Một cỗ khí thế kinh khủng trên người nữ hoàng bộc phát ra, khí thế mênh mông như đại ngàn kèm theo tử khí bao la như độc thủy, nhấn chìm tất cả, ăn mòn tất cả. Bầu không khí khô khốc lạnh băng giống như đặt mình vào địa ngục lạnh lẽo, linh hồn run lên từng đợt. Nữ hoàng ánh mắt sắc lẹm nhìn Dương Thiên.
“Ngươi là Tiểu Đao Thánh hậu nhân?”
Dương Thiên giống như một con thuyền nhỏ chơi vơi giữa cuồng phong gió bão, nhỏ bé đến vô cùng. Nhưng Dương Thiên thong dong như thường, có thể ở dưới uy thế kinh người này đứng vững, mặt không đổi sắc đủ thấy việc tinh thần ý niệm tăng cường cũng làm ý chí của hắn thêm cứng cỏi.
Dương Thiên không nhanh không chậm đáp.
“Không phải, ta chỉ là được Tiểu Đao Thánh nhờ vả tới đây mà thôi.”
Không khí vẫn tiếp tục lạnh như băng, nữ hoàng nhìn thật sâu vào Dương Thiên, thật lâu về sau nàng mới lên tiếng.
“Vậy hắn ở đâu mà không tới?”
Dương Thiên không có điều gì che giấu cả, liền nói lại ngắn gọn một phen. Nữ hoàng chăm chú lắng nghe, không biết nàng suy nghĩ điều gì. Sau khi Dương Thiên nói xong thì nàng mới lên tiếng.
“Đi theo ta.”
Nói xong một cái, khung cảnh xung quanh thoáng chuyển, toàn bộ cảnh vật đọt nhiên hóa thành những tia sáng kéo dài, chớp mắt một cái Dương Thiên đã đến một vị trí ở ngoài trời.
Vừa tới nơi này là hương khí tràn ngập, một mùi hương thơm ngát ập tới, đem tinh thần của mọi người lập tức thư thái giống như bị thổi bay lên đến thiên đàng, cực kỳ dễ chịu và sảng khoái.
Mức độ này thật sự quá mạnh, mạnh đến mức làm cho người ta chìm đắm ở trong sự sung sướng mà không thể tự thoát ra được. Cũng may là Dương Thiên đã vững chắc tinh thần ý niệm cho nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, vẫn có thể đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Vừa nhìn một cái liền không tự chủ được mà rung động. Nơi mà Dương Thiên đang đứng tràn ngập một làn khói trắng đục, giống như một đám mây to lớn, bao phủ một phạm vi rộng lớn lên đến cả nghìn mét. Trung tâm của khu vực này là một con thác cao vút tầm mắt, không thấy điểm bắt đầu là nơi nào, giống như từ trên mấy nghìn mét không trung dội thẳng xuống.
Con thác này cũng không phải đổ xuống nước trắng hay linh tuyền linh dịch gì cả mà nó đổ xuống một cột khói trắng, chính là đầu nguồn của những luồng khói trắng ở đây. Ngoài những làn khói trắng ra thì có rất nhiều thực vật tô điểm cho khu vực này, toàn bộ đều là những loài hoa hiếm lạ, chung tay góp sức quyện ra những hương thơm ngọt ngào.
Khung cảnh nơi này huyền ảo thơ mộng tựa như tiên cảnh, đẹp mắt đến không ngờ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Nữ hoàng chậm rãi bước tiến về phía trước, đi đến dưới chân của ngọn thác, nơi mà không ngừng có những luồng khói trắng được dồn xuống rồi lan tỏa ra xung quanh. Dương Thiên không nói lời nào, chậm rãi theo sau nàng, từng bước đạp lên khói trắng như những khối bông mềm mại.
Đến được dưới chân con thác, Dương Thiên bắt đầu trong thấy một khối dị vật lộ ra dưới làn khói đục. Đây là một khối đá lớn, cao chừng hai mét, sáu cạnh vuông vức, bên trên hơi lớn hơn rồi thu nhỏ dần về bên dưới chân, là một khối quan tài đúng chuẩn.
Hơn nữa bề mặt của quan tài này trong suốt, có thể nhìn xuyên vào bên trong, trông thấy rõ ràng người nằm ở trong đó.
“Đó là người mà ngươi muốn gặp.”
Nữ hoàng lạnh băng nói, không thấy nàng có bất cứ biểu cảm gì, chẳng qua là lẳng lặng đứng ở đó nhường ra vị trí cho Dương Thiên.
Dương Thiên chỉ thấy nằm ở trong quan tài là một thiếu nữ khoảng hai mười tuổi, tóc dài suôn mượt như thác, hai mắt nhắm lại giống như đang chìm vào giấc ngủ. Hai tay vắt chéo trước ngực, phẩn nửa cơ thể bị một loại dây leo kỳ lạ bao trùm, giống như là trang phục của nàng, mặc dù hơi quỷ dị nhưng lại lộ ra cực kỳ hài hòa.
Dương Thiên có chút không hiểu ra sao, hắn đúng là được Thư Sách nhờ đến tế bái Trầm Thu thật nhưng hắn chưa từng gặp qua nàng, cũng không biết hiện trạng của nàng là như thế này, còn tưởng rằng nàng đã là một bộ xương trắng rồi cơ, nào ngờ vẫn không khác gì một người đang ngủ say cả.
Thế này mà gọi là tế bái thì có chút không phải, với lại cũng không giống như tế bái những người khác, mang theo chút tiền giấy, rót chén rượu cùng chút thức ăn, sau đó thắp nén hương là xong. Khung cảnh ở đây rõ ràng không phù hợp để làm mấy lễ nghi như thế, cũng chẳng thấy lư hương, chén rượu, bài vị các thứ đâu cả.
Đương nhiên, Dương Thiên nói đến đây để tế bái cũng không phải chỉ nói cho sang mồm mà không có chuẩn bị gì, hắn đã có đồ từ mấy tháng trước rồi, chẳng qua có chút không phù hợp thôi.
Lục tìm bên trong nhẫn chứa vật một chút, cuối cùng ánh mắt của Dương Thiên dừng lại trên một chiếc cốc khá đặc biệt. Nó là một chiếc cốc cao chừng ba tấc, miệng cốc mở rộng rồi thu hẹp dần xuống dưới cho đến khi được một phần ba. Hai phần ba còn lại chỉ lớn cỡ cổ tay trẻ nhỏ, giống như là một thanh trúc tròn, một đầu gắn với cốc lớn một đầu gắn với đế cốc. Đế cốc tròn dẹt giống như một chiếc đĩa, có các đường nét trạm trổ tinh xảo.
Dương Thiên mới mua được vật này khi chuẩn bị rời khỏi thành trì nhân loại hơn hai tháng trước. Dương Thiên để ý đến chiếc cốc này cũng không phải không có lý do mà là là vì ấy viên ngọc thạch được khảm nạm ở trên miệng cốc.
Dương Thiên mặc dù không nhận ra tên gọi của mấy viên ngọc thạch này, nhưng hắn có không ít kiến thức luyện khí, có thể vọng đoán rằng vật liệt này không tầm thường. Với lại Dương Thiên không có chủ đích chú ý đến vật này mà là linh cảm đã dẫn dắt cho hắn.
Câu thông được vạn linh, dương thiên có thể lắng nghe tiếng gọi của vạn linh, chẳng qua có vật nào chủ động liên hệ hắn hay không mà thôi, với lại lúc nào cũng mở ra linh cảm thì không phải là ý hay đâu.
Dương Thiên có thể cảm nhận rõ ràng mấy viên ngọc thạch này hội tụ một loại năng lượng thần bí, chẳng qua không rõ nó có tác dụng gì, hiện tại thì vừa vặn dùng đến rồi.
Chiếc cốc này trạm trổ tinh mĩ, ánh bạc lấp lánh, khảm nạm đá quý trông vừa sang trọng quý phái mà lại không trái ngược với tiên cảnh nơi đây, chẳng qua hơi “phàm tục” so với phần tiên cảnh thôi, có điều không đáng ngại gì hết.
Dương Thiên lấy ra chiếc cốc này, hắn tạm gọi nó là “Chén thánh”, dù sao trông nó cũng khá quen thuộc với một đồ vật mà hắn từng “kiếm” được khi còn chưa xuyên việt qua đây.
Về loại rượu mà Dương Thiên chuẩn bị thì chẳng có gì có thể phù hợp hơn cây nhà lá vườn của hắn cả. Dương Thiên chọn lựa kỹ lưỡng, lấy ra bình rượu có chất lượng tốt nhất, nhẹ nhàng khui bình.
Nhất bôi Vãng Sinh Tửu
Duyệt nhất thế nhân sinh
Lịch quá nhân gian khổ
Độ thế miền cực lạc.
Bình Vãng Sinh Tửu này là loại có chất lượng cao nhất, toàn bộ đều dùng dược liệu cực giai, hơn nữa cũng có thời gian ủ lâu nhất, lên đến thời gian nửa năm. Nó đủ mạnh để kéo người có tinh thần ý niệm cấp ba viên mãn vào trong mộng cảnh, thậm chí là người vừa mới đột phá tinh thần ý niệm cấp bốn cũng có thể miễn cưỡng bị ảnh hưởng.
Dưới trường hợp thế này Dương Thiên đương nhiên sẽ không thất lễ, rót đầy Vãng Sinh Tửu vào trong chén thánh, hai tay nâng chén hướng quan Trầm Thu khẽ khom người.
Một cơn gió nhẹ thổi ngang qua nâng đỡ lấy Dương Thiên kết thúc một bái của hắn đồng thời cũng “mượn” luôn chén thánh trong tay của Dương Thiên.
Nữ hoàng nắm lấy chén tháng, đưa lên ngang mũi khẽ hút một hơi cảm nhận hương khí trong đó, đáng tiếc nàng không thể ngửi ra bất cứ mùi gì cả. Không phải là khứu giác nàng không tốt mà bởi vì đây là đặc tính của Vãng Sinh Tửu, hương khí ở bên trong từng giọt rượu, sánh đặc nặng nề không hề thoát ra bên ngoài, chỉ khi nào uống vào trong miệng thì mới có thể cảm nhận được hương vị của nó mà thôi.
Hơn nữa hương vị này sẽ quyến luuyến lại với nhau, trực chỉ thẳng vào tinh thần của người uống chứ không tan chảy ngào ngạt ra các bên như rượu khác, nên đúng ra Vãng Sinh Tửu không hề thơm như các loại rượu khác.
Vãng Sinh Tửu khi mới nấu ra cũng mang một màu sắc vàng kim đặc biệt giống như một loại tương. Nhưng màu sắc của rượu sẽ nhạt dần theo thời gian, sau đúng một trăm ngày, rượu sẽ trở nên trong vắt, không có màu sắc. Đây cũng là một điều hết sức đặc biệt, đương nhiên nếu như có thể dùng linh cảm hỏi xem “nó” có màu gì thì chắc chắn “nó” sẽ nói là màu vàng, đáng tiếc mắt thường chỉ có thể trông thấy nó không màu mà thôi.
Thoặt nhìn không màu không mùi nhưng khi vào trong miệng mới bộc phát ra vị ngon mát lành, tâm linh sảng khoái, thoáng chốc như được công đức viên mãn mà vãng sinh, vui sướng về miền cực lạc.
Nữ hoàng nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm nhỏ, hương vị đánh thẳng tâm linh của nàng khiến cho một cảm giác “ngon” tự nhiên được sinh ra, ưa thích không thôi. Đáng tiếc rượu này vẫn chưa đủ để đem nàng đưa vào mộng cảnh, cho nên hiệu quả kém đi một chút.
“Rượu ngon.”
Nữ hoàng tán dương một câu, sau đó lại nói.
“Bạc hà, sâm ngọc linh, thanh tâm thảo, bạch mao căn, cốt khí, cam cúc, chi tử, dâu tằm, trư ma, hoàng khương, huyết dụ, hy tiên, tất bát, mật ong, mạch môn, ngải cứu, nhân trần, liên tiền thảo, cát căn, đào kim nương, thiên môn, mã xỉ hiện, trác bách diệp, xạ can, ý dĩ, xuyên tâm liên, náng, đoạn trường thảo kết hợp ngâm cùng với yêu thú Mộng Xà trưởng thành. Quả thật rất kỳ công. Là do ngươi ngâm chế sao?”
Dương Thiên nghe xong á khẩu không nói nên lời, đây rõ ràng là công thức mà hắn cùng với Lê Tĩnh nghiên cứu mấy tháng trời mới ra được, không nghĩ đến nàng chỉ nếm một cái thôi là đọc ra vanh vách, thật sự làm người sợ hãi. Nhưng nghĩ lại thì Hương Thảo Linh Thể đúng là thân hòa cùng vạn thảo, kỳ diệu như thế cũng không sai, hắn liền bình thường trở lại.
“Rượu này đúng là ta mới ủ chế gần đây, chất lượng vẫn chưa đạt đến mức tối đa như ta mong muốn.”
Nữ hoàng gật gù, một cỗ lực lượng huyền diệu thông qua tay của nàng truyền vào trong chén thánh làm cho mặt rượu sôi trào lăn tăn lên, sau một hồi sự xao động này mới tiêu tan đi, nàng lại nhấp một ngụm nữa, con ngươi không khỏi co rụt lại, thất thố.