Huyền Linh Ký

Chương 371: Võ Tuyển (4)



Dương Thiên không đáp lời huyền giả nữ bởi vì bốn người khác cũng không dừng lại thế tấn công. Một người ngưng tụ ra vô số mũi tên nước bắn về phía Dương Thiên, một người trực tiếp ném ra một quả cầu lửa có đường kính mấy trăm mét đập vào Dương Thiên.

Chân linh thuật cực kỳ mạnh mẽ, phạm vi ảnh hưởng cực kỳ to lớn, Dương Thiên muốn né cũng không thể né khỏi.

Hắn cắn răng, hai tay chập lại vào vào nhau, một chiếc khiêng đỏ rực bảo hộ lấy mặt trước của Dương Thiên, chuẩn bị nghênh đón tổ hợp công kích này.

Lục Cổ Thanh Mãng cũng phát ra một vòng quang huy, chiếu rọi bốn phương quanh Dương Thiên, khó chặt lại không cho hắn rời đi.

Oanh!!!

Áp lực vô biên nổ tung, một luồng xung kích cực mạnh càn quát bốn phía, sàn đấu rung lên từng đợt gợn sóng rõ rệt. Dương Thiên giống như một con thuyền nhỏ bé đứng trước giông bão của đại dương, khổ sở bám trụ. Cuối cùng không thể tránh khỏi số phận nghiệt ngã, thân thể bị hất văng ra ngoài, bay ra khỏi võ đài.



Chiến đấu kịch liệt nơi đâu cũng có, mỗi giây mỗi phút đều có người đào thải, nhân số từ hơn sáu trăm người nhanh chóng giảm bớt, chỉ còn khoảng bốn trăm người mà thôi.

Võ đài có chức năng tự lành, khu vực bị Man Chủ phá hủy đã được khôi phục lại hoàn tất, nhưng không biết có phải Thanh Vân Tông cố ý hay không mà sàn đấu nhỏ đi gần một nửa, khiến cho những người này cách nhau ngày càng gần, chiến đấu không ngừng lại được.

Ẩn trong tầng mây xanh, Man Chủ khí thế như rồng, giống như một ngọn núi cao trấn áp tất cả, lơ lửng trên vị trí cao nhất, nhắm mắt dưỡng thần. Thần hình của hắn như hòa vào trong mây trời mà lơ lửng, cực kỳ kỳ lạ.

Theo lý mà nói huyền phủ cảnh còn chưa thể phi hành, nhưng huyền linh đạo phát triển đến nay đã hơn mười vạn năm, bao quát một số thủ đoạn không phải là hiếm lạ. Ngoại trừ những người sử dụng huyền linh để bay ra, còn có một bộ phận không nhỏ lợi dụng bản mệnh huyền binh của mình.

Tinh thần ý niệm đạt đến cảnh giới thứ tư, đồng thời bản mệnh huyền linh được chân nguyên ôn dưỡng đến trình độ nhất định thì huyền giả có thể ngự khí phi hành, tiêu hao...cũng có thể chấp nhận được.

Có người thì không cần bản mệnh huyền binh cũng có thể nương nhờ vào đặt tính của huyền khí để “bay”, chẳng qua so với việc bay một cách thật sự thì chỉ có thể gọi là “lơ lửng” mà thôi. Nhưng nghĩ lại cũng không hiếm lạ, Dương Thiên hay Đỗ Quyết ở huyền biến kỳ đã có thể tác động đến đại thế của thiên địa nhờ đó giảm bớt tốc độ rơi thì những cường giả thế này lơ lửng trên không trung cũng không có gì là lạ.

Xung quanh Man Chủ là những huyền phủ cảnh còn lại, mọi người đều nhắm mắt không màng đến thế cục dưới chân, dù sao cũng không cùng một đẳng cấp. Tuy nói đều lơ lửng trên không trung nhưng không có ai đứng cao hơn Man Chủ cả, tất cả đều như “sợ” vị cường nhân này phật lòng nên tự giác cách xa, giữ độ cao thấp hơn, đủ thấy sức nặng của Man Chủ trong lòng đám người.

Lệnh Thanh Lam đang nhắm mắt đột nhiên nghe thấy tiếng giọng nói vang lên trong đầu mình.

“Lệnh Thanh Lam, ngươi nhìn tên tiểu tử kia xem.”

Lệnh Thanh Lam bị lời nói làm cho khẽ động, ánh mắt mở ra, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn xuyên qua tầng mây, chiếu rọi đến vị trí người vừa phát ra âm thanh. Người này cũng không ở trong khu vực võ đài mà đứng ở phía ngoài, còn có một người đứng ngang hàng và một người đứng ở phía trước nữa.

Lệnh Thanh Lam truyền âm hỏi lại.

“Kẻ nào mà để tông chủ hứng thú như vậy.”

Người kia truyền cho Lệnh Thanh Lam số hiệu của thí sinh, Lệnh Thanh Lam hơi nghĩ một chút cũng cúi đầu nhìn xuống dưới chân của mình, ánh mắt đảo qua võ đài một lượt.

Không có?

Hình như bị đào thải.

Lệnh Thanh Lam nhíu lại lông mày, không biết tông chủ tại sao lại trêu đùa mình thanh âm thanh kia lại vang lên thêm một lần nữa. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

“Góc phải, mảnh vỡ thứ hai từ dưới lên.”

Lệnh Thanh Lam đưa ánh mắt xuống, lông mày nhíu chặt hơn, chăm chú cảm nhận. Quả nhiên thân hình của Dương Thiên lờ mờ hiện ra, sau đó ngày một rõ nét.

“Thê nào, nhìn ra chưa?”

Âm thanh của tông chủ là truyền đến khiến cho tâm tình của Lệnh Thanh Lam càng thêm nặng nề một chút. Lệnh Thanh Lam nhìn chằm chằm vào Dương Thiên, nhìn thật sâu như muốn xuyên phá hết thảy, đào móc hết thảy bí mật của Dương Thiên.

Dương Thiên chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng hết cả lên, một cảm giác vô cùng nguy hiểm giáng lâm, trái tim gõ lên từng tiếng thình thình thúc dục Dương Thiên bỏ chạy.

Mặt ngoài, Dương Thiên không có gì khác thường cả, thân hình uốn éo một cái, hóa thành một làn hắc ảnh, tiềm ẩn ở rìa võ đài, một hồi lâu sau Dương Thiên mới thở ra một hơi khi lực lượng dò xét kia đã biến mất.

“Quả nhiên, bị chú ý đến rồi sao?”

Dương Thiên trong lòng khẽ lẩm bẩm nhưng không biểu hiện gì thêm.

Ở trên tầng mây, Lệnh Thanh Lam thu hồi ánh mắt, vẻ nghi hoặc không giảm nhưng ánh mắt đăm chiêu vô cùng. Một hồi lâu sau, Lệnh Thanh Lam truyền âm cho tông chủ nói.

“Không giống lắm nhưng cũng không chắc được, ta sẽ đi thăm dò một phen.”

Tông chủ ngẫm nghĩ rồi lập tức truyền âm nói.

“Không vội, để vòng kế tiếp đi.”

Lệnh Thanh Lam gật đầu, sau đó nhắm lại đôi mắt của mình, nhìn như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hai người cũng không biết, toàn bộ cuộc đối thoại đều bị Man Chủ nghe rõ mồn một, lão khẽ cười thầm trong lòng.

Cũng nên chấm dứt chuyện tẻ nhạt này.

Man Chủ đột nhiên mở mắt, ánh mắt hung lệ thoáng chốc làm giật mình tất cả mọi người. Đám huyền phủ cảnh cường giả nhao nhao phản ứng lại, không hẹn mà cùng nhau lùi xa Man Chủ mấy bước, giống như sợ mình ở quá gần khiến Man Chủ nổi giận vậy.

Man Chủ chỉ khẽ mở mắt, đám mây quấn quanh thân thể hắn lập tức băng tán, giống như có một cơn gió mạnh thổi tan toàn bộ đám mây, lưu lại một người xếp bằng lơ lửng giữa không trung.

Man Chủ toàn thân to lớn, từng thớ bắp thịt nổi cộm lên, giống như từng khối tinh thiết được đánh luyện đến tận cùng. Nửa thân trên của Man Chủ cởi trần, tóc dài trải ngược về phía sau, trông có mấy phần cuồng dã cùng bạo ngược.

Thân thể của Man Chủ cũng cực kỳ to lớn, ít nhất cũng cao đến ba mét, hai bên mọc ra hai cái sừng trắng nổi bật. Trên Đông Nam Vực ai cũng nghi ngờ về việc Man Chủ không phải nhân loại, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết được.

Man Chủ cũng chả quan tâm ánh mắt của đám người này làm gì, hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, cánh tay to gấp năm sáu lần người bình thường, giống như một khối thép đặc được đúc vô cùng tỉ mỉ.

Ầm ầm!!!

Không khí bất chợt nổ vang, theo bàn tay của Man Chủ ép xuống, tầng mây giống như sụp đổ, không khí bên trên bỗng nhiên nhẽ bẫng, kém chút để những huyền giả khác rơi từ trên cao xuống.

Gần như toàn bộ huyền khí đã bị cự chưởng của Man Chủ ép thẳng xuống sàn đấu. Một bàn tay khổng lồ dần dần hiện ra trong mắt tất cả mọi người, bàn tay to lớn che rợp toàn bộ sàn đấu, hình thành một áp lực cực đại đổ ập xuống, huyền giả huyền chân cảnh giống như bị cả ngọn núi đè xuống, di chuyển cũng trở nên khó khăn.

Hơn nữa, áp lực này không ngừng tăng cường, mấy giây thôi đã nặng thêm gấp đôi, khiến cho nhiều người còn không thể đứng được, nằm rạp xuống nền võ đài.

Uỳnh!!!

Bàn tay khổng lồ nặng nề đập thẳng xuống, không chút lưu tình nào, không quan tâm đám người không cam lòng, hung hăng bá đạo đánh nát bọn chúng, không thể chống đỡ, không thể phản kháng.

Võ đài rung lắc kịch liệt, chấn động lan tỏa khắp vùng, bên dưới võ đài là hình ảnh trình chiếu phía trên cũng trở nên nhiễu loạn, thậm chí có đôi chút vết rách lan tràn trên bầu trời.

Nhưng người quan sát phía dưới không khỏi rung động, tinh thần thít chặt lại căng cứng lên, đơn giản vì hình ảnh kia diễn ra ngay trên đầu bọn hắn, khí tức ép thẳng xuống khiến cho trải nghiệm càng thêm trân thực.

Rắc!

Một tiếng kêu vang như sét đánh ngang trời.

Võ đài vỡ vụn.

Cự chưởng mang theo sức mạnh bá đạo, một chưởng băng liệt võ đài, đánh xuyên qua trận pháp, mang theo một đám huyền giả đánh thẳng về mặt đất.

Rầm!!!

Bầu trời như sụp đổ xuống, không gian chấn động kịch liệt, các kiến trúc cũng không chịu nổi sức rung này mà bắt đầu xuất hiện vết rạn. Những thí sinh kia bị đánh rơi xuống một mặt phẳng cách mặt đất gần năm trăm mét, toàn thân uể oải không nhấc được người lên, bộ dáng chật vật đến khó tả.

Chỉ một chưởng duy nhất, quét ngang toàn bộ vòng đầu tiên.

Man Chủ thần uy kinh chấn tất cả mọi người.

...

Ở trên không trung, cũng không phải tất cả đều bị đánh rơi khỏi võ đài, có một số ít phản ứng nhanh, hoặc là cưỡi lên huyền linh bỏ chạy, hoặc là sử dụng sức lực bắn vọt, chạy ra khỏi võ đài, cuối cùng chỉ bị khí lãng của một chưởng kia quét bay hơn nghìn mét.

Mặc dù hơi chật vật nhưng còn may là không bị rơi đài, đám người cũng chấn kinh nhìn về phía võ đài đã hoàn toàn biến mất kia, vẻ mặt vô cùng đặc sắc. Có người sợ hãi, có người kích động, muôn hình vạn trạng.

Dương Thiên cũng là một trong số những người bị quét bay, có điều vẻ mặt của hắn hết sức ngưng trọng, từ trong trạng thái ẩn thân bước ra. Vừa rồi một chưởng kia thừa sức đào thải hắn nhưng lại giống như “vô ý” để lọt hắn ra ngoài, sau đó thổi bay ra xa tít.

Trông thì có vẻ hết sức bình thường vì lượng người bị thổi bay ra không ít. Nhưng Dương Thiên cảm nhận rõ ràng mình bị thổi bay là có chủ đích đàng hoàng, không phải ngẫu nhiên.

Ánh mắt của Dương Thiên xuyên thẳng qua không gian, nhìn lên trên đỉnh đầu của mìn, trời quang không một ánh mây để có thể cản trở tầm nhìn, hắn trông rõ ràng Man Chủ, ánh mắt đó...như có như không rơi vào trên người của hắn.

Lúc này thanh âm của tông chủ Thanh Vân Tông vang lên, cắt đứt bầu không khí tịch mịch.

“Vòng loại kết thúc, bảy mươi tám người chưa từng rơi khỏi võ đài tấn cấp vòng tiếp theo.”

“Vòng đấu bảng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.