Huyền Linh Ký

Chương 365: Vượt biển (2)



Dương Thiên nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên ánh sáng khác lạ, giống như khuyếch đại hình ảnh nhìn được lên gấp mấy chục lần. Dương Thiên có thể trông rõ ràng từng sinh vật này, da lưng màu đen nhám, lốm đốm từng vệt trắng giống như những bông hoa điểm xuyến trên làn da này.

Phần bụng màu xanh trắng, lộ ra cái miệng đỏ tươi chi chít răng nanh cùng với mang cá ở hai bên. Sinh vật này hình thoi, mỗi con dài cỡ hai mét cùng với một cái đuôi nhọn hoắt ở phía sau.

Hải Diêu Phi Ngư.

Dương Thiên không khỏi cảm khái Thanh Vân Tông đầu tư thật mạnh tay, dẫn dắt hẳn một bầy Hải Diêu Phi Ngư đến đây để làm khảo nghiệm luôn.

Mỗi một con Hải Diêu Phi Ngư đều là yêu thú cấp năm, mặc dù chỉ là loại yếu thú cấp năm rất yếu thôi nhưn không phải những người mới vào huyền chân cảnh có thể đối phó. Chưa kể đến một bầy thế này lại càng kinh khủng hơn

Hải Diêu Phi Ngư cũng không có thần thông gì đặc biệt, nó tụ tập yêu khí trên cơ thể lại, ngưng tụ thành cái đuôi nhọn hoắt dài hơn một mét kia, sau đó bắn vào kẻ thủ, là một cung thủ đích thật của biển cả lẫn bầu trời.

Những mũi tên này thì nhanh hơn kình khí của Bá Kình Yêu Hà nhiều lắm, chậm nhất cũng đạt đến vận tốc âm thanh, thậm chí là gấp đôi, không phải dễ trêu vào đâu. Mà độc ở trên những “mũi tên” này cũng khá là rắc rối, bởi vì nó không giống nhau, mỗi một con lại có loại độc riêng biệt. Tuy khác biệt không quá lớn, vẫn có chung nguồn gốc nhưng khi mà bị nhiều con đánh trúng, một đống chất độc hỗn hợp lại thì coi như xong, không kịp cứu chữa, giống như tên huyền chân cảnh nhị trọng vừa rồi vậy.

Dương Thiên cũng chẳng nguyện ý đi trêu chọc đám này, cũng may là bọn nó không thể nhìn được Dương Thiên. Nhưng cũng để cho Dương Thiên nghi hoặc là đám Hải Diêu Phi Ngư này tại sao lại bay trên bầu trời chờ đợi mà không tấn công xuống dưới.

Cũng không để Dương Thiên phải chờ đợi lâu, câu trả lời đã tìm đến.

Một bầy Kiếm Ngư theo dòng biển mà đến khiến cho tâm tình của Dương Thiên thoáng nghiêm nghị. Kiếm Ngư là hải yêu cấp sáu, thực lực cường đại ép thẳng huyền chân cảnh cấp năm chứ không phải là hạng hơi hợt như Hải Diêu Phi Ngư.

Hơn ba nghìn còn Kiếm Ngư cũng không giống như những con hải yêu khác, chờ đợi người tiếp đến mà chủ động đi tìm người để gây tấn công. Yêu thú đến cấp sáu đã có trí tuệ rất cao rồi, cho nên nó cũng biết tránh mạnh tìm yếu, tấn công những kẻ trong tầm tay của chúng nó.

Bình thường thì Kiếm Ngư không hoạt động theo bầy, bọn chúng chỉ đi săn đơn lẻ thôi, nhưng điều đó không biểu thị là chúng nó không biết hợp tác với nhau, trái lại thì tụ thành bầy thì cũng trở thành mối nguy hiểm kinh khủng đấy.

Dương Thiên không bị bọn chúng bắt gặp cho nên không hề bị tấn công, nhưng những người khác thì không may mắn như thế.

Có người cưỡi trên huyền linh vượt biển chân khí hộ thể bắn ra bốn phía, nhưng trong chớp mắt bị một loạt kiếm khí bao trùm thân thể phá tan thành hàng nghìn mảnh, huyền linh thuật cũng không kịp kích phát đã biến thành một cơn mưa máu.

Có người thực lực tương đối mạnh, chủ động tấn công những con Kiếm Ngư này, tranh đấu kịch liệt một hồi giết được một con kiếm ngư, sau đó bị vô biên kiếm khí đổ ập xuống đầu, bốc hơi khỏi nhân gian.

Có người tốc độ tương đối nhanh, kích phát huyền linh thuật hóa thành một đường tàn ảnh, chớp mắt chạy ra ngoài một dặm, sau đó bởi vì tốc độ quá nhanh mà không tránh được kiếm khí, toàn thân chia thành tám khối, vương vãi khắp biển cả.

Có người phòng ngự cực mạnh, toàn lực dồn vào phòng thủ, kiên cường tiến bước không e sợ những con Kiếm Ngư này. Không được bao lâu chân khí cạn kiệt, chìm vào trong biển cả, hóa thành mồi ngon cho bầy Kiếm Ngư.

Có người rất quyết đoán, thấy tình thế không ổn lập tức quay đầu bỏ chạy, nhờ thế mà giữ được một mạng.

Số lượng nhân loại không ít, lên đến mấy chục nghìn người, nhưng huyền chân cảnh tứ trọng trở lên chỉ khoảng một phần mười mà thôi, không nhiều hơn Kiếm Ngư là mấy. Đám kiếm ngư lại không trêu chọc cường giả, chỉ nhăm nhăm nhằm vào huyền chân cảnh tam trọng trở xuống, cho nên hoàn cảnh mới có chút thảm liệt, chứ không phải trận đồ sát nghiêng về một phía.

Cuối cùng bên phía nhân loại cũng không thể không bắt tay lại với nhau, hình thành một nhóm từ năm đến mười lăm người hỗ trợ nhau chống cự Kiếm Ngư. Quả nhiên chỉ khi nào có sự uy hiếp từ ngoại tộc thì nhân loại mới có thể đoàn kết lại, phát huy ra toàn bộ sức mạnh của mình. Hễ cứ yên bình một cái liền bắt đầu phân chia phe cánh, tự tư nội đấu lẫn nhau.

Thật là bi ai.

Nhưng hợp tác là về mặt hợp tác, không có ai chịu phát huy ra toàn bộ sức mạnh của mình cả, ai cũng giữ lại một tay đề phòng bị người khác bỏ rơi hay chơi xấu gì đó, đâm ra tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không nhanh hoặc có thể nói là gần như không di chuyển được bao nhiêu.

Còn khoảng một giờ nữa là hết thời hạn nhưng đại đa số người còn đang bị kẹt ở khoảng cách năm dặm cách Vịnh Lăng Cô, tức là còn ba dặm nữa mới đến nơi. Số lượng kiếm ngư tổn thất cũng tương đối lớn, khoảng một nghìn con đã bỏ mạng, đổi lại số nhân loại vẫn lạc thì rơi vào khoảng mười nghìn.

Thật sự là một con số khủng khiếp, gần như một đầu Kiếm Ngư đổi lại mười tên nhân loại. Số người còn sống cũng không phải là bọn họ mạnh như thế nào, mà là Kiếm Ngư cảm thấy tổn thất đã đủ lớn rồi, đổi lại cũng là một bữa ăn no, không cần thiết phải tranh đấu thêm nữa. Đương nhiên vân có một số đầu Kiếm Ngư hoạt động độc lập, bất chợt phục kích một vài người, khiến cho nhóm người bên phía nhân loại giận mà không làm gì được, chỉ có thể tăng nhanh tốc độ để mong nhanh đến bán đảo.

Trải qua một trận chiến đấu thảm liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng biển, mùi tanh nồng nặc, quần áo cũng không chỉnh tề, vết thường chồng chất. Cuối cùng cũng coi như vượt qua bầy cá kiếm.

Những tưởng chỉ cần bật hết tốc lực chạy đi là đến được bán đảo rồi thì không, khung cảnh phía trước khiến cho đám người không khỏi cứng đờ, toàn thân lạnh toát sợ hãi.

Trước mặt bọn họ là cảnh tượng hoành tráng, một trăm con Hải Mãng chặn đứng nhóm người đầu tiên, vây khốn bọn họ ở lại không thể tiến lên được. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Hải Mãng, chính là yêu thú cấp bảy.

Cũng tương đương với Huyền Phủ Cảnh của nhân loại.

Nói như vậy cũng đủ để hiểu thử thách lần này sẽ loại bỏ chín mươi chín phần trăm những người tham gia rồi.

Đồng thời...huyền phủ cảnh cũng chẳng phải rau cải trắng, ngoài Vương Triều ra thì cho dù có gom góp lại hết tất cả các thế lực ở trong Vân Lan thì cũng chưa chắc có nổi một trăm người.

Ít nhất trên bề nổi thì là như vậy.

Con số thực tế có thể hơn, nhưng chắc chắn không vượt qua ba trăm, tính cả Vương Triều thì chắc chắn không vượt qua năm trăm. Nói thế là đủ hiểu huyền phủ cảnh hiếm hoi đến thế nào.

Vậy mà một trăm con Hải Mãng chặn đường, thử hỏi ai có thể vượt qua cơ chứ?

Cứ cho là một con hải mãng hơi yếu hơn yêu thú cấp bảy một chút thì nó cũng mạnh hơn huyền chân cảnh đại viên mãn rồi. Lấy số lượng một trăm con, hoàn toàn đủ để chặn đứng số huyền phủ cảnh ít ỏi mà mọi người đang trông thấy.

Hải Mãng là yêu thú cấp bảy nhưng nó còn kém một bước độ kiếp để thành “Hải Giao”, lúc đấy mới là bá chủ của yêu thú cấp bảy, cho nên Hải Mãng hơi yếu hơn yêu thú cấp bảy thông thường một chút. Đấy là thông tin khả quan duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra được.

Trong lòng nhiều người không khỏi chửi ầm lên, Thanh Vân Tông làm khó người một cách quá đáng.

Dương Thiên cũng không khỏi híp mắt lại, trong lòng có chút giận dữ.

Đám Thanh Vân Tông đáng chết này, rõ ràng đã đạt thành thỏa thuận gì đó với đám yêu thú, mặt ngoài có vẻ nâng cao thử thách của đợt sàng lọc này. Nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy đây không phải là đưa nhân loại đến mồm của yêu thú hay sao chứ?

Cấp độ thử thách từ thấp tới cao thế này sẽ tối đa hóa “đầu nguồn”, những người không ngừng tiến lên rồi ngã xuống trong miệng yêu thú mạnh hơn. Nếu từ đầu họ cho Hải Mãng ra sân thì chín mươi chín phần trăm người tham gia đã bỏ cuộc rồi, số người tử vong cũng chỉ khoảng mấy phần trăm thôi. Nào có như lúc này, ba phần năm người đã táng thân trong miệng yêu thú, số người bỏ cuộc quay ngược về bờ cũng không rõ là bao nhiêu và có về được đến bờ hay không lại là một chuyện khác.

Dương Thiên không phải kẻ thánh mẫu gì, hắn giết người, giết yêu thú không phải số ít, nhưng cấu kết ngoại tộc giết hại đồng loại thế này, thật sự đáng giận.

Dương Thiên hơi lóe lên một tia sát ý nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình đồng thời rút lui một chút, thay đổi vị trí cực xa. Hắn sợ một tia sát khí kia sẽ kinh động đến đám Hải Mãng, cho nên đành áp chế lửa giận xuống đáy lòng.

Có điều trong lòng cũng in sâu một cái quyết định.

Tất diệt Thanh Vân Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.