Nam An Thành trời đêm không tĩnh lặng, ánh trăng vừa phải không chiếu nổi thành trì. Cả tòa thành bao trùm trong ánh đền sáng rực, đáng tiếc không phải sự phồn hoa nhộn nhịp mà là đề phòng cực cao, bầu không khí cực kỳ đè nén.
Không đè nén làm sao được.
Bàn gia cùng Phủ Thành Chủ xung đột.
Lâm gia bị người diệt tộc.
Nam An Thành đệ nhất tử lẩu đột nhiên bốc hơi, đột ngột biến mất chỉ còn lại một bãi đất trống.
Liên tiếp bao nhiêu sự kiện chấn động để lòng người bàng hoàng, thành trì làm sao yên ổn cho được.
Mà kẻ cầm đầu gây ra hết thảy sự vụ lần này đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi Nam An Thành, trở về Nhật Nguyệt Các.
Có Huyết Linh Minh trợ giúp ẩn tàng, Dương Thiên rời đi không hề kinh động bất cứ ai cả, thậm chí Lục lão bị u u mê mê đá ra ngoài mấy trăm dặm cũng không kịp trở về mà tìm kiếm hắn. Đoán chừng lão sẽ tức giận không thôi khi mà có một món đồ tốt đến tay rồi còn chạy mất, nhưng Dương Thiên cũng không thèm để tâm.
Bảo vật chỉ chọn người hữu duyên.
Huyết Linh Minh chạy xa mấy chục dặm đến gần Dương Thiên đây chẳng phải là số phận an bài thì là gì.
Lúc Dương Thiên trở về thì thời gian đã tiếp cận nửa đêm, thương thế trên người còn chưa khôi phục nhưng Lâm Thương đã trở về từ trước, để hắn áp chế Huyết Linh Minh không thành vấn đề, cho nên Dương Thiên dư giả thời gian để chữa thương.
Ba ngày sau.
Thương thế của Dương Thiên rốt cục khỏi hẳn, nhưng trạng thái vẫn còn chưa khôi phục lại đỉnh phong. Chiến thân của Song Đầu Bạch Hầu bị đánh tan, huyền văn vỡ vụn khiến cho hắn phải cấu trúc lại một lần nữa. Lần này hắn đã sửa đổi nhiều cái nhưng đáng tiếc...bởi vì có đôi chút xung đột khiến cho chiến thân yếu hơn lần trước một chút. Chỉ có thể ngang ngửa với Huyền Chân Cảnh ngũ trọng thông thường mà thôi, không còn đạt đến đỉnh phong nữa.
Dương Thiên cũng tương đối tiếc nuối về vấn đề này, nhưng có mất có được, tính ổn định của huyền linh cao hơn, đồng thời thời gian triệu hồi cũng nhanh chóng hơn cho nên Dương Thiên không có ý định phá đi làm lại. Ít nhất...không phải hiện tại.
Huyết Linh Minh đã không ít lần làm loạn rồi, nàng cực kỳ gấp gáp muốn khôi phục lại Tâm Giới. Dương Thiên cũng biết được nàng không phải đang làm giá mà là do Tâm Giới đã đến giới hạn, muốn bị phá tan tành rồi.
Tâm Giới sở dĩ còn chưa hoàn toàn bị phá hủy là do Huyết Linh Minh dùng hồn lực của Lý Phi Nhi hồi báo ngược trở lại, nhưng đây chỉ là biện pháp kéo dài chứ không hề chữa trị tận gốc được. Không chữa trị nhanh là nàng cũng không thể khôi phục nữa.
Cho nên Dương Thiên cũng đành xuất quan, tạm thời không truy cầu hoàn mỹ nữa.
“Cuối cùng ngươi cũng chịu ra rồi!”
Huyết Linh Minh hừ lạnh, giận dỗi biểu hiện rõ nét lên trên mặt. Mặc dù không còn băng lãnh nhưng ngạo khí vẫn có chút lộ ra ngoài. Dương Thiên như cười mà không phải cười, không thèm để ý đến nàng mà nói chuyện với Lâm Thương.
“Ngươi chuẩn bị nhân thủ một chút. Đại hội võ lâm sắp tới rồi.”
Lâm Thương nghe vậy lập tức hiểu ý, có chút vui mừng nói.
“Được.”
Nói rồi liền rời đi, cũng không có bất cứ ý kiến gì. Về phần Lý Phi Nhi...hắn tin Dương Thiên có biện pháp giải quyết. Nếu như Dương Thiên cũng không có cách thì hắn cũng chịu.
“Này này! Ngươi có ý gì đây?”
Huyết Linh Minh khó chịu nói khi thấy Dương Thiên phớt lờ nàng. Dương Thiên khẽ liếc nàng một cái rồi bảo.
“Đây là thái độ của ngươi khi đi câu sự giúp đỡ à?”
Huyết Linh Minh hừ lạnh nói.
“Các ngươi phá hủy ta, không phải là nên bồi thường à?”
Dương Thiên nhún vai nói.
“Cũng không phải ta phá ngươi, đi tìm hai người kia mà đòi bồi thường.”
Huyết Linh Minh nghẹn họng không thể nói nên lời. Lục lão thì chưa chắc đã giúp nàng, cũng chưa chắc giúp được nàng. Còn Xương Cuồng...cơ bản là không quan tâm đến nàng, càng không phải nói cách xa mấy nghìn vạn dặm, đợi nàng chạy đến nơi thì nàng cũng tiêu tán lâu rồi.
Dương Thiên nắm được thóp của Huyết Linh Minh rồi cho nên hắn mới dửng dung như thế, đồng thời cũng có ý thu phục nàng. Có một Giới Linh phụ trở quản lý thì tốt hơn người bình thường rất nhiều. Vấn đề là làm sao để Huyết Linh Minh nhận chủ mà thôi.
Tiểu thế giới này được Xương Cuồng luyện chế, Tâm Giới giống như một món huyền binh vậy, cho nên vẫn sẽ có thể bị luyện hóa và nhận chủ. Chỉ có như thế mới không lo lắng nàng phản bội thôi.
Huyết Linh Minh dùng khuôn mặt của Lý Phi Nhi hiện lên vẻ khó xử, kiều mị động lòng làm người không tự chủ sinh ra lòng thương tiếc. Nhưng Dương Thiên hoàn toàn không để ý đến nàng mà nói rằng.
“Không cần bày ra điệu bộ đó. Nhận ta làm chủ hoặc là chờ đợi tiêu tán đi.”
“Ngươi...”
Huyết Linh Minh cực kỳ khó chịu nhưng nàng không đánh lại Dương Thiên, nàng biết được trạng thái toàn thịnh của Dương Thiên mạnh đến thế nào, cỗ thân thể này tuyệt đối không phải đối thủ. Nàng cau mày cắn răng nói.
“Ngươi không sợ ta thôn phện linh hồn của nàng sao?”
“Vậy thì ngươi chết càng nhanh!”
Dương Thiên rét lạnh đáp trả, trong lời nói lóe lên một tia sát ý. Thả Huyết Linh Minh đi là chuyện không thể nào, tổng bộ của Nhật Nguyệt Các là không thể bại lộ ra ngoài, ít nhất là thời điểm hiện tại. Linh Cửu trọng thương như thế mà Dương Thiên cũng không thể tiến về Nhật Nguyệt Các trị thương nữa là, đủ thấy Dương Thiên quyết tâm che giấu tổng bộ này như thế nào.
Huyết Linh Minh suy nghĩ một chút, quyết định nhường một bước mà nói.
“Nếu như...để cho Tâm Giới khôi phục rồi nhận ngươi là chủ...ngươi có thể thả ta rời đi không?”
Dương Thiên hơi giật mình bởi câu nói này. Nói vậy chẳng phải Huyết Linh Minh có thể rời bỏ khỏi sự trói buộc của Tâm Giới hay sao chứ? Có điều không quan trọng, ý kiến của hắn sẽ không thay đổi cho nên lạnh lùng nói.
“Không được!”
Huyết Linh Minh căm tức siết chặt nắm đấm nhưng rất nhanh liền ủ rũ vô lực nói.
“Được rồi...chủ nhân!”
Nàng nói một cách cực kỳ miễn cưỡng, tựa như trút đi tất cả sưcs lực của mình vậy, uể oải không chịu được. Dương Thiên nhíu nhíu mày nói.
“Ta cũng không cần ngươi gọi ta là chủ nhân. Chỉ cần ngươi thành thật nhận ta làm chủ là được.”
Huyết Linh Minh điều chỉnh lại tâm thái mà nói.
“Ngài cần luyện hóa khôi phục lại Tâm Giới rồi đánh lên ấn ký của mình vào đó là được. Ta sẽ không phải bội ngài.”
Dương Thiên cảm thấy có chút khó tin tưởng nhưng nghĩ lại Tâm Giới giống như một món huyền binh cho nên...lúc luyện chế liền ưỡng ép nhận chủ cũng không phải là nói điêu.
Huyết Linh Minh nóng lòng bảo mệnh cho nên phương pháp khôi phục Tâm Giới đã nói cho Dương Thiên lâu rồi. Dương Thiên còn đem hỏi Quách Kỳ một lượt, mặc dù Quách Kỳ không tinh thông luyện khí nhưng kiến thức nàng có rất nhiều, nàng xác nhận không có vấn đề gì cả nên Dương Thiên cũng yên tâm.
Sở dĩ Huyết Linh Minh nhắm mục tiêu vào Dưnog Thiên từ ban đầu là bởi vì một vật trong tay của Dương Thiên.
Chính là Thiên Phương Văn Khối.
Nội bộ của nó tự thành một không gian độc lập, tương đối giống với không gian tinh thần, mặc dù khá là gân gà nhưng cũng là đặc tính hiếm có được. Dương Thiên từ đầu còn cho là phương pháp luyện chế đặc biệt nhưng veè sau Huyết Linh Minh mới nói cho hắn biết.
Thiên Phương Văn Khối dung nhập một mảnh vụn của Thiên Diễn Thạch để chế thành cho nên mới có tác dụng như thế.
Thiên Diễn Thạch chính là một loại tài liệu hiếm quý, có chứa đựng hỗn hợp lực lượng không gian cùng có khả năng gánh chịu “quy tắc” cho nên nó là tài liệu không thể thiếu để chế tạo tiểu thế giới. Tâm Giới cũng được tạo nên chủ yếu tử Thiên Diễn Thạch.
Lượng Thiên Diễn Thạch trong Thiên Phương Văn Khối không nhiều nhưng cũng không ít, chữa trị Tâm Giới cũng sẽ thừa ra một chút. Nhưng để Dương Thiên không hài lòng là...Huyết Linh Minh đòi tinh luyện Thiên Phương Văn Khối, lấy ra Thiên Diễn Thạch tinh nguyên để chữa trị Tâm Giới.
Nói chung là...mơ đi.
Dương Thiên còn cậy nhờ vào Thiên Phương Văn Khối rất nhiều, chí ít trong thời gian ngắn hắn không thể tách rời vật này được, nó chính là một phần chiến lực đỉnh phong của Dương Thiên, giờ mất đi nó thì chẳng khác nào chặt đi cánh tay của hắn cả.
Dưới sự bức ép của Dương Thiên, nửa ngày sau Huyết Linh Minh “ủy khuất” mặt khóc không ra nước mắt, nàng tràn đầy u oán nhìn Dương Thiên mà đồng ý phương án Dương Thiên đưa ra.
Dung hợp Tâm Giới với Thiên Phương Văn Khối, hơn nữa lấy Thiên Phương Văn Khối làm chủ.
Điều này cũng tương ứng với việc đem nàng từ Giới Linh “cao quý” ép xuống thành Khí Linh cả, nàng vốn rất kiêu ngạo cho nên sự việc này bị nàng cho là “vấy bẩn” nàng. Nhưng dưới sự cường thế của Dương Thiên cùng với so sánh nặng nhẹ với mạng sống, nàng chỉ có thể đồng ý.