Bóng người mờ ảo to lớn, mang theo một loại khí thế chấp chưởng vạn cổ, bễ nghễ thiên hạ. Bóng người to lớn vươn tay, bàn tay giống như vượt qua vạn cổ thời không, trực tiếp nắm vào cơ thể của Hồ Chính Nông, đem một đoàn bóng sáng từ trong cơ thể của hắn nhấc lên.
Đoàn sáng này có vẻ hơi hư ảo mang theo màu đỏ hung, bập bùng gần giống như hình dáng mà Hùng Lâm Bá Vương đã biến ra, chẳng qua là có chút tàn phá, không biết đã đứt đi bao nhiêu.
Đây đúng là linh hồn của Hùng Lâm Bá Vương, bị bóng người nắm trong tay, hắn vẫn còn vùng vẫy phát ra tiếng kêu than.
“Không!!! Ngươi...là ai???”
Linh hồn của Hùng Lâm Bá Vương mặc dù tàn tạ nhưng chất lượng vẫn rất cao, kích thước còn không nhỏ hơn cơ thể là bao, đồng thời từ linh hồn phát ra một cỗ ba động khủng khiếp, giống như muốn đốt cháy vạn vật, nhiệt lượng kinh khủng tỏa ra bốn phía.
Bóng người xanh lam cũng bị đốt lên những tiếng xì xèo, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, bàn tay vẫn nắm chặt linh hồn của Hùng Lâm Bá Vương, chậm rãi mở miệng, khuôn miệng đen kịt chuyền ra một cỗ hấp lực kinh người.
“K..h..ô..n..ggg!!!”
Linh hồn của Hùng Lâm Bá Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết, cuối cùng bị bóng người hư ảo nuốt vào trong miệng. Thân thể của Hồ Chính Nông chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, va chạm cùng với mặt đất, thân xác tan nát thành nhiều mảnh.
Bóng người hư ảo cũng không hề tán đi ngay lập tức mà đứng sừng sững giữa hư không, khuôn mặt không có chút ba động nào nhìn xuống đám thiếu niên ở dưới. Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, Dương Thiên còn chưa kịp tấn công thì mọi chuyện đã xong xuôi. Lúc này mọi người bị bóng người này chăm chú đến, không khỏi một trận phát lạnh, linh hồn hơi rung động như gặp phải thứ gì đó hết sức đáng sợ.
Đột nhiên, một cỗ sức mạnh to lớn đột phát, giống như núi lửa phun trào, từ trong cơ thể của bóng người phung ra từng cột sáng đỏ rực, bắn cho bóng người thủng mấy trăm cái lỗ lớn, kèm theo một tiếng gầm rú.
“Tên khốn, đi chết đi.”
Trên bóng người hiện ra mấy trăm sợi dây xích đen nhánh, giống như độc xà không ngừng quấn quanh, từng cái huyền văn tràn ngập dây xích thít chặt lấy bóng người màu xanh, tiếng gầm rú cứ thế nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất, lưu lại một bóng người thủng lỗ chỗ quấn đầy xích đen hết sức quỷ dị.
“Các ngươi cũng lên đường thôi.”
Bóng người nhẹ nhàng nói, bàn tay vươn ra, hướng Hồng Kinh Nghĩa đè ép xuống. Hồng Kinh Nghĩa khuôn mặt biến thành hết sức khó coi, một sức mạnh kinh người đè ép xuống linh hồn của hắn, khiến cho hắn không thể điều khiển được cơ thể theo y muốn của mình được, chỉ có thể trở mắt nhìn bàn tay chậm rãi ép xuống.
Đột nhiên một cỗ khí thế kinh người phóng lên trên trời cao, từ dưới lớp băng đã tàn tành lỗ chỗ chợt có một cỗ năng lượng ba động cực mạnh bắn thẳng lên trời, cỗ khí thế này lan tràn ra tất cả các hướng, tác động lên tất cả mọi người, ai cũng cảm thấy một cỗ đau xót giống như vừa bị chém tan tành.
“Đây là?”
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, kể cả bóng người hư ảo kia cũng không khỏi hơi rụt lại, không dám tiếp tục tấn công Hồng Kinh Nghĩa nữa. Hồng Kinh Nghĩa cũng nhân cơ hội này rút lui mấy chục mét, khuôn mặt tái nhợt, thở hổn hển trông về phía đầu nguồn của cơn chấn động.
Dương Thiên chậm rãi tiếp đất, ánh mắt hơi nhíu lại, cái cảm giác này quả thật rất quen thuộc, vì hắn vừa mới cảm nhận cách đây không lâu mà, hơn nữa cái cảnh tượng này cũng khó mà nhầm lẫn được.
Đây là đột phá huyền chân cảnh sinh ra dị tượng.
Khu vực này không quá lớn cho nên không biết phạm vị bạo động của huyền khí đã lan đi tận đâu rồi, nhưng có điều chắc chắn là nó không nhỏ đâu. Phải biết Trầm Chấn Y ở huyền biến cảnh thôi đã suýt nữa dùng một kiếm chém chết Hùng Lâm Bá Vương rồi, uy lực của Vạn Kiếm Quy Nhất cũng phải động chạm đến sức mạnh của huyền chân cảnh tam trọng luôn rồi.
Với cái sức chiến đấu nghịch thiên như thế thì từ thiên tư cho đến nội tình đều không phải là thứ có thể bàn cãi.
Quả nhiên, huyền khí rung động càng ngày càng mạnh, cái cảm giác bị cắt chém kia càng ngày càng rõ ràng, thậm chí không gian sụp đổ đang ép sát đến cũng bị cỗ dị tượng này ép cho không thể tiến thêm được bước nào.
Huyền khí đang nhanh chóng bị thu hút lại, giống như một vòng xoát cực lớn, lở lửng trên không trung.
Từ dưới lớp băng dày, Trầm Chấm Y lao thẳng lên trên bầu trời, toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, một cỗ sức mạnh khác lạ đang giúp hắn treo giữa không trung mà không bị rơi xuống.
Bóng người mờ ảo đột nhiên thu nhỏ lại, hóa thành một bóng mờ chỉ còn cao khoảng hai mét, lở lửng trên đỉnh đầu của Ninh Trung Kiên. Nình Trung Kiên toàn thân nhuốm máu nhưng toàn bộ chỉ là vết thương nhẹ thôi, ban nãy hắn cố ý ăn một cút của Lục Nhãn Dực Lang Thú để rút lui khỏi chiến đấu, cuối cùng cũng thành công đắc lợi, để Trần lão phệ hồn được tên Hùng Lâm Bá Vương kia.
Bóng người này chẳng phải ai khác mà chính là Trần lão, hơn nữa Trần lão lại còn không phải ký sinh trong linh hải giống như Bất Diệt Chi Tâm, cũng chẳng phải đoạt xá như Hùng Lâm Bá Vương mà chính là cộng sinh, biến thành huyền linh của Ninh Trung Kiên. Hơn nữa còn có thể thi triển huyền linh thuật, cắn nuốt linh hồn của Hùng Lâm Bá Vương.
“Trần lão, đây là chuyện gì?”
“Đột phá sinh ra dị tượng!”
Trần Lão dửng dưng đáp nhưng ánh mắt thì chuyên chú về phía Trầm Chấn Y. Phải biết dị tượng này chính là hình chiếu của đại đạo, mặc dù chỉ có một xíu da lông thôi, nhưng đối với Trần Lão lại có giá trị rất lớn, đủ để lão dòm ngó đại đạo, từ đó bớt đi chút đường quanh co của mình. Mặc dù đại đạo nghìn vạn nhưng trăm sông cùng đổ về một bể, tham khảo đạo của người khác sẽ được lợi rất nhiều.
Cảnh giới của Trầm Chấn Y tuy thấp, nhưng đạo của hắn rất mạnh, hình chiếu của đại đạo của hắn tuyệt đối là thứ có giá trị.
Huyền khí không biết bạo động bao nhiêu lâu, cuối cùng một hư ảnh hiển hiện ở trên không trung, lơ lửng trên đầu của Trầm Chấn Y. Hư ảnh này hết sức to lớn, mọi người chỉ có thể chứng kiến một góc của nó mà thôi nên khó lòng mà nhận ra đây là thứ gì.
Chỉ thấy nó hướng thẳng lên trời cao, giống như xuyên phá vạn cổ, vỡ nát chư thiên, cắt ngang qua thời không, không thấy rõ điểm đầu, cũng chẳng thấy rõ điểm cuối, trường tồn, bất diệt.
Tất cả mọi người ngẩng đầu, cố kéo dài lấy hết tầm mắt, nhưng chung quy lại chỉ trông thấy một phần nhỏ thôi, nhưng tất cả đều không khói hít vào một hơi khí lạnh khi mà ai cũng nhận ra được vật này.
Một thanh kiếm.
Một thanh kiếm to lớn vút tầm mắt, mọi người chỉ có thể chứng kiến được mũi kiếm mà thôi, thậm chí phần giữa của lưỡi kiếm cũng chưa từng nhìn thấy, ẩn nấp trong hư không vô tận.
Kiếm Chân Ý toát ra ý cảnh chỉ là một thanh kiếm thuần túy, dẫn động đại đạo cũng là Kiếm Đạo thuần túy, Kiếm là Kiếm, Kiếm không là gì khác cả. Có thể đâm, có thể chém, có thể khống có thể giết, đó chính là kiếm.
Trầm Chấn Y mở mắt, ánh mắt như điện, lạnh lẽo mà bình thản giống như hồ băng không gợn sóng. Đối mắt như sáng lên, mang theo một luồng khí thế sắc bén làm cho người ta nhìn vào liền có cảm giác linh hồn mình nhói lên.
Trần Lão bông nhiên run lên một cái, vừa rồi lão sử dụng “đạo” của mình mong muốn thông qua ý cảnh chân ý của Trầm Chấn Y dòm ngó đến “Kiếm Đại Đạo” nhưng chưa kịp trông thấy gì thì đã bị một cỗ sức mạnh vô biên chém rụng, khiến cho “đạo lộ” của lão sứt mẻ không ít, kém chút không làm cho “đạo lộ” của lão đoạn tuyệt luôn.
Hơn nữa khi Trầm Chấn Y mở mắt, một cỗ cảm giác nguy hiểm xộc thẳng vào tâm linh của Trần Lão. Trần Lão lập tức mở miệng phun ra một đống huyền văn, huyền văn tổ hợp thành một cái lồng bao bọc quanh Ninh Trung Kiên, đồng thời lão truyền âm.
“Không tốt, đi mau!”
Nói xong không gian rung động kịch liệt, không đợi Ninh Trung Kiên hiểu rõ chuyện gì thì đã cảm thấy bản thân rơi vào một vùng trời đất đảo lộn, cơ thể không ngừng xoay tròn, chớp mắt một cái biến mất khỏi bí cảnh.
Cũng gần như cùng lúc, Trầm Chấn Y nân lên cánh tay của mình, tịnh chỉ tố kiếm hướng Trầm Lão chỉ điểm xuống. Đại kiếm to lớn không thấy phần cuối chậm rãi chuyển động, một cỗ khí thế kinh thiên bộc phát chém thẳng đến vị trí mà Trần Lão vừa mới biến mất.
Một kiếm giống như xuyên qua thời không, nháy mắt liền thực hiện ra uy năng kinh khủng, chém đứt vạn vật, sắc bén khôn cùng. Tại vùng không gian mà Trần Lão biến mất chợt xuất hiện một cái vết rạch dài màu đen, hai bên kéo dài đến tận vùng không gian sụp đổ phía ngoài, chia khu vực chiến trường này thành hai nửa.
Một kiếm, phá nát không gian.
Đám người phía dưới không khỏi trợn mắt ngoác mồm. Ở đây ai cũng có thân phận không tầm thường, chưa từng thấy dị tượng khi đột phá thì cũng có tìm hiểu thấu đáo, nghe được tường thuật mấy chục lần. Nhưng tuyệt nhiên chưa ai từng nghe nói đến có người có thể sử dụng dị tượng để công kích, hơn nữa uy lực còn kinh khủng đến độ đánh ra cả một vết nứt không gian luôn.
Đồng ý là không gian ở đây không ổn định rồi, nhưng so với ngoại giới còn kiên cố hơn một chút, thế mà Trầm Chấn Y chỉ đưa tay chỉ một cái, lập tức chém đứt không gian, đủ thấy uy năng kinh khủng đến bực nào.
Chém xong một kiếm, hư ảnh đại kiếm trên không trung kia cũng nhanh chóng tiêu tán đi, biến mất giống như bao dị tượng khác, chẳng qua vết nứt không gian đen kịt kia vẫn cứ tồn tại, in sâu vào tâm trí tất cả mọi người.
Một cỗ hấp lực truyền ra từ khe nứt không gian, tác động lên tất cả mọi người ở đây, không cho ai bất cứ cơ hội nào để phản kháng, lập tức đem mọi người hút đi vào.