Huyền Linh Ký

Chương 388: Đấu Lạc Minh Nguyệt.



Chương 388: Đấu Lạc Minh Nguyệt.

Đại hội võ lâm đã hoàn thành vòng đấu loại đầu tiên, hôm nay tiếp tục bốc thăm vòng tiếp theo, vẫn tiếp tục đối đầu và loại trực tiếp, nhưng bởi vì số người ở vòng này số người là số lẻ cho nên sẽ có một người rút được phiếu trắng, trực tiếp tấn cấp vòng tiếp theo.

Nhiều người bất mãn vì đây rõ ràng là thắng mà không có thực lực, ăn may để tấn cấp. Nhưng may mắn cũng là một phần thực lực cơ mà, đôi khi may mắn một chút sẽ quyết định rất nhiều chuyện đấy.

Mà kẻ may mắn lần này...lại là Tần Uyển của Bệ Giang Phái.

Hai cặp đấu còn lại là Vương Bân đối đầu với Man Chủ cùng với Lạc Minh Nguyệt đối đầu với Hạo Nhật.

Đáng lẽ trận đấu đầu tiên sẽ là duyên nợ của Thư Kiếm Trang cùng Man Chủ nhưng Vương Bân rất quả quyết nhận thua, theo như thực lực mà Man Chủ thể hiện chính là huyền phủ cảnh ngũ trọng cực hạn, chênh lệch đến hai cảnh giới, Vương Bân chịu thua cũng là điều dễ hiểu.

Dù sao Thanh Vân Tông trực tiếp bỏ luôn phần cá cược người vô địch cơ mà, đủ thấy chênh lệch này rõ ràng đến mức nào.

Cho nên trận quyết đầu duy nhất của vòng này lại chuyển đến lượt Hạo Nhật cùng Lạc Minh Nguyệt. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Tất nhiên chẳng ai đặt cược cho Dương Thiên đâu, hắn mới huyền chân cảnh ngũ trọng trong khi Lạc Minh Nguyệt đã là huyền phủ cảnh, chênh lệch giữa hai bên cực kỳ to lớn, không ai cho rằng Dương Thiên có thể thắng cả.

Tu luyện đến đẳng cấp này rồi thì chiến vượt một tiểu cảnh giới cũng khó như lên trời chứ đừng nói là một đại cảnh giới, kể cả Dương Thiên có thể can dự vào đại trận của võ đài, nhưng Thanh Vân Tông cũng đã nhanh chóng sửa chữa, không ai cho rằng Dương Thiên có thể chuộc lợi tiếp đâu.

Nhưng trận đấu này vẫn có rất nhiều người mong đợi, đặc biệt bọn họ cá cược xem Dương Thiên có thể trụ được bao lâu, mười chiêu hay mười phút, thế nên không khí cũng sôi động không kém.

Dương Thiên lần này lên đài với phong cách khác hoàn toàn, một thân trang phục trắng muốt tung bay, trên trang phục còn thêu lấy rất nhiều hoa văn bằng chỉ vàng, toát lên sự uy nghi quý phái.

Song Đầu Bạch Hầu cũng mang theo một màu trắng muốt có điều khí tức vô cùng hung lệ, khuôn mặt dữ tợn làm người kinh sợ.

Đối diện với Dương Thiên là Lạc Minh Nguyệt, thánh nữ của Cửu Tiên Sơn. Nàng vận trang phục chính tông của mình, ánh mắt trong suốt như pha lê không chút gợn sóng, khí tức xuất trần giống như một tiên nữ thực thụ.

Cửu Tiên Thánh Sư được bao phủ bởi quang huy có phần thần thánh, khiến người khác có cảm giác muốn quỳ bái, đối cánh sải rộng càng tôn lên vẻ thần thánh của nó.

Cả hai đứng đối diện lẫn nhau, khí tức quý phái tràn ngập bốn phía, giống như tiên nhân gặp nhau tại phàm giới, trăm hoa đua nở để chúc mừng, làm người vô cùng thoải mái. Hoàn toàn không có một chút thái độ thù địch nào cả.

Mặc cho trọng tài hô lớn bắt đầu, hai người vẫn lặng yên nhìn nhau, mặt đối mặt, mắt đối mắt, trong đó không thể nhìn thấu tâm tư của đối phương, chỉ cảm thấy bình lặng như nước, không toát ra địch ý cũng không toát ra thân cận, hoàn toàn như một người đứng ngoài cuộc, du sơn ngoạn thủy chứ không phải đối thủ cạnh tranh trên lôi đài khốc liệt. Lạc Minh Nguyệt chắp tay trước bụng, trong tay áo nhổ lên một cục bông nhỏ, nhanh chóng chạy đến mu bàn tay của nàng, sau đó hơi ngẩng đầu lên ngửi ngửi xung quanh. Ánh mắt du động một hồi liền tập trung đến trên người Dương Thiên, khuôn mặt giống như bị giật nảy mình.

Ối giời ơi sao tên này lại ở đây?

Cục bông này chẳng phải ai khác chính là Ngọc Tước Tì Tử, hơn một năm qua đi mà kích thước cũng không có tiến triển chút nào, nhưng đôi mắt có vẻ linh minh hơn rất nhiều. Nó sẽ không bao giờ quên cái bóng người hùng vĩ tựa như thần ma để nó phải ngước nhìn trước đây đâu. Mặc dù hình dạng có chút khác biệt, khuôn mặt cũng không giống như Ngọc Tước Tì Tử dám lấy mạng ra đảm bảo nó không nhận sai.

Lúc này, Lạc Minh Nguyệt nắm lấy Ngọc Tước Tì Tử sau đó nhét vào túi thú ở bên hông, đây là một loại túi chuyên để nuôi dưỡng sủng vật, được làm từ Không Mộc Yêu Thử, kích cỡ không lớn, không tiện dụng nhưng giá cả thì cực kỳ đắt đỏ, thuộc vào loại hiếm có khó tìm của thế gian.

Lạc Minh Nguyệt sau khi đã “dọn dẹp” Ngọc Tước Tì Tử xong thì mới nhìn lại về phía Dương Thiên, giọng nói thanh thủy hỏi.

“Ngươi nhận biết ta sao?”

Dương Thiên trong lòng hơi hiếu kỳ nhưng vẫn bị lý trí của hắn áp chế xuống, bình thản nói.

“Thắng được ta, ta sẽ trả lời.”

“Hừ! Ngông cuồng!”

Lạc Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khí tức chợt hóa băng lãnh, quang huy trên người Cửu Tiên Thánh Sư bùng nổ, hóa thành một loạt mưa đạn công kích Dương Thiên.

Cửu Tiên Giảo Sát!

Huyền phủ cảnh thuấn phát huyền linh thuật cho nên gần như không có thời gian trễ, lập tức hóa thành một cơn mưa oanh tạc về phía Dương Thiên, chớp mắt đã đến, tốc độ lẫn uy lực cực kỳ khủng bố.

Đùng! Đùng! Đùng!

Trước mặt Dương Thiên đột nhiên bắt lên một cột nước, cột nước vương cao, cuồng cuồn không ngừng, dòng nước vô cùng siết, lực chảy cực mạnh nên có thể cuốn trôi bất cứ thứ gì.

Công kích của Cửu Tiên Giảo Sát đánh vào trên đó cũng chỉ gây ra gợn sóng rồi bị dòng nước cuốn lên trên cao, phân tách ra thành nhiều phần. Mặc cho các loại thuộc tính luân phiên oanh tạc cũng khó lòng mà xuyên thủng được vòng phòng ngự này trong thời gian ngắn được.

Đây là Dương Thiên thâu tóm đại trận để phát huy ra sức mạnh của huyền phủ cảnh, mà cũng phải cảm tạ đến Thanh Vân Tông nâng cao uy lực của đại trận lên rất nhiều, nếu không thì còn lâu mới gánh được công kích của Lạc Minh Nguyệt. Lần trước nàng chỉ dùng chiêu này đã bắn sàn đấu thành cái sàng sau mấy lượt công kích cơ mà.

Về phần Thanh Vân Tông cố loại bỏ khả năng can thiệp của Dương Thiên thì...chỉ phí công vô ích mà thôi, có Cấm Đồng nhìn rõ huyền văn cùng với kinh nghiệm nghiên cứu đại trận cấp Vương ở đây, chỉ là một cái trận pháp cấp bảy thì sao lại làm khó Dương Thiên được.

Nếu là trận pháp cấp tám thì may ra mất nhiều thời gian một chút. Nhưng cả Đông Nam Vực này Dương Thiên còn chưa nghe thấy tên của vị trận pháp sư cấp tám nào đâu đấy.

Lớp phòng thủ này cũng không phải không thể bị phá, nếu cứ đứng đó thì kiểu gì cũng bị Lạc Minh Nguyệt bắn tan cho nên Dương Thiên quyết định phản công. Chỉ thấy Song Đầu Bạch Hầu gầm lên một tiếng, toàn thân phát sáng, chùm sáng giống như hàng vạn con kiến đang du tẩu quanh thân của bạch hầu.

Chùm sáng này nhanh chóng hội tụ về trước ngực, kết ra một đồ án kỳ lạ, không hiểu biểu thị ý nghĩa gì, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra được một hình tam giác nhọn hoắt ở phía trung tâm, các đường nét khác bao phủ xung quanh.

Đồ án này tách biệt lơ lửng trong không trung, sau đó giống như bị Dương Thiên điều khiển, chìm vào trong đại trận.

Lạc Minh Nguyệt ánh mới chớp động lập tức nhận ra ý đồ của Dương Thiên, mũi chân của nàng khẽ nhún một cái, thân hình nhảy lên trên cao, đồng thời Cửu Tiên Thánh Sư cũng sải rộng đôi cánh muốn bay đi.

Ngay lúc này, mặt sàn đột ngột mọc lên hàng trăm cột nước, giống như những mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng về trời cao, mỗi cột nước xoáy tròn có sức xuyên thấu cực mạnh, vươn cao cả nghìn mét, diện tích của sàn đấu cũng vì thế mà co cụm lại chỉ còn một phần mười.

Lạc Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống lưng của Cửu Tiên Thánh Sư, nàng phản ứng mau lẹ nên không hề bị một chút tổn thương nào, nhưng Cửu Tiên Thánh Sư thì khá thảm, toàn thân đều toát ra không ít khói trắng, đây là biểu hiện huyền linh bị thương, gần giống như việc đổ máu ở động vật vậy. Tủy chỉ là vết thương nhẹ, rất nhanh sẽ hết, cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu nhưng Cửu Tiên Thánh Sư vô cùng tức giận, nó gầm lên một tiếng, cũng không biết có được sự cho phép của Lạc Minh Nguyệt hay không mà lập tức phát động công kích.

Cửu Nguyên Luân.

Quang huy thần thánh trên người Cửu Thiên Thánh Sư nở rộ, một cơn gió mạnh thổi qua, giống như mang theo quang huy thần thánh lan tỏa đến mọi ngõ ngách của võ đài.

Răng rắc!

Những cột nước đột nhiên bị đóng băng lại, tốc độ băng hóa cực kù nhanh chóng đồng thời cột băng cũng vỡ vụn, tan nát thành từng mảnh, hiển nhiên cả lớp phòng thủ của Dương Thiên cũng trở nên vô hiệu.

Không bỏ lỡ cơ hội này, Cửu Tiên Thánh Sư tiếp tục sử dụng Cửu Tiên Giảo Sát, tốc độ nhanh đến không tưởng mà bắt thẳng vào Dương Thiên, lạnh lẽo vô tình xuyên thủng cơ thể của Dương Thiên, đem hắn bắn thành cái sàng, từng cái lỗ thủng lại mang theo sức phá hoại của một nguyên tố khác nhau.

Lạc Minh Nguyệt cũng không hề buông lỏng vì dấu hiệu của chiến thắng, nàng đưa mắt về nơi đối diện của mình trên không trung. Ở nơi đó, Dương Thiên chậm rãi hiển lộ thân hình, áo bào trắng sạch sẽ không chút vết bẩn nào. Lần này Dương Thiên lại càng nổi bật hơn khi mà hắn đứng trên vai của một con song đầu hầu màu đen nhánh, giống như bóng tối, thâm thúy mà bí ẩn.

Song Đầu Hầu này khá kỳ lạ, nó chỉ có hình thể ba chiều chứ không có chiều sâu, không có lông có tóc gì mà giống như một khối ngọc thô chưa được tạc hoàn thiện.

Song Đầu Bạch Hầu gầm lên một tiếng, nhảy bắn lên cao, lao thẳng vào Song Đầu Hắc Hầu, một màn sau đó làm người ta trợn mắt ngoác mồm.

Chỉ thấy hình ảnh hai con song đầu hầu chậm rãi hòa nhập vào nhau.

Biến thành một con song đầu hầu nửa đen nửa trắng, vô cùng yêu dị.

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky

Khí con người ta căng thẳng thì nên đọc truyện hài hước vô sỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.