Huyền Linh Ký

Chương 361: Hoàn thiện tổng bộ



Lý Phi Nhi chậm rãi giải thích.

“Đây là do Huyết Linh Minh giở trò quỷ. Nàng muốn tách rời khỏi sự trói buộc của Tâm Giới cho nên phải tách tiẻu thế giới ra khỏi “phần cứng”, cho tiểu thế giới mở rộng ra bên ngoài. Đến lúc hợp nhất lại thì mới tạo ra khe một chút khe hở để nàng hợp nhất lại với ta. Nhưng vì việc ngoài ý muốn kia mà tiểu thế giới chưa bị thu hồi mới chồng chất lên bên ngoài như thế này.”

Lý Phi Nhi ngừng lại một chút lại nói.

“Thông thường thì tiểu thế giới sẽ xếp chồng qua một vách không gian khác biệt với ngoại giới, nhưng tại vì sơn cốc này tương đối đặc biệt. Nó có một đại trận cực kỳ cường đại, lại có dính líu đến lực lượng không gian, kết hợp với việc tiểu thế giới đã thủng trăm nghìn lỗ, cho nên mới dẫn đến sự xếp chồng như thế này.”

Dương Thiên gật đầu, tòa đại trận này thông qua sự tu bổ của Dương Thiên đã vẫn hành ổn thỏa rồi, lực lượng không gian không nhiều nhưng cũng không phải dễ dàng bị xếp đè lên cho nên hình thành kiểu nửa hợp nhất này cũng là hợp lý.

Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt chợt lóe lên mà nói.

“Vậy tiểu thế giới này có thể hợp nhất cùng sơn cốc không?”

Dù sao tiểu thế giới này cũng rất lớn, dù rách nát một phần cũng rộng gấp mười mấy lần sơn cốc, đủ để không gian trong này có một đợt biến chuyển mới.

Lý Phi Nhi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.

“Có thể được, nhưng quá trình này sẽ mất rất nhiều thời gian. Đồng thời cần không ít lực lượng không gian.”

Dương Thiên gật đầu cũng không quá ngại ngần về vấn đề này. Thần Hành Thương Hội sử dụng truyền tống trận cũng cần không ít không gian thạch, cho nên bọn họ có nguồn cung cấp riêng, mặc dù giá thành không rẻ nhưng cũng không đến mức thiếu thốn.

Ngoài Thần Hành Thương Hội ra thì rất ít thế lực dùng đến loại không gian thạch này nên lượng là tương đối nhiều. Chưa kể đến không gian thạch còn có một ưu điểm là nó sẽ tự động tích trữ lực lượng không gian, giống như một quá trình tự nạp điện cho đến khi đầy trở lại. Mặc dù quá trình này cực kỳ lâu dài, số lần cũng có hạn nhưng cũng là một trong nguyên nhân khiến cho các thế lực rất ít khi tranh đoạt.

Dương Thiên hài lòng gật đầu, ánh mắt lại rơi xuống trên tay trái của mình, nhìn về tiểu thế giới tinh thần mà ngẫm nghĩ. Nếu để cho tiểu thế giới rách nát thôn phệ thì lượng tài nguyên sẽ rút lại tương đối. Nhưng Dương Thiên lại có một phương án tốt hơn.

Trùng hợp là nó mới được hoàn thành trước thời điểm này không lâu.

Chính là Tinh Khư.

Lúc trước khi Dương Thiên cấu tạo Tinh Khư chính là lấy không gian ở trong Thiên Phương Văn Khối làm chủ, lấy những khối hộp nhỏ làm đơn vị kết nối mới có thể đưa ý thức vào đến Tinh Khư.

Nhưng lúc đấy Tinh Khư còn chưa hoàn thiện, Dương Thiên còn cần phải sử dụng Thiên Phương Văn Khối cho nên chưa vội vàng lắp đặt. Nhưng với tình trạng lúc này thì vô cùng phù hợp.

Không có Thiên Phương Văn Khối làm vật dẫn nhưng Dương Thiên lại có thể hoàn toàn dung hợp tiểu thế giới tinh thần vào huyền trận có sẵn, cũng giống như trùng lặp tiểu thế giới rách nát cùng sơn cốc, tiến hành hợp nhất, hình thành chân chính Tinh Khư. Đồng thời sử dụng huyền văn của Tinh Võng để “đăng nhập”, quyền hạn phân bậc rõ ràng, đúng là một giải pháp tuyệt vời.

Dương Thiên càng nghĩ càng cảm thấy phương hướng này là tốt nhất, dựa trên lý luận đều thông thuận, hoàn toàn có thể bắt tay vào làm ngay. Vì tiểu thế giới tinh thần bị tách ra cho nên Dương Thiên chỉ có thể sử dụng Tinh Võng Huyền Văn liên lạc trong phạm vi ba nghìn dặm thôi, hết sức “bất tiện”, hắn muốn hoàn thành việc này càng nhanh càng tốt.

Đáng tiếc, lại bị Lý Phi Nhi dội cho một gáo nước lạnh.

“Công tử, tiểu thế giới tinh thần hiện tại khó lòng mà khống chế được. Huyết Linh Minh đã trở thành “thiên đạo” trong đó, mặc dù bị rơi xuống cấp bậc ở giữa “linh trí” và “linh tính” nhưng nàng cũng từng từ bước này phát triển lên. Cho nên công tử muốn thao tác tự do ở trong đó là việc không thể nào đâu.”

Dương Thiên nhún vai.

“Không phải ngươi có thể luyện hóa Huyết Linh Minh sao?”

Lý Phi Nhi nhàn nhàn cười, nụ cười có chút “miễn cưỡng” mà nói.

“Nếu thuận lợi thì ta cũng cần một năm. Chưa kể tới...nàng sẽ không ngoan ngoãn chịu chết như vậy, nên có thể là càng lâu.”

Dương Thiên gật đầu.

“Không vội, hiện tại giữ nó không bị tiêu tán rồi ngươi từ từ luyện hóa là được. Tam thời mặc kệ nàng nhởn nhơ”

Lý Phi Nhi gật đầu, ngẫm nghĩ một chút lại nói.

“Công tử, năng lượng cũng là một thứ đáng để cân nhắc. Tinh Khư thuộc về thế giới tinh thần, sử dụng huyền khí cũng không phải là lựa chọn tối ưu, thậm chí có thể vì thế mà không phát huy ra hết công suất được.”

Dương Thiên cực kỳ đồng tình với ý kiến này, trong lòng không khỏi tán thưởng đầu óc của Lý Phi Nhi trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, có lẽ là chỗ tốt khi trở thành “khí linh” đấy.

“Không sao, ngươi đã nghĩ đến vấn đề năng lượng thì có lẽ cũng đã có biện pháp rồi, từ từ thực hiện là được. Hiện tại giúp ta hoàn thiện việc cấu tạo Tinh Khư cùng Nhật Nguyệt Tháp là được.”

Lý Phi Nhi nhẹ nhàng gật đầu, bộ dáng đầy ôn nhủ hiểu chuyện. Dương Thiên bước lên mấy bước, cảnh vật cứ trao đổi qua lại, lúc thì đất trời một màu đỏ máu, lúc thì hoa cỏ thơm mát hữu tình. Đột nhiên Dương Thiên quay đầu hỏi.

“Đúng rồi, đã ngươi trở thành “khí linh” vậy thân thể này là như thế nào?”

Lý Phi Nhi vẫn giữ nụ cười, không nhanh không chậm mà nói.

“Thân thể của ta rất đặc thù, bị cải tạo nhiều năm để có thể dung nạp “linh”. Sau đó bị Huyết Linh Minh âm thầm chỉnh sửa một chút cho nên hiện tại trở thành “vật chứa” thứ hai của ta. Ta có thể trở về Thiên Phương Văn Khối hoặc là ở trong thân thể này đều được.”

Dương Thiên gật đầu nhưng đột nhiên lại nói.

“Nếu vậy thì khi ta mang Thiên Phương Văn Khối ra ngoài thì tiểu thế giới này cũng đi theo mà, đúng không?”

Lý Phi Nhi ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Cũng không hoàn toàn là như thế, mặc dù tiểu thế giới vẫn bị Thiên Phương Văn Khối khống chế nhưng nếu công tử không cưỡng ép thu hồi thì tiểu thế giới sẽ không thay đổi vị trí. Đồng thời...ta cũng không chắc là tiểu thế giới còn có thể thu hồi trở lại. Dù sao cũng bị xảy ra chút sai lệch trong quá trình dung hợp, không thể coi mọi thứ theo lẽ thường được.”

Dương Thiên gật đầu, hắn cũng không muốn thử, dù sao đang có ý định hợp nhất tiểu thế giới và sơn cốc lại mà.

...

Cùng lúc đó, tại Nam An Thành.

Dương gia, Nghị Sự Đường.

“Lục tiền bối không biết hôm nay tới đây có chuyện gì?”

Dương Chấn Sơn ngồi tại vị trí chủ vị, sau một lượt trà liền trực tiếp hỏi thăm. Dương Chấn Sơn biết tính cách của Lục lão cho nên rất trực tiếp, không vòng vo nhiều lời.

Lục lão dáng vẻ vẫn lôi thôi như vậy, không động vào chén trà nóng chút nào mà tự mình tu lấy rượu ở trong hồ lô mà lão mang theo, hà một hơi sảng khoái mới chậm rãi nói.

“Ngươi thấy chuyện về Xương Cuồng thế nào?”

Từ sau khi đột nhiên bị đá ra khỏi tiểu thế giới, Lục lão liền có chút lo lắng. Lần đó không thể tính là lão đã đắc thủ được, không phá hủy được tâm giới, cũng chưa ngăn chặn được Xương Cuồng hàng lâm, sau đó còn chẳng nắm được tung tích của ai cả.

Cái này trở thành mối họa tiềm tàng cho nên lão không lo lắng cũng không được.

Truy tra tung tích của Dương Thiên, Lý Phi Nhi hay Linh Cửu đều không có kết quả, cứ như ba người này đều chết trong cuộc chiến đó vậy. Mãi cho đến hôm trước, Lục Vô Minh vô tình xác nhận được thân phận của Dương Thiên thì Lục lão mới có được một chút manh mối, mới có việc lão tìm đến Dương gia ngày hôm nay.

Theo như Lục lão nghĩ thì hành động của Dương Thiên có sự chỉ đạo của Dương gia, dù sao Dương Thiên cũng chỉ là một tên nhóc mười mấy tuổi, làm sao biết được sự vụ quan trọng như thế được. Thời gian Lý Phi Nhi biến mất thì Dương Thiên cũng rời đi Nam An Thành, làm sao mà gặp nhau, lại còn đủ tin tưởng để đối đầu với yêu quái mạnh nhất thế giới như thế.

Chắc hẳn phải có sự chỉ đạo sâu xa, còn Dương Thiên chỉ là nhân vật đại diện mà thôi. Dương Thiên đã là nhân vật đại diện cho Dương gia thì không dễ chết như thế, lão không tìm thấy thì có thể đã trở về Dương phủ rồi cũng nên. Nghĩ đi nghĩ lại thì Lục lão quyết định hỏi thẳng Dương gia vẫn là hợp lý nhất.

“Xương Cuồng? Ý tiền bối là sao?”

Dương Chấn Sơn nheo mắt, nhấc lên tên yêu quái này thì kẻ biết được càng nhiều sẽ càng càng thấy kinh khủng. Nhưng Xương Cuồng cách Nam An Thành mất triệu dặm xa, lại còn bị trấn áp cả chục vạn năm rồi, tự nhiên nhắc đến là có ý gì?

Lục lão khẽ vẩy mí mắt nói.

“Thế nào? Tiểu tử kia không nói với ngươi sao?”

Lục lão cho rằng Dương Chấn Sơn đang che giấu, không muốn nói đến việc Xương Cuồng.

Dương Chấn Sơn lại càng không hiểu Lục lão đang có ý gì, tiểu tử nào trong nhà gặp được vị tiền bối này, lại còn nói đến Xương Cuồng.

Lục lão thì không kiên nhẫn mà nói.

“Không cần phải như giả vờ giả vịt như thế, gọi tên tiểu tử kia đến ba mặt một lời là đơn giản nhất.”

Dương Chấn Sơn cũng có ý nghĩ như thế liền hỏi xem là Lục Kiếm đã gặp ai. Nhưng khi nghe đến hai chữ “Dương Thiên” thì Dương Chấn Sơn không khỏi chấn động mà nói.

“Tiền bối có tung tích của hắn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.