Lệnh Vô Cực nghiêm nghị nắm chặt đao của mình, thủ đoạn ẩn thân của Dương Thiên quá mức quỷ dị cho nên từ đầu đến cuối hắn đều đề phòng, chú ý không rời mắt khỏi Dương Thiên nhưng không thể nào làm được.
Chỉ thoáng mất đi thân ảnh là lập tức không thấy tung tích luôn, thật là đáng giận.
Lệnh Vô Cực không phải là không có thủ đoạn để tìm kiếm Dương Thiên, nhưng nó lại dính dáng đến át chủ bài của hắn cho nên hắn không muốn dùng vào lúc này. Ít nhất cũng phải chời đợi cơ hội thích hợp để chứng minh mình.
Hắn ngồi ở vị trí thánh tử quá lâu rồi, mặc dù đè ép được các thiên tài khác nhưng theo thời gian dần đi thì sự kính sợ cũng biến mất, thường xuyên sẽ có người nhóm ngó vị trí này. Bây giờ còn không có ai có thực lực đối đầu hắn nhưng tương lai thì không chắc.
Chưa kể đến không ít kẻ muốn thực lực của hắn không tiến thêm được, nếu mà không nhanh chóng tiến thêm một bước thì có khi lượt tuyển chọn thánh tử hai năm nữa có khi hắn lại là kẻ bị đẩy xuống đài cũng nên.
Đại hội võ lâm này chính là một lần cơ hội, nếu như tiến vào vòng tiếp theo và biểu hiện đủ kinh diễm thì hắn có thể trở thành “dự khuyết tông chủ” rồi. Còn nếu như thất bại...có nhiều chuyện có thể xảy ra lắm.
...
Trên không trung, cách sàn đấy gần một nghìn mét, Dương Thiên lơ lửng giữa trời, tốc độ rơi xuống chậm như lông vũ.
Dương Thiên mở rộng hai tay, một thanh cung lớn nhanh chóng hình thành vắt ngang qua bầu trời. Nếu như có người có thể để ý thì bóng của Dương Thiên hoàn toàn không in xuống sàn đấu, bời vì Dương Thiên đã sử dụng huyền linh thuật trong âm thầm.
Hắn còn chẳng cần phải triệu hồi ra huyền linh để dùng đến Ma Ảnh Phân Thân cho nên không hề gây ra một tiếng động nào luôn.
Trường cung nắm chắc trong tay, cung kéo viên nguyệt căng đến cực hạn, mấy chục mũi tên cũng dần được cụ hiện ra, nhắm thẳng vào Lệnh Vô Cực.
Nhắm chuẩn.
Buông tay.
Tên giáng như mưa vạch phá không khí, vượt qua âm thanh lao thẳng đến Lệnh Vô Cực.
“Ở trên đầu?”
Lệnh Vô Cực ngẩng đầu, một mưa tên lao thẳng đến đỉnh đầu của hắn nhưng Lệnh Vô Cực phản ứng không chậm, huyền linh thuật bắn ra ngoài, hình thành một vùng phòng thủ.
Chân linh thuật: Huyết Dực Thuẫn.
Đông! Đông! Đông!!!
Tên bắn như mưa, dày đặc như rừng va chạm vào lớp thuẫn của Lệnh Vô Cực, uy lực của các mũi tên không tệ nhưng còn lâu mới phá hủy được lớp thuẫn này.
Có điều Dương Thiên cũng không kỳ vọng những mũi tên này sẽ đánh bại Lệnh Vô Cực, mục đích của hắn chỉ là ép Lệnh Vô Cực phòng thủ mà thôi.
Trong ánh mắt của Lệnh Vô Cực, hắn đang muốn nhảy người lên tiếp cận Dương Thiên nhưng lại có một vật thể to lớn đanh nhanh chóng rơi xuống, tốc độ còn nhanh hơn loạt bắn của những mũi tên kia một khoảng.
Là huyền linh của Dương Thiên.
Song Đầu Bạch Hầu.
Lệnh Vô Cực nào có dám đón nhận, lập tức lệnh cho Song Dực Huyết Hầu nắm lên bản thân mình mà bay lên không trung.
Uỳnh!!!
Song Đầu Bạch Thạch Hầu tiếp đấu gầm lên một tiếng, tay trái nhanh chóng vươn ra, nắm lấy chân của Song Dực Huyết Hầu, quăng mạnh.
Ầm!!!
Song Dực Huyết Hầu mặc dù có thể bay nhưng đó không phải là thế mạnh của nó cho nên dễ dàng bị Song Đầu Bạch Hầu đập xuống sàn đấu, Lệnh Vô Cực thừa cơ tránh khỏi va chạm với mặt sàn.
Đúng lúc này, một mũi tên phá không mà đến, tốc độ tiệm cận đến ba lần vận tốc âm thanh. Lệnh Vô Cực phản ứng cực nhanh chặt ra một đao đồng thời ngửa người xoay một vòng mới có thể tiếp đất.
Keng!!!
Uỳnh!!!
Mũi tên nổ tan lưu lại một bầu không khí nóng rực, Lệnh Vô Cực bị thổi tung đuôi tóc, mái tóc có chút vết cháy.
Dương Thiên vung tay tán đi trường cung, một đôi cánh hiển hiện sau lưng, ánh đỏ rực cháy chầm chậm hạ xuống trên đỉnh đầu của Song Đầu Bạch Hầu, đẹp trai đến lóa mắt.
Khán trường sôi trào dậy sóng.
Tiếng hô dậy đất, thanh danh Hạo Nhật vang vọng.
...
Lệnh Vô Cực đứng trên vay Song Dực Huyết Hầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Thiên, mái tóc cháy khét khiến cho hắn hết sức tức giận. Chỉ là một tên tán tu mà thôi, lại dám đốt cháy tóc của hắn.
Uy vọng của hắn đã không trấn áp được những đệ tử trong tông môn rồi, nếu như hắn thất bại thì có khi không giữ được chức vị này mất. Lệnh Vô Huyết ánh mắt dần dần nổi lên tơ máu, một cỗ huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể của hắn giải phóng ra bốn phía.
Chân linh thuật: Cuồng Nộ Chi Huyết.
Oanh!!!
Song Dực Huyết Hầu lao thẳng về phía Song Đầu Bạch Hầu, cơ thể đỏ như máu dần dần đậm màu, thậm chí có nơi chuyển sang màu đen, khí thế của nó càng lúc càng dâng cao, giống như vượt qua ranh giới của huyền chân cảnh ngũ trọng.
Song Đầu Bạch Thạch Hầu cũng không sợ, hai đầu gầm thét lao thẳng vào Song Dực Huyết Hầu, giao đấu một cách bạo lực, quyền đối quyền, cước đối cước, hung bạo vô cùng.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Thân ảnh của cả hai biến mất, lưu lại từng tiếng nổ vang trong không trung cùng một vài đường tàn ảnh, tu vi hơi kém đều không thể bắt lại chuyển động của cả hai huyền linh.
Nhưng sức chú ý của bọn họ lại chú ý về phía hai con người nhỏ bé giữa sàn đấu.
Lệnh Vô Cực nắm chặt chiến đao, lao thẳng về phía Dương Thiên, ánh mắt bạo ngược chăm chú về phía đối thủ của mình. Dương Thiên cũng không muốn dài dòng, toàn bộ lực lượng đều tập trung lên cơ thể, song đao ngưng hiện ở trong hai tay, thân hình lao vút đi, triển lộ ra vận tốc gấp hai lần vận tốc âm thanh.
Chân linh thuật: Hấp Huyết Chi Nhận.
Lệnh Vô Cực đánh ra huyền linh thuật của mình, từng lưỡi đao đỏ thẫm lao vun vút trong không trung, phong tỏa lấy đường lui của Dương Thiên.
Keng! Keng! Keng!
Dương Thiên xuất đao, đao ảnh dày đặc đan dệt thành một cái lưới, bao trùm mười mét trước mặt, ngăn chặn huyết nhận tiến đến. Đúng lúc này, Lệnh Vô Cực lách qua đao ảnh, một đao chém thẳng vào cổ Dương Thiên.
Keng!!!
Trong gang tấc, Dương Thiên nắm ngược chuôi đao ngăn lại công kích của Lệnh Vô Cực, sau đó tay còn lại lấy một tư thái xảo trá đánh thẳng vào người Lệnh Vô Cực.
Lệnh Vô Cực cũng không đón đỡ, thân hình di chuyển thật nhanh, vọt tới phía sau Dương Thiên, chém một đao ngang eo.
Dương Thiên hai tay cầm ngược đao, tung người trên không trung đồng thời xoay ngược, hai tay hóa thành tàn ảnh, công kích như mưa chém về phía Lệnh Vô Cực.
Lệnh Vô Cực chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng to lớn, giống như sóng triều liên miên bất tuyệt, tốc độ nhanh kinh khủng, lực lượng sóng sau đè sóng trước mà tiêu thăng khiến cho hắn chỉ có thể bị động, không ngừng phòng thủ mà lùi lại.
Chân linh thuật: Huyết Dực Thuẫn.
Một vòng hộ thuẫn bảo hộ lấy Lệnh Vô Cực lùi lại, thoát khỏi thế áp đảo của Dương Thiên. Nhưng Song Dực Huyết Hầu thì vì phân tâm thi triển huyền linh thuật, bị Song Đầu Bạch Thạch Hầu tận dụng thời cơ, đá một cước vào ngực, rút lui hơn trăm mét.
Song Dực Huyết Hầu lợi dụng khả năng có thể bay của mình tung người lên không trung, kéo dài khoảng cách. Đánh du kích với Song Đầu Bạch Hầu.
Rống!!!
Song Đầu Bạch Hầu tức giận, quay đầu gầm một tiếng, thân hình giống như thuấn di, đi thẳng đến vị trí của Lệnh Vô Cực, hai quyền liên tục đánh xuống.
Oanh! Oanh! Bành!!!
Huyết Dực Thuẫn gợn sóng một đợt bị Song Đầu Bạch Thạch Hầu đánh nổ tan tành, cũng may là Song Dực Huyết Hầu cứu trợ kịp thời, mang hắn đến không trung, nếu không đã bị Song Đầu Bạch Hầu đánh thành thịt nát rồi.
Có điều không đợi Lệnh Vô Cực thở phào, toàn thân lông tơ dựng đứng lên, mãnh liệt quay người, chiến đao chém ra, đồng thời thân thể lui lại.
Dương Thiên chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ở sau lưng hắn, đồng thời song đao tĩnh lặng chém ra.
Chiến pháp: Trảm Quang.
Tám mươi mốt đường chém giống như đồng loạt phát ra. Lệnh Vô Cực dù kịp che chắn cũng không thể hoàn toàn ngăn lại được, quanh thân bắn ra máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Song Dực Huyết Hầu gào thét, chao đảo cơ thể đánh về phía Dương Thiên, nhưng Dương Thiên lại thản nhiên để cho bị đánh trúng, cơ thể tiêu tán thành một đám khói.
Chân linh thuật: Ma Ảnh Phân Thân.
Hoán đổi.
Trong chớp mắt thay đổi vị trí, Dương Thiên lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của Lệnh Vô Cực. Lúc này hắn đang bay ngược ra, thình lình một nắm đấm to lớn che trời, không ngừng phóng to hướng thẳng mặt của Lệnh Vô Cực.
Oanh!!!
Song Đầu Bạch Hầu một quyền đánh thẳng vào thánh tử của Huyết Đao Tông, đem hắn đánh bay như một quả bóng, thất khiếu tuôn ra máu tươi, thê thảm vô cùng.
Song Đầu Bạch Hầu còn muốn thừa thắng xông lên nhưng bị Song Dực Huyết Hầu đuổi tới đánh vào trên lưng đem nó đẩy ra ngoài, sau đó chắn trước người của Lệnh Vô Cực, bảo vệ chủ nhân của mình.
“Khục...khục!!”
Lệnh Vô Cực toàn thân nhuốm máu, lung la lung lay đứng đậy. Hắn ho mấy tiếng sau đó nhổ ra một cục máu tươi mới cảm thấy lồng ngực của mình dễ chịu hơn nhưng cảm giác ê ẩm lan tràn khắp thân thể cũng không phải dễ tiếp nhận.
Hắn không nhìn thấy thân hình của Dương Thiên đâu nữa rồi...đồng thời tình trạng của hắn có chút thê thảm. Mặc dù không phải trọng thương nhưng nhìn bên ngoài cũng rất dọa người, giao thủ từ đầu đến cuối đều bị lâm vào bị động, hứng chịu nhiều đòn của Dương Thiên.
Nói bị treo lên đánh cũng không sai chút nào.
Cứ với tình trạng thế này thì đi vào vòng tiếp theo cũng không có hi vọng chứ nói gì đến việc chiến thắng vòng sau.
Cho nên Lệnh Vô Cực không muốn tiếp tục ẩn tàng nữa, hoặc nói chính xác là không thể tiếp tục ẩn tàng nữa, phải tung ra át chủ bài của mình thôi.