Dương Thiên rời khỏi Thần Hành Thương Hội trong ánh mắt nghi hoặc của Lâm Nhất. Lão không khỏi tự hỏi đám người của Hoa Hồng Thương Hội bị điên hết rồi hay sao, ăn no dửng mỡ quá nên cứ chạy sang thương hội bọn hắn uống trà à?
Lão có nghĩ nát óc cũng không thể nào biết được hội trưởng đã bán thương hội mất rồi còn đâu.
Đương nhiên sự việc nửa tháng trước lão cũng đã hỏi Quân Thanh Uyên về chuyện xảy ra lúc tiếp khách rồi. Đương nhiên dựa vào thỏa thuận từ trước, Quân Thanh Uyên sử dụng việc mở Vãng Sinh Trì làm lý do, hơn nữa quyết định khôi phục lại các chi nhánh cũng làm lão hết sức bất ngờ mà lừa gạt thông qua.
Các chi nhánh đều thoát đi tự lập thương hội, hoặc là phản bội lại thương hội, cao chạy xa bay thì nay đột nhiên lại được hội trưởng giải quyết đâu ra đấy, trong vòng mười ngày liền khôi phục lại một nửa cơ sở so với lúc thương hội cường đại nhất khiến cho lão lau mắt mà nhìn.
Trong mắt lão, Quân Thanh Uyên luôn luôn là một đứa nhỏ có hoàn cảnh đáng thương, nhỏ bé cần được bảo vệ, nhưng nàng có thể ẩn dấu được lực lượng khống chế một nửa thương hội thế này khiến lão rất vui mừng, cảm thấy tương lai của thương hội rốt cục có ánh sáng rồi.
Lâm Nhất trong thời gian này bận bịu mở thêm Vãng Sinh Trì tại các chi nhánh cho nên biết được Dương Thiên là chủ của Vãng Sinh Trì, thái độ tương đối hữu hảo với hắn, cũng không để bụng chuyện dám động thủ ở trong thương hội. Đồng thời Dương Thiên cũng lấy lý do không muốn người khác nghe lén hắn nói chuyện nên lão cũng “vui lòng” chấp nhận vụ việc đó, có điều cảnh cáo Dương Thiên “không được có lần sau”.
Nói chung mọi chuyện đều tiến triển êm đẹp không có bất cứ sự bất ngờ nào, hoặc là nói tiến triển theo hướng tốt đẹp nên Lâm Nhất cùng Trương Ấu mới không truy cứu đến cùng.
Việc Hồng Nguyệt Dao cùng Dương Thiên thường xuyên ghé qua uống trà làm lão nghi hoặc thôi chứ chả để trong lòng. Chẳng qua vừa rồi Dương Thiên đi vào phòng Quân Thanh Uyên khá lâu, làm lão không khỏi không nghĩ đến quan hệ của hai người.
Dương Thiên một bên bước đi nhàn nhã một bên trò truyện cùng Quân Thanh Uyên.
“Quân hội trưởng hiểu ý của ta chứ?”
Quân Thanh Uyên gật gù, nàng dù không coi trọng Tinh Võng, nhưng nàng cũng chẳng tốn gì nên cứ làm như Dương Thiên nói là được, chẳng qua không biết vì sao Dương Thiên lại muốn nàng rời khỏi Thanh Tĩnh Thành nữa.
Dương Thiên không trả lời vấn đề này, trong tay của hắn có hơn một nghìn miếng dán Tinh Điểm, một trăm hai mươi miếng dán Tinh Vệ, mười miếng dán Tinh Giám, tất cả đều đưa cho Quân Thanh Uyên, yêu cầu nàng tới các một hai thành trì khác triển khai Tinh Võng.
Dương Thiên nói đây là kiểm tra năng lực của Quân Thanh Uyên nhưng chính nàng cũng nhận ra được là nói dối, chẳng qua không phản bác lại thôi. Dương Thiên muốn để nàng rời Thanh Tĩnh Thành chẳng qua để tránh rắc rối do kế hoặc hắn định thi triển ý mà.
Sau đó một thời gian mới trở lại triển khai Tinh Võng ở Thanh Tĩnh Thành này thì tốt hơn, dù sao nơi này cũng khá hóc búa, trên mặt nổi chủ có huyền chân cảnh tọa trấn, thế mà có đến năm sáu huyền phủ cảnh ẩn tàng, thật sự làm hắn đau đầu.
...
Thời gian ba ngày qua nhanh, buồi chiều trước ngày đã định sẵn, Hồng Nguyệt Dao trở lại dược phòng, bên cạnh nàng còn mang theo một người. Dương Thiên vẫn ung dung ngồi tại đây, còn Lê Tĩnh đã lên đường từ hai ngày trước rồi.
Mặc dù kế hoạch chỉ chuẩn bị trong ba ngày, nhưng có hai đại thương hội giúp sức thì mọi việc đảm bảo sẽ không sai lầm. Hồng Nguyệt Dao tiến về bàn đá, không khách khí ngồi xuống nói.
“Tiểu đệ đệ, đây là Hồng Diệp bá bá, đệ cũng biết rồi đó.”
Hồng Diệp nhíu mày, nhìn thật sâu Dương Thiên. Nói thật thì lão biết Dương Thiên ở đây, nhưng hai ngày trước có mấy người âm thầm rời thương hội, lão cứ tưởng một người trong số đó là Dương Thiên vì khi dùng linh thức để kiểm tra thì lão không cảm nhận được Dương Thiên nữa.
Không nghĩ đến Dương Thiên đang ung dung ngồi tại dược phòng. Có thể tránh qua linh thức của huyền phủ cảnh đủ để hắn coi trọng Dương Thiên một chút. Chưa kể đến lần trước Dương Thiên còn đối mắt với lão một cái nữa cơ, làm lão không khỏi hoài nghi về đám người trẻ tuổi bây giờ, chẳng lẽ lão quá già nên không theo kịp thời đại rồi, ai cũng có cảm quan nhạy cảm đến thế hay sao chứ.
Dương Thiên đứng dậy chắp tay, ngữ khí không gấp không vội, không xu nịnh không tự ti chào hỏi. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Tiền bối mạnh khỏe.”
Hồng Diệp âm thầm gật đầu, đánh giá đầu tiên cho lần gặp này của lão là Dương Thiên rất tự tin, hơn nữa có một sự tôn trọng nhất định cho “tiền bối” là hắn đây. Chỉ tôn trọng thôi chứ không phải “kính trọng”, điều này làm lão thấy thoải mái hơn đám xu nịnh mắt cao hơn đầu tâm nhỏ hơn thỏ của đám công tử thế gia kia.
Có điều Hồng Diệp không biểu thị gì ra bên ngoài, ngữ khí lạnh lùng, uy áp cuồn cuộn như biển hỏi.
“Tiểu tử, nghe nói ngươi muốn dẫn tiểu Dao thoát ly gia tộc? Ngươi ly gián tộc nhân của ta thì nên bị tội gì?”
Dương Thiên chỉ cảm thấy toàn thân như đeo hàng trăm chiếc huyền trọng vòng, cơ thể nặng nề như bị cả quả núi đè lên. Uy áp kinh người này còn mạnh hơn Dương Chấn Sơn mấy lần, nếu như tập trung lại vào một điểm hoàn toàn có thể ép nổ cơ thể của hắn ra mất.
Đây chính là điểm lợi hại của Huyền Phủ Cảnh, tinh thần ý niệm đã bắt đầu từ hư hóa thực, khí thế có thể ảnh hưởng đến thực tại, động một cái có thể xua đi thiên địa đại thế, đem “thế” của bản thân mình hiển lộ ra ngoài, so với huyền chân cảnh mạnh hơn không chỉ mười lần.
Đương nhiên loại uy áp này vẫn chủ yếu là trên mặt tinh thần, thoáng ảnh hưởng đến ngoại giới mà thôi, chứ không thể thật sự đem người ép chết được, có chăng nó sẽ “lừa” rằng cơ thể bị ép nổ, khiến cho các mảng trong cơ thể “tự” bung nhau ra, hóa thành một vụ nổ thật. Đây chính là đẳng cấp cao hơn của linh cảm – linh thức. Từ lắng nghe vạn linh thì đã ảnh hưởng đến vạn linh.
Dương Thiên cảm thấy cơ thể mình không mấy dễ chịu, nhưng cũng không đến mức không chống đối được, cơ thể của hắn nhiều lần đánh vỡ cực hạn, linh hồn cũng không kém, có hỗn độn châu thủ hộ, trấn ngục đài cho mượn trấn ngục lôi phạt, thừa sức gánh vác uy áp của huyền phủ cảnh. Còn chưa kể đến Hồng Diệp cũng chỉ dọa hắn chứ không có ý định đánh hắn thật.
Cho nên Dương Thiên khuôn mặt dù hơi nghiêm nghị lên cũng không có biểu hiện gì khác biệt, giọng nói kèo theo chút tiếng ha hả giống như đang mỉa mai, hoàn toàn không quan tâm đến áp lực kinh người này.
“Đem thân nhân nàng ra làm trói buộc, cưỡng ép nàng hóa thành công cụ đem lại lợi ích thì lại là tội gì?”
Hồng Diệp ánh mắt lăng liệt quát lạnh, khí thế lại nặng thêm vài phần.
“Tiểu tử hỗn láo, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì mà dám ngông cuồng. Không sợ lão phu đánh chết ngươi sao?”
Dương Thiên ung dung ngồi xuống, chấn định như núi, không thèm quan tâm tới áp lực do Hồng Diệp gây ra, trên người cũng bộc phát lên một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, trấn áp hết thảy mà cười nói.
“Ta dám ở đây đương nhiên là có sự cậy vào của riêng ta, nếu như tiền bối thẹn quá mà giận thì ta cũng đành phải chấp nhận mình nhìn lầm mà thôi. Hơn nữa ta đối đãi với Nguyệt Dao tỷ giống như một con người, chứ không hề như các ngươi coi nàng thành công cụ, cho nên vở kịch nhàm chán này cũng không cần phải tiếp tục đâu.”
Hồng Diệp ánh mắt sâu thẳm, nhìn chằm chằm Dương Thiên, lão đương nhiên không tức giận, lão đã đến đây đương nhiên là một sự phối hợp rồi, chẳng qua Dương Thiên lời lẽ đanh thép cứng rắn, chỉ trích gia tộc khiến cho lão không thoải mái. Nhưng mọi câu mọi chữ lão đều không biết phản bác thế nào, lão cũng bất mãn với gia tộc nhưng càng không thích người ngoài chỉ trích nhà của mình như thế.
Đã thế Dương Thiên rào đón luôn, nói lão đừng có thẹn quá mà giận thế thì lão không thể động thủ được, sau này lão cùng Nguyệt Dao đều có liên đới đến Dương Thiên nhiều cho nên lão cũng không thể ra tay được. Hồng Nguyệt Dao thoát ly khỏi gia tộc liền sẽ mất đi một vòng bảo hộ, lão không muốn nhìn thấy cháu gái mình bị Dương Thiên tính toán trả thù đâu. Dù khả năng rất nhỏ thì lão cũng không muốn chơi đùa với lòng người.
Dương Thiên còn tự tin nói có thủ đoạn ẩn giấu, cho nên lão càng không thể động thủ, chẳng may Dương Thiên hiểu sai ý rồi mang thù thì quá thiệt cho Hồng Nguyệt Dao. Hồng Diệp bật cười thành tiếng, khí thế tán đi như gió xuân, hóa thành một cơn gió nhẹ tan biến trong không gian, nói lời tràn đầy cảm khái với Dương Thiên.
“Tiểu tử được lắm, mặc dù ta không ưa thích lời nói của ngươi, nhưng Nguyệt Dao đi cùng người như ngươi thì ta cũng an tâm.”
Quả nhiên là lão hồ ly.
Dương Thiên trong lòng mắng thầm. Rõ là Hồng Diệp “đắc tội” Dương Thiên, nhưng thông qua một câu nói có thể hóa giải mọi chuyện hóa thành đùa giỡn thử lòng. Nhưng ai bảo thực lực của Dương Thiên kém đâu, đành phải chịu một chút thiệt thòi chứ biết làm thế nào.
Đương nhiên tính cách của Dương Thiên không cho phép hắn nuốt trôi “cục thiệt” này, hắn lập tức cười tươi đáp lời.
“Tiền bối yên tâm, ta sẽ đối tốt với Nguyệt Dao tỷ như thân nhân trong nhà, giúp nàng theo mộng ước của chính mình.”
Chữ “thân nhân” của Dương Thiên còn cố ý nhấn mạnh lên một chút khiến cho Hồng Diệp không khỏi đen mặt lại, trong lòng buồn bực.