩnh suy nghĩ. Chỉ trong chớp mắt hắn liền mở mắt ra, nở một nụ cười nhẹ.
“Truy Nguyệt Bộ.”
Thân hình của Dương Thiên hơi vọt sang ngang, lần này hắn học thông minh rồi, không còn đạp hướng chính diện nữa, mà chếch sang ngang đổi hướng của bản thân, quả nhiên là có tác dụng, mặc dù hơi nhỏ bé nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng.
Truy Nguyệt Bộ, tại sao gọi Truy Nguyệt?
Người đi đến đâu, trăng đi đến đó. Người tiến trăng tiến, người lui trăng lùi. Ngươi nói truy nguyệt sao mà dễ, nhưng thật sự có thể đuổi đến được trăng hay sao chứ. Cho nên muốn tìm đến mặt trăng thì phải làm như thế nào.
Hơn nghìn năm trước có một vị huyền giả đúng là có tâm thái như thế, hắn thiên tư không cao, thọ mạnh bất quá mấy trăm năm, sống một cuộc đời cũng không có nhiều thăng trầm. Chẳng qua, nương tử của hắn bệnh nặng mà chết, đến tận lúc chết nàng cũng chỉ muốn nhìn thấy mặt trăng một lần.
Nơi hai người đó ở là Bắc Vực, quanh năm lạnh giá vô cùng, bầu trời lúc nào cũng bị mây dày bào phủ, mặt trời cũng chẳng thấy chứ nói gì đến mặt trăng. Cho nên, nương tử của huyền giả kia đến tận lúc chết cũng không biết mặt trăng trông như thế nào.
Huyền giả đó đội tang vợ trăm ngày, hỏa táng tro cốt mang theo bên mình tìm đường ra khỏi Bác Vực. Nhưng Bắc Vực rộng lớn khắc nghiệt, huyền giả đó tu vi không cao, cũng không có cách nào rời khỏi Bắc Vực được.
Lênh đênh mấy chục năm, tuổi càng lớn tâm càng lạnh, hắn cũng không muốn rời Bắc Vực nữa, nhưng chấp niệm truy cầu mặt trăng chưa bao giờ buông bỏ.
“Muốn thấy mặt trăng thì đi đâu tìm.”
Đó là câu nói mỗi lần mà hắn say lướt khướt ở các quán rượu, ai cũng coi hắn là người điên, nhưng vì bản thân có tiền, so với phàm nhân mạnh mẽ hơn nhiều nên không ai động đến lão cả.
Cho đến một lần, có một đứa trẻ nghe thấy liền cười khúc khích nói.
“Muốn tìm mặt trăng? Đương nhiên là phải lên trời rồi.”
Lão huyền giả giống như người bừng tỉnh cơ mơ, dành toàn bộ thời gian còn lại của cuộc đời mình nghiên cứu biện pháp lên trời. Từ thay đổi huyền linh, phế đi hơn nửa tu vi, nhưng huyền linh cũng không thể giúp hắn xuyên qua tầng mây dày của Bắc Vực.
Tầng thứ huyền phủ cảnh thì lão không tiếp xúc đến, tầng thứ thấp hơn thì không ai có đủ thực lực, cuối cùng chỉ có thể tự nghĩ cách. Lão dùng hơn một trăm năm thọ nguyên cuối cùng của mình, nghiên cứu mấy trăm loại bộ pháp, thượng cổ võ học, chiến pháp cuối cùng sáng chế ra Truy Nguyệt Bộ.
Một người đạp bước mà đi, chân cưỡi gió xé rách tầng mây.
Hơn một nửa cuộc đời tìm cách, cuối cùng cũng thấy được mặt trăng...đáng tiếc lão chỉ còn có một mình. Năm đó Bắc Vực tuyết bay đầy trời, lão nhân lại không say sỉn, tay nắm hũ tro cốt, một mình đứng trên biển mây, ánh mắt đẫm lệ tận hưởng ánh trăng.
Tâm nguyện hoàn thành, thọ nguyên chạy đến phần cuối, lão cũng không có ước muốn sống tiếp, nếu không lão hoàn toàn có thể đạp vào Huyền Phủ Cảnh. Việc sáng chế ra một môn chiến pháp không phải là việc tầm thường, đủ để vực dậy thiên tư của lão.
Nhưng lão lựa chọn kết thúc cuộc đời của mình, đoàn viên cùng với nương tử. Trước đó, lão đã mang theo Truy Nguyệt Bộ đến gặp cậu bé năm nào, lúc này cậu bé cũng là một lão nhân trăm tuổi, ngừng bước ở huyền biến cảnh.
Toàn bộ câu chuyện đấy được lưu truyền đến tận hiện tại, bất cứ người Bắc Vực nào cũng từng nghe qua câu chuyện ấy, học tập Truy Nguyệt Bộ. Đương nhiên chẳng ai có thể đạt đến cảnh giới mà lão nhân đấy từng đạt được, chưa ai đủ để đứng trên tầng mây quan sát ánh trăng.
Bởi vì khó có ai tu luyện Truy Nguyệt Bộ đến Chân Không Cảnh đỉnh cao, thậm chí bước ra bước cuối cùng.
Đắc Nguyệt.
...
Dương Thiên đạt đến giai đoạn đạp không mà đi, cũng biểu thị cho Truy Nguyệt Bộ bước vào Chân Không Cảnh. Cảnh giới cuối cùng của chiến pháp, hơn nữa còn là một ý nghĩa hết sức quan trọng.
Chiến pháp đạt đến chân không cảnh, chỉ cần người đó không vẫn lạc giữa đường thì chắc chắn sẽ đạt đến Huyền Phủ Cảnh.
Dương Thiên đem Truy Nguyệt Bộ bước vào Chân Không Cảnh trong nháy mắt đã minh bạch điều này, nhưng hắn không có thời gian mà mừng rỡ, hai tay nắm lấy Hà Tuyết Nguyệt, hai chân không ngừng bước ra, mỗi bước huyền khí chấn động kịch liệt, huyền mạch đau nhức như muốn xé rách, bàn chân máu thịt như đã dập nát.
Truy Nguyệt Bộ hết sức cực đoan, chú trọng bộc phát, tốc độc kinh người, nhưng lực phản chấn cũng không phải nhẹ, cho nên dễ làm cho người dùng bị tàn phế. Bước ra mấy chục bước, chân của Dương Thiên cũng đã mất hết cảm giác, tốc độ cũng hạ xuống rõ rệt rồi.
Thở nhẹ một hơi, Dương Thiên cũng kiệt lực, thân thể hai người cứ thế lao thẳng vào một vách núi băng, nện ra một cái hố lớn trên mặt băng lạnh lẽo.
Tiếp núi an toàn, chỉ gãy ba cái xương sườn.
Dương Thiên do xét một cái cơ thể mình, nhẹ nhàng thở ra. Hà Tuyết Nguyệt thì nằm đè trên người của Dương Thiên, nàng cũng không có tổn thương nào nghiêm trọng, nhưng tình trạng hôn mê vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh.
Dương Thiên lấy ra mấy bình dược dịch chữa thương, một hơi uống cạn sạch, đợi thật lâu thật lâu, cuối cùng tiêu hao hơn bốn mươi bình mới khiến cho đôi chân có cảm giác trở lại, xương sườn cũng nối lại tương đối.