Thật lòng mà nói thì không phải ai cũng có thể quan sát được trận chiến ở đẳng cấp huyền phủ cảnh cả thành ra những trận chiến của huyền chân cảnh lại hu hút nhiều người chú ý hơn.
Điều đấy thì chẳng ảnh hưởng gì đến Dươnng Thiên hết, đây vẫn là lần đầu tiên mà Dương Thiên trông thấy một trận chiến huyền phủ cảnh thực thụ. Mặc dù đã mấy lần suýt chết vì dư uy của những cường giả phía trên huyền phủ cảnh nhưng làm gì có giá trị tham khảo nào. Hắn phải căng tinh thần ra để không bị đánh chết chứ làm gì biết được sự huyền diệu trong đấu pháp đó.
Nhưng hoàn cảnh bây giờ thì khác, không sợ bị dư âm của chiến đấu đánh chết, lại có thể quan sát một cách đường đường chính chính, Dương Thiên chắc chắn sẽ không bỏ xót chi tiết nào.
Ở trên võ đài, cách mặt đất một nghìn mét, Mai Vạn Pháp đứng đối diện Huỳnh Đạo Nam, cả hai cách nhau năm trăm mét, ánh mắt như điện, gió thổi quần áo phấp phới.
Mai Vạn Pháp vác trên vai một thanh đại đao to lớn, lưỡi đao đỏ tươi màu máu, cơ bắp cuồn cuộn oai phong, khí thế hung hãn bá đạo, cuồng dã trấn áp hết tất cả. Mai Vạn Pháp cười lớn, giọng điệu ngông cuồng nói.
“Huỳnh chưởng môn, chi bằng trận này ngươi nhận thua đi, tránh khỏi tổn thương hòa khí.”
Huỳnh Đạo Nam dáng người cũng hết sức to lớn, không thua kém Mai Vạn Pháp, thậm chí còn có phần hơn, chẳng qua cơ thể không lộ ra cơ bắp cuồn cuộn mà có chút đầy đặn, quần áo căng tròn giống như một tôn phật di lặc, khuôn mặt hòa ái giữ lấy nụ cười, không mạnh yếu nói.
“Mai phó tông chủ thật biết đùa, nếu như chú trọng hòa khí như vậy, chi bằng để Mai phó tông chủ nhận thua thì thế nào?”
“Ha ha ha ha ha!”
Mai Vạn Pháp cười lớn, tiếng cười kèm theo khí lãng cuồng cuộn thổi tan những cơn gió trên cao, võ đài giống như xơ xác đi một chút. Đồng thời, tay phải của Mai Vạn Pháp duỗi thẳng, thanh đao đang vác trên vai cũng theo tay của hắn vung ra một đường.
Bành!!!
Một góc của võ đài thuận theo cái vung này lập tức nát bấy, chia lìa ra khỏi võ đài khiến cho đám khản giả trợn mắt hốc mồm, hoảng sợ tột độ.
Chỉ một cái phẩy đao nhẹ, một góc của võ đài đã bị gọ một cách láng mịn, phần bị gọt đi còn băng liệt tan nát. Đây thật sự là thủ đoạn mà con người có thể làm được ư?
Mặc kệ trăm nghìn câu hỏi lo sợ của khán giả, Mai Vạn Pháp bộc phát tốc độ, đại đao nhắm thẳng vào cổ của Huỳnh Đạo Nam chém xuống, đại đao lưu lại trên không trung một vòng bán nguyệt đỏ như máu.
Huỳnh Đạo Nam mặt không đổi sắc, tay trái đưa ra xoay cổ tay một vòng, năm ngón tay khum vàm lại xòe ra, giống như dẫn dắt lấy một đợt sóng triều va chạm vào cùng huyết đao.
Uỳnh!!!
Lại thêm một góc võ đài nữa băng liệt, Mai Vạn Pháp lấp lóe thân hình một cái trở lại nguyên chỗ, giống như chư hề di chuyển, chỉ có vị trí giương đao có chút khác biệt. Huỳnh Đạo Nam cũng như chưa từng di chuyển, chỉ đưa cánh tay lên khẽ vẩy mà thôi.
Hai góc võ đài bên phải, gần như đồng loạt phát ra tiếng nổ rồi băng liệt tại chỗ để lại một góc cắt láng mịn. Trong mắt của nhiều người chỉ nhìn thấy võ đài băng liệt chứ không hề nhìn thấy hai người này động thủ, động tác nhanh đến để người ta kinh sợ.
Dương Thiên cũng có chút hốt hoảng trong lòng, bởi vì tốc độ của hai người này quá nhanh. Không giống như huyền chân cảnh, tốc độ cùng của huyền giả bị giới hạn trong giới hạn đã định, một giao lực và một lần tốc độ âm thanh.
Tức là ba triệu sáu trăm nghìn cân cùng với ba trăm sáu mươi mét trên giây. Đây là tốc độ cực hạn của huyền giả, còn chiến lực chủ yếu phát ra từ đẳng cấp của huyền linh.
Nhưng huyền phủ cảnh giống như không chịu hạn chế này, cả lực lượng lẫn tốc độ đều vô cùng kinh người. Giống như Mai Vạn Pháp vừa bộc phát ra tốc độ lên đến gần bốn lần tốc độ âm thanh, còn nhanh hơn cả huyền linh của một huyền chân cảnh cực hạn nữa, Huỳnh Đạo Nam lại đỡ được đòn thì sự chênh lệch cũng không quá lớn.
Thực tế không phải huyền phủ cảnh không bị giới hạn, chính xác thì thân thể của huyền giả không hề được tăng lên sau huyền biến cảnh nhưng vẫn có thể lợi dụng chân khí, nguyên khí để tăng phúc trong chiến đấu. Chẳng qua huyền chân cảnh chưa có tinh thần ý niệm đủ mạnh cùng với lĩnh hội chân ý chưa đủ sâu sắc nên khả năng mượn lực không cao, còn huyền phủ cảnh thì khác, thậm chí bọn họ còn có thể đồng bộ chỉ số với huyền linh, cho nên sức chiến đấu cực kỳ kinh người.
Huỳnh Đạo Nam cũng cực kỳ mạnh nên mới có thể hóa giải chênh lệch giữa huyền phủ cảnh tam trọng và tứ trọng, đứng vững trước cuộc tấn công đầu tiên, nhưng khi có thêm huyền linh tham gia vào thì không chắc đâu.
So sánh huyền giả mạnh hay yếu, chủ chốt ở huyền linh.
Mai Vạn Pháp cười lớn, khuôn mặt cũng không hề có chút ngoài ý muốn nào mà cực kỳ vui vẻ hài lòng. Hắn cũng dài dòng, bàn chân dậm mạnh một cái, thân thể lao thẳng đến Huỳnh Đạo Nam.
Huyết sắc đại đao bá đạo vô song, sát khí huyết khí tuôn ra như biển, gầm thét mà đến. Huỳnh Đạo Nam mặt không đổi sắc, chân phải nhẹ nhàng bước lên, trái với khí thế hùng hồn của Mai Vạn Pháp, Huỳnh Đạo Nam lại nhẹ nhàng chậm rãi. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Hai tay của Huỳnh Đạo Nam không ngừng khuấy động đưa ra đưa vào trước ngực, giống như từng cơn sóng vỗ rì rào, nhìn như nhẹ nhàng bay bổng, thực tế vô cùng trầm nặng.
Keng!!!
Bàn tay của Huỳnh Đạo Nam chuẩn xác đánh vào lưỡi đao của Mai Vạn Pháp, xoay chuyển một cái khiến cho nhát chém lệch hướng ra sau lưng của lão, đồng thời tay phải cũng vừa vặn đưa lên, bàn tay thành chưởng đánh thẳng vào trán của Mai Vạn Pháp.
Mai Vạn Pháp cảm thấy cả cơ thể mình như lâm vào trong sóng triều cuồn cuộn, mặc sức cho mắt nước lôi kéo cùng ngọn sóng đưa đẩy, cực kỳ khó chịu. Nhưng Mai Vạn Pháp không hoảng, tay trái tụ lại thành đao, chém thẳng đến tay phải của Huỳnh Đạo Nam.
Thân thể của Mai Vạn Pháp lại lắc một cái, một cỗ lực đẩy từ vai phải truyền đến, thân hình của Mai Vạn Pháp hơi nâng lên, tay trái của Huỳnh Đạo Nam đã buông ỏ lưới đao từ lúc nào, hiện tại đánh thẳng vào ngực của Mai Vạn Pháp.
Uỳnh!!!
Mai Vạn Pháp cả ngực tệ rần, thân thể rút lui hơn trăm mét mới loại choạng ngừng lại, võ đài bị đạp nát ra mấy cái hố lớn đồng thời huyết sắc đại đao vạch phá một cái khe dài trên nền võ đài.
Phải mất chút thời gian, Mai Vạn Pháp mới hô hấp bình thường lại được, một đòn kia đánh hắn tê dại cả lồng ngực, có chút khó hít thở, dòng vận chuyển của chân nguyên cũng có chút giảm tốc. Mai Vạn Pháp không khỏi nói lớn khen ngợi.
“Nhu Kình Bá Quyền của Huỳnh trưởng môn quả thật danh bất hư truyền.”
“Ha ha, huyết sát đao của Mai phó tông chủ thì có vẻ không được như lời đồn lắm nhỉ?”
Huỳnh Đạo Nam híp mắt cười nói.
Mai Vạn Pháp cũng không tỏ ra khó chịu, thân hình thoáng cái đã đến trước mặt Huỳnh Đạo Nam, hai tay siết chặt huyết sắc đại đao, khí thế trên người bùng nổ.
Bạo Sát!
Huyết Sát Đao bừng sát lên ánh đỏ tươi chói lóa, đồng thời một sức mạnh kinh khủng lan tỏa ra ngoài, sát khí kinh thiên như muốn dìm ngập Huỳnh Đạo Nam.
Huỳnh Đạo Nam hơi biến sắc, tay phải nắm lại thành quyền, một cỗ lực lượng ấp ủ nổi lên khiến cho bàn tay của Huỳnh Đạo Nam tràn ngập lôi điện.
Nhu Kinh Bá Quyền
Bá Lôi Quyền.
Uỳnh!!!
Nắm đấm hiện lên lôi quang bá đạo, huyết sát đao vẽ ra một vòng bán nguyệt trên không trung, cả hai giống như hai hành tinh lao nhanh, đâm thẳng vào nhau. Chấn động kinh thiên quét sạch toàn trường, võ đài cũng không chịu nổi vụ va chạm này, dần tách ra thành hai nửa bằng một cái khe rãnh dài bắt nguồi từ trung tâm của vụ va chạm.
Hai võ nửa của võ đài hoa thành hai vệt sáng, ngược hướng nhau bay đi. Huỳnh Đạo Nam duy trì tư thế huy quyền, có điều trên nắm đấm đã tách ra một vết chém lớn, trong khi Mai Vạn Pháp nửa bước không lùi, huyết sát đao càng phát ra ánh sáng chói mắt.
Oanh!!!
Không khí chợt nổ tung, hai người hóa thành hai vệt sáng lao thẳng lên trên trời, cách sàn đấu hơn ba nghìn mét. Nơi này...mới thích hợp cho huyền phủ cảnh chiến đấu.
Mai Vạn Pháp cùng Huỳnh Đạo Nam tách nhau ra, có thể thấy Huỳnh Đạo Nam hơi yếu hơn về mặt lực lượng, nhưng không phải không có sức cống lại. Cả hai đối đầu mấy trăm chiêu cũng chẳng ai nhận được lợi thế.
Mai Vạn Pháp lập tức triệu hồi ra huyền linh của mình, huyền linh cấp năm, Thần Huyết Đại Bằng.
Động tác của Huỳnh Bá Nam cũng không chậm hơn chút nào, Thiên Không Bá Kình xuất hiện ở dưới chân, thân thể to lớn che rợp cả một vùng trời.