Huyền Linh Ký

Chương 415: Hành hung.



Chương 415: Hành hung.

Trầm Hương Cốc.

Dương Thiên được tiếp dẫn vào trong lâu đài, ở một căn phòng riêng. Hà Tuyết Nguyệt cũng ở một căn phòng khác, ngay sát Dương Thiên. Lần này Trầm Mộng Thư cũng không ra ngoài gặp mặt, nàng chuẩn bị đột phá, đang trong giai đoạn then chốt, không dễ dàng đi ra ngoài. Tiếp đón hai người là Trầm Chấn Y.

Để Dương Thiên ngoài ý muốn, đó là ở đây hắn thấy được một tên phiền phức, vừa đến đã gây phiền phức cho Dương Thiên.

Tống tam, Tống Thế Kiệt.

Tống gia tam công tử của thế hệ này. Tên này nói nhiều vô cùng, hơn nữa giống như theo đuổi Hà Tuyết Nguyệt nhiều năm, bị đánh bao lần cũng không chừa. Lần này không biết là trùng hợp hay cố ý, Tống Thế Kiệt ở không xa chỗ của Dương Thiên, vừa vặn đi ra cửa, vừa vặn bắt gặp ba người. Trông thấy Dương Thiên đi cùng Hà Tuyết Nguyệt liền tức giận mặt đỏ tía tai.

“Lão Trầm, trọng địa của nhà ngươi để người xông loạn thế mà được à?”

Trâm Chấn Y mệt mỏi, thời gian này hắn bị Tống Thế Kiệt làm phiền đến sắp ù cả tai rồi. Trầm Chấn Y còn chưa lên tiếng, Tống Thế Kiệt lại hướng về Dương Thiên mà khiêu khích.

“Tiểu tử, sống phải tự biết thân biết phận của mình, có những thứ không dành cho đồ nhà quê như ngươi đâu. Đừng có mơ tưởng xa vời.”

“Tống huynh, đây là khách của cô tổ nhà ta.”

Tống Thế Kiệt cười khinh thường nói.

“Hắn được sao?”

“Tống huynh!”

Trầm Chấn Y híp mắt, ý tứ đe dọa hết sức rõ ràng. Tống Thế Kiệt thấy Trầm Chấn Y có vẻ thật sự nổi giận cũng chịu lui một bước nhưng vẫn cắn chặt không thả, phải tìm Dương Thiên gây phiền phức cho bằng được.

“Được được, cứ cho hắn thật sự là khách của Trầm tiền bối, thì sao? Hắn chẳng qua là một tiểu tử nhà quê mà thôi, có tư cách gì ra vể trịnh trọng?”

Trầm Chấn Y lần này thật sự không vui, mặc dù không biết Dương Thiên cùng cô tổ đạt thành hiệp nghị gì, nhưng tốt xấu gì cũng phải lấy lễ đối đãi, đặc biệt là cô tổ còn đích thân dặn dò. Tống Thế Kiệt cứ liên tục khiêu khích Dương Thiên, đây đã là không nể mặt của hắn.

Trầm Chấn Y là người lý tính, sẽ không bị phẫn nộ chi phối đầu óc, hắn vẫn muốn đứng ra dàn xếp, nhưng Dương Thiên không cho Trầm Chấn Y cơ hội. Dương Thiên bước lên trước một bước, khí thế trên người có chút chuyển động, dẫn dẵn huyền khí hội tụ, khuôn mặt không nghiêm không cười ngoái đầu nhìn Trầm Chấn Y nói.

“Đánh tàn phế tên này được chứ?”

Trầm Chấn Y há to miệng, lưỡng lự một chút rồi mới phản kháng nói.

“Mạnh tay thì được, nhưng đừng phế hắn.”

Tống Thế Kiệt tức giận đến xịt khói đầu, tức giận quát.

“Các ngươi khinh nhục ta?”

Dương Thiên nhận được câu trả lời của Trầm Chấn Y thì hài lòng, hắn tạm thời chưa định giết người, giết tên này có thể dẫn đến một số phiền phức không cần thiết. Hơn nữa còn chưa chắc đã giết được, thủ đoạn bảo mệnh của tên này hẳn là không ít, nếu không đã bị người đánh chết lâu rồi.

Dương Thiên nhếch miệng.

“Khinh nhục ngươi thì sao vậy? Ngươi mở miệng một câu thẳng nhà quê, mở miệng một câu không xứng? Xứng hay không là ngươi định đoạt à?”

Tống Thế Kiệt hừ lạnh, trên mặt toát ra vẻ mặt kiêu ngạo.

“Ta chỉ nói sự thật mà thôi, ngươi đã đi qua Liên Thành hay chưa? Đã thấy qua Vương Giả chưa? Có biết Thánh Điện là gì không? Ngươi chẳng qua là thằng nhóc nhà quê chưa trải sự đời mà thôi.”

Nói xong, mặt đất đột nhiên rung chuyển, từ trong lòng đất nhanh chóng nhô ra một cái mầm xanh, đất đá bị đội lên như một gò núi, sau đó gò núi bị đâm thủng, sắc xanh bao phủ đất trời.

Trăm cành liễu mảnh nhỏ đung đưa trông như vô hại lại ẩn chứa uy lực khôn cùng.

Uỳnh!!!

Hàng trăm cành liễu đánh tới, vị trí tán cây của nó vốn dĩ bao trùm lấy Dương Thiên, lúc này Dương Thiên giống như cá trong lồng, bốn phương khóa chặt khó mà lui được. Nhưng Dương Thiên giống như là thuấn di, chớp mắt đã đến trước mặt Tống Thế Kiệt, chân phải tung ra một cước vào ổ bụng khiến cho Tống Thế Kiệt kêu lên một tiếng, thân thể cong gập lại, hô hấp khó khăn.

Mà tại vị trí của Dương Thiên lúc ban đầu còn lưu lại khói đen nhàn nhạt đang chậm rãi tan đi, cành liễu dày đặc cũng chỉ có thể nhanh chóng xua tan khói đen mà thôi, đánh không đến Dương Thiên.

“Ọe!”

Tống Thế Kiệt cơ thể cong gập, miệng phun ra một ngụm nước bọt, đau đến hai mắt có chút đỏ lên. Tống Thế Kiệt chỉ thấy quá nhanh, nhanh đến hắn không kịp phản ứng đã lĩnh trọn một cú đá, kém chút đem ngũ tạng đá nát rồi.

Cơ thể của Tống Thế Kiệt chợt vặn vẹo, vùng bụng của hắn thế mà lõm vào, sau đó nhanh chóng hồi phục lại như cũ, toàn bộ vết thương bị hắn hồi phục lại một cách nhanh chóng.

Hai tay của hắn vẫn ôm bụng nhưng từ trên vai của hắn lại mọc ra hai nhánh cây, đánh thẳng về phía Dương Thiên. Dương Thiên đang nghi hoặc, hắn cảm giác vừa rồi mình bị cành liễu đánh trúng, lúc này Tống Thế Kiệt tấn công đến cũng không dám chủ quan, nhanh chóng lui lại một bước, hình bóng đột nhiên tiêu thất.

Chiến pháp: Vô thanh bộ!

Đông!!!

Cành liễu mọc từ cơ thể của Tống Thế Kiệt còn chưa đụng phải Dương Thiên thì Dương Thiên đã xuất hiện trước mặt hắn, lại tung ra một cước vào cằm của Tống Thế Kiệt, đem cơ thể của hắn đã văng lên trời.

Huyền linh thuật: Thạch thứ.

Trong linh hải của Dương Thiên lóe lên một bức đồ án, bên ngoài mặt đất rung chuyển ầm ầm, mười mũi nhọn từ mặt đất lao thẳng lên, vút cao hơn ba mươi mét, nhắm thẳng vào Tống Thế Kiệt.

Vút!!!

Cây liễu trong sân bỗng nhiên vươn ra cành lá của mình, nhanh chóng kéo Tống Thế Kiệt vào trong tán cây, một số cành liễu bị thạch thứ đâm gãy, đứt đoạn rơi lả tả, huyền khí tiêu tán nồng nặc.

Tống Thế Kiệt bị kéo đi trong gang tấc, cành liễu cũng không phải chỉ cứu người, một phần cành liễu đánh thẳng đến Dương Thiên nhưng Dương Thiên cực kỳ nhanh chóng tránh đi, thân hình biến mất không một dấu vết.

Răng rắc!!!

Tống Thế Kiệt đứng ở trên ngọn cây liễu, khẽ bẻ khớp cổ của mình, ánh mắt trở nên âm u nói.

“Mày thật sự chọc đến tao rồi thằng chó.”

Tống Thế Kiệt tức giận hống, nhưng đáp lại hắn là một thanh đao dài hơn ba mươi mét, cháy sáng rực cả lâu đài. Đao chỉ thẳng lên trời, cuồn cuộn như ánh lửa, một bên nối thẳng vào cánh tay của Dương Thiên, một bên hóa thành lưỡi nhọn đâm thủng trời xanh.

Lúc này Dương Thiên mới hiện ra, lơ lửng giữa không trung, tay phải của hắn giơ cao, khuôn mặt không biểu thị gì, lạnh lùng bổ xuống, tốc độ nhanh kinh hồn.

Tống Thế Kiệt vừa dứt lời, lưỡi đao đã cách đỉnh đầu không xa, với khoảng cách này mà muốn thoát đi là điều gần như không thể nào. Ý niệm của Tống Thế Kiệt điên cuồng nhảy lên, thân thể dần dần chìm vào trong tán lá, hàng trăm cành liễu đan xen đánh về phía lưỡi đao, hành trăm cành cây nhỏ bé giống như hợp lại thành một lưỡi đao khác, đối chọi lại đao của Dương Thiên.

Uỳnh!!!

Một chấn động vang vọng lâu đài, một rung chuyển lan xa mười dặm. Một đao của Dương Thiên hạ xuống giống như không bị ngăn trở chút nào, nghiền nát bẻ gãy tất cả chướng ngại trên đường đi, mạnh mẽ chém đôi tán cây, đem Tống Thế Kiệt đập thẳng vào mặt đất.

Cây liễu giống như bị trẻ làm đôi, thân cây gẫy nát nhiều phần, cành lá tán loạn, toàn bộ trở nên có chút hư ảo. Cây liễu này là huyền linh của Tống Thế Kiệt, hình thái này chắc chắn là hình thái chiến đấu, cho nên lúc này đã bị Dương Thiên đánh thành trọng thương, dần dần tiêu tán.

Huyền linh đương nhiên không dễ chết như thế, chỉ là bị thu hồi vào trong linh hải, không thể tái chiến mà thôi, điều dưỡng một thời gian là có thể khôi phục lại, không phải bị đánh tan một lần là có thể phế đi.

Tống Thế Kiệt là huyền chân cảnh nhị trọng, có thể cùng Dương Thiên so đo mấy chiêu chủ yếu là do huyền linh thuật tương đối quỷ dị. Huyền linh là cây cối, bị hạn chế về khả năng di chuyển, bù lại công thủ tương đối mạnh hơn so với cùng giai, là một đối thủ khó chơi. Đổi lại là một huyền chân cảnh nhị trọng khác, có khi đã gục ngay từ đòn đầu tiên rồi, làm gì có cơ hội mà phản kháng.

Mỗi một lần mượn lực của Bất Diệt Chi Tâm xong, Dương Thiên đều được tăng cường thân thể một cách mạnh mẽ, hiện tại hắn đã có lực lượng gần ba giao lực, so với kẻ vừa vào huyền chân cảnh tam trọng còn mạnh hơn một chút, nghiền ép Tống Thế Kiệt không phải là vấn đề gì to tát. Hơn nữa đây chỉ là sử dụng thân thể thôi, chứ huyền linh của hắn có thể nhẹ nhõm bóp chết huyền chân cảnh tứ trọng trở xuống, trạng thái tột cùng nhất càng là đối đầu được với huyền phủ cảnh nhất trọng.

Dương Thiên vung tay, một loạt thạch thứ chồi lên, đem Tống Thế Kiệt treo ở trong không trung. Lúc này Tống Thế Kiệt đã sớm hôn mê, trên người chảy xuống máu tươi, khắp quần áo đều là bụi đất cùng với những vết rách, trông qua tương đối chật vật.

“Ngu ngốc!”

Hà Tuyết Nguyệt chỉ lạnh nói một câu, sau đó bước vào trong phòng của mình, không tiếp tục đứng ở đó nữa. Nói chiến đấu thật lâu, thực tế cũng chưa tới hai mươi giây, có thể nói Hà Tuyết Nguyệt không muốn nhìn nhiều thêm về mấy tên ngu ngốc này.

Trầm Chấn Y một tay che trán, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Một âm thanh lạnh lùng vang lên trong tai của hắn khiến cho Trầm Chấn Y khẽ rùng mình một cái.

“Ngươi cùng bằng hữu dẫn Sương Xuân ra ngoài chơi một hai tháng, để nó ở trong cốc mãi sẽ khó mà phát triên đầu đủ được.”

Trầm Chán Y quay người nhẹ chắp tay một cái sau đó tiến lên nói với Dương Thiên.

“Dương huynh, có thể ngừng tay được chứ?”

Dương Thiên nhún vai, thạch thứ tan biến để cho Tống Thế Kiệt rơi tự do xuống từ trên không trung, bị Trầm Chấn Y đón lấy.

“Đa tạ.”

Trầm Chấn Y khách khí một câu, cũng không tiếp tục ở lại. Dương Thiên cũng không nói thêm gì, trở về phòng của mình. Đánh Tống Thế Kiệt một trận chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà thôi, tên này nói chuyện quá đáng ghét, cũng quá ngu ngốc cho nên Dương Thiên mới nặng tay một chút. Đồng thời, kiểm nghiệm thực lực của mình trong một tháng vừa rồi tăng thêm được một chút, cũng đủ để Dương Thiên hài lòng.

Tâm tình không tệ.

...

p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.

Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.

Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky

Ta tới, ta thấy, ta... quảng cáo truyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.