Chương 433: Dị biến.
“Xích Luyện!!!”
Mộc công công gầm thét, sát ý như biển. Thời khắc mấu chốt thế mà lại đánh lén hắn đồng thời ra chiêu hung ác như vậy, chiêu thức ẩn giấu chưa từng thấy, nếu không phải lão phản ứng nhanh thì rất có thể bị một đòn này đánh chết.
Mộc công công xoay người đã thấy Xích Luyện hóa thành một cơn gió, ẩn nấp trong không gian, một bên “Long Thương” vẫn lơ lửng, kim quang chói lọi, sắc bén nhìn chằm chằm vào Mộc công công. Xích Luyện vừa hóa thân thành gió vừa cười nói.
“Không hổ là Mộc công công, đổi lại là ta thì không thể tránh thoát đòn đó được.”
Mộc công công giận đến tím mặt, một bên né tránh Phong Linh, đánh bay Long Thương, lại nhìn về vị trí mà Xích Luyện ẩn thân.
Huyền linh thuật: Vô Quang.
Xích Luyện chợt thấy bầu trời tối sầm lại, trong tầm mắt không còn thấy gì nữa, thế giới an tĩnh đến lạ thường, tai không nghe thấy gì nữa, không gian vô định, toàn bộ không cảm thấy được gì nữa, mất hết tri giác.
Chớp mắt, Mộc công công đã tới vị trí của Xích Luyện, từ trong lớp áo choàng của lão dần dần bay lên một nửa bóng người, lưỡi hái to lớn giống trăng khuyết bổ thẳng vào không khí ở nơi này.
Huyền linh thuật: Đoạt mệnh.
Keng!!!
Long Thương như điện, xẹt ngang qua bầu trời, lập tức bắn thẳng vào lưỡi hái đoạt mệnh, cả hai va chạm vào nhau, tia lửa tung tóe. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi một lần thế này, Xích Luyện thoát khỏi tác dụng của Vô Quang, liên tiếp đánh ra mấy lần huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Thiên thu tuế nguyệt
Huyền linh thuật: Phá diệt phong nhận
Huyền linh thuật: Băng độc
Huyền linh thuật: Ẩm Huyết.
Vàng, đen, xanh, đỏ bốn màu sắc đồng loạt bùng nổ, quang mang bắn ra vạn trượng, đánh thẳng vào cơ thể của Mộc công công.
Uỳnh!!!
Lực lượng như biển, cự lãng thao thiên cùng hội tụ trên bầu trời, không có chút sai sót nào đánh trúng Mộc công công, gạt bỏ vùng không gian xung quanh một dặm của lão. Xích Luyện vừa tấn công cũng lui lại thật nhanh, cuối cùng mới hiện lại thân hình ở ngoài ba dặm, toàn thân áo bào cũng bị rách tan.
Mộc công công giống như một cái bao tải rách, toàn bộ thân thể bị đánh xơ xác rách hàng trăm vết, nát bét như tương.
Uỳnh!!!
Từ trên bầu trời, một cỗ cự lực giáng xuống, giống như lưu tinh đâm thẳng vào mặt đất. Toàn độ đại trận rung chuyển, tầng tầng lớp lớp chấn động không ngừng, thân xác nát bét của Mộc công công bị cỗ cự lực này găm sâu vào mặt đất, lún sâu hơn ba mươi mét mới dừng lại. Đây chính là uy lực cách không dẫm ra một cước của Phong Linh, một đòn nếu trúng có thể vùi dập chuẩn vương.
Tuy nhiên, bởi vì huyền linh hết sức đặc thù, mang theo chút đặt tính khó chịu của hệ hắc ám cho nên Mộc công công vẫn còn chưa chết, sinh mệnh vô cùng ương ngạnh. Dù thế chỉ là chưa chết mà thôi, thân thể nát bét, đoán chừng không sống được bao lâu.
Đúng lúc, kim quang lấp lóe, Long Thương như điện từ trên bầu trời cắm thẳng xuống, định trụ thẳng vào giữa con mắt còn đang xoay chuyển của Mộc công công. Đối với việc kết liễu đối thủ, Xích Luyện tuyệt đối sẽ không dài dòng, giết càng sớm càng tốt.
Phốc!!!
Kim quang nhập thể, Long Thương đâm xuyên qua mắt của Mộc công công, từ đầu của Long Thương dần dần hiện lên từng đường tơ máu, giống như vết nứt lan tỏa dọc theo trường thương.
Huyền linh thuật: Ẩm huyết.
Thân thể một công công đã vỡ nát dần dần trở nên khô cạn, cuối cùng động lại chỉ là một đống xác vụn, khô quắt vương vãi trên đất. Khí thế trên Long Thương lại mạnh lên một chút, điều này có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Long Thương uống máu, đạt đến nhị kiếp chuẩn vương đỉnh cấp, so với bản thân Mộc công công cũng không chút thua kém.
Một bên khác, Cơ Ngọc Tuyền mặt không đổi sắc nhìn tất cả xảy ra, nàng cũng không ngăn cản, không nhắc nhở, càng không trợ giúp, yên lặng lui ra xa, giống như một khán giả nhìn xem tất cả. Hồi sau, nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên, một cái nhìn thật sâu giống như muốn ghi nhớ thiếu niên này.
Huyền linh thuật: Khiển mệnh thuật.
Cơ Ngọc Tuyền lặng yên không một tiếng động thi triển huyền linh thuật, ở dưới ánh nhìn của nàng chiếu rọi vận mệnh chi trụ của Dương Thiên, sau đó một cỗ lực lượng huyền diệu từ cơ thể của nàng bay ra, đụng chạm đến đường tơ màu đen quấn quanh vận mệnh chi trụ của Dương Thiên, khuếch đại cái đường tơ này ra. Nếu như ban đầu nó giống như một khe nước nhỏ hẹp giữa núi cao thì hiện tại nó giống như thách ghềnh của một con sông lớn, ùn ùn chảy xuống, dần dần phủ đen vận mệnh chi trụ của Dương Thiên.
Dương Thiên giống như cảm ứng được cái gì, tinh thần hồn lực chấn động liên hồi, ánh mắt nhìn về phía Cơ Ngọc Tuyền mang theo sát ý nồng đậm. Dương Thiên không biết tại sao trong lòng mình lại sinh ra sát ý nhưng hắn cũng lờ mờ đoán được Cơ Ngọc Tuyền vừa làm động tác gì đó để tính toán mình, sát ý cũng tự nhiên mà sinh ra, từ sâu trong linh hồn cảm thấy chán ghét, đối địch, giống như mèo đối mặt với chuột, theo bản năng cắn giết vậy.
Cơ Ngọc Tuyền không nói gì, quay người rời khỏi, một bước không ngừng, nhanh chóng thoát ly đại trận.
Trận chiến này, nàng không đánh.
...
Bên ngoài Trầm Hương Cốc.
Lâm Kiếm An một một chân quỳ, hai tai nắm kiếm chống trên mặt đất. Khóe miệng của hắn tràn ra máu tươi, lồng ngực bị xuyên thủng một lỗ lớn, từ trước ra sau có thể nhìn thông thấu.
Trước mặt Lâm Kiếm An đang đứng lấy một bóng người, sắc mặt có chút vặn vẹo, cánh tay của hắn sắc nhọn như vuốt, máu tươi nhuộm đỏ cánh tay trông vô cùng yêu dị. Trong bàn tay đó còn nắm lấy một trái tim đang nhảy lên một cách mãnh liệt, chính là trái tim của Lâm Kiếm An.
Trái tim của Lâm Kiếm An bao phủ bởi một đường tơ kim quang luân chuyển, kết thành một đồ án hết sức tinh mỹ, cũng chính bức đồ án này giúp cho trái tim rời khỏi lồng ngực vẫn có thể nhẹ nhàng đập lên từng nhịp. Nhưng hoàn cảnh lúc này, trái tim bị nắm trong móng vuốt, máu tươi chảy ròng lại tỏ ra vô cùng yêu dị, kỳ quái cùng kinh dị.
“Trầm...Vạn...Đại!!!”
Lâm Kiếm An khó nhọc gằn ra từng chữ, mỗi một lời hắn nói ra đều kèm theo một dòng máu tươi, trào ra từ khóe miệng, chảy thẳng xuống cổ áo, hòa nhập cùng dòng máu tuôn ra từ lỗ hổng trên lồng ngực, tràn xuống nhuộm đỏ mặt đất.
Trầm Vạn Đại cười gằn, há miệng lộ ra hàm răng nhọn hoắt không giống nhân loại, hung hăng ném toàn bộ trái tim vào trong miệng, nhóp nhép nhấm nuốt vài lần, trên mặt lộ ra vẻ thích thú mà thưởng thức dư vị.
Lâm Kiếm An sau khi nói xong liền khí tuyệt bỏ mình, đầu gục vào thân kiếm, nửa quỳ trên đất mà qua đời. Hình ảnh thu nhỏ vô hạn, Lâm Kiếm An cùng Trầm Vạn Đại hóa thành một cái chấm nhỏ trên nền đại địa bao la. Cách bọn hắn không xa, trong một cái hố lớn, hỏa diễm trập trùng, vách đá cương kiên, một người nằm dài trên đất, một nửa thân trái bị xé rách, trái tim cũng không cánh mà bay, máu tươi nhuộm đỏ đất đen, hòa quyện vào ánh lửa, giống như đốt lên một dòng dung nham.
Đông Cung Ngạo, vốn âm thầm trốn tránh, giả thua chờ đợi phục sát cuối cùng lại rơi vào thảm trạng, bị người đào mất trái tim, mà từ hiện trường đến xem, hung thủ hẳn là Trầm Vạn Đại, thân thể phát sinh dị biến đến không giống nhân loại Trầm Vạn Đại, thích ăn trái tim người Trầm Vạn Đại.
Dị biến, hoặc nói đúng ra là hồn độc dung thân. Những trường hợp như vậy cũng không phải hiếm hoi gì, hồn độc thiên kỳ bách quái, ảnh hưởng khác biệt nhưng chung quy lại đều hại nhiều hơn lợi. Trong đó, huyền giả cùng hồn độc hợp nhất, thân thể biến dị đến người không ra người, yêu không ra yêu cũng tương đối thường gặp.
Những người sinh ra dị biến như vậy, sức mạnh đều được tăng cường gấp mấy lần, nhưng đổi lại trở nên vô cùng khát máu, vô cùng tà ác, lấy chém giết làm mục tiêu cuối cùng, giết đến khi bị giết cũng sẽ không chịu ngừng lại.
Biện pháp chữa trị cũng có, đó chính là mời tuyệt thế cường giả xuất thủ, nhân lúc ý chí của huyền giả vẫn còn chưa bị xói mòn hết liền giết chết huyền linh, chém đoạn linh hồn bị ô nhiễm xuống, từ từ hồi phục trở lại. Nếu để thời gian quá lâu vậy thì không có cách nào cả, chỉ có thể giết chết mà thôi.
Đương nhiên, dựa trên lý luận còn có một cách nữa, đó chính là đột phá Vương giả, dựa vào ba lần đạo kiếp để tách huyền linh ra ngoài. Nhưng đó chỉ là lý luận mà thôi, cụ thể chưa từng được kiểm chứng, không ai có thể khẳng định được cách đó có được hay là không.
Đúng lúc này, lối vào Trầm Hương Cốc rung động một cái, Thiên Cơ Môn Chủ Cơ Ngọc Tuyền từ trong cốc bước ra ngoài. Ánh mắt của nàng vừa nhìn đến thân thể biến dị của Trầm Vạn Đại, mi mắt liền nhảy lên một cái, cũng không nhìn nhiều, lập tức liền đạp không phóng đi, bay thẳng hướng đông bắc.
Trầm Vạn Đại lại không có ý để nàng đi như vậy, hai chân dẫm mạnh xuống mặt đất, cơ thể bùng nổ vọt thẳng lên trời, muốn ngăn lại Cơ Ngọc Tuyền. Thiên Cơ Sư không thiện chiến đấu là điều mà ai cũng biết, Cơ Ngọc Tuyền càng không có chiến ý, nàng chỉ muốn rút lui khỏi đây càng nhanh càng tốt, bởi vì nàng bắt được một chút thiên cơ, cảm nhận được tương lai có đại khủng bố giáng lâm cho nên mới không ham chiến.
Cơ Ngọc Tuyền vì thoát thân, vô cùng quả quyết lấy ra “thiên cơ kính” chằng chịu vết nét, trong đôi mắt hiện lên một chút đau xót ném về phía Trầm Vạn Đại.
Từ trong Thiên Cơ Kính bắn ra một luồng bạch quang, chiếu rọi vào cơ thể xanh đen, chiếu sáng bóng lên lớp vảy giáp bên ngoài của Trầm Vạn Đại, ánh sáng bao phủ khiến cho Trầm Vạn Đại vô cùng khó chịu, cơ thể có chút đau xót cùng ngứa ngáy. Hắn mở to miệng, rống lên một tiếng, từ trong miệng bắn ra một luồng kim quang.
Huyền linh thuật: Thiết điểm mai hoa.
Kim quang nở rộ, Thiên Cơ Kính vốn chằng chịt vết nứt, nay giống như bị chồi non đâm thẳng, một đóa hoa nở rộ từ trong mặt kính chui ra.
Băng!!!
Bạch quang tiêu tán, Thiên Cơ Kính nát vụn.
Tranh thủ chút ít thời gian, Cơ Ngọc Tuyền đã biến mất phía cuối chân trời, tốc độ vô cùng nhanh, giống như đã dùng đến bí thuật nào đó để bùng phát.
Trầm Vạn Đại tóm lấy mấy mảnh vỡ của Thiên Cơ Kính ném vào trong miệng, nhai rộp roạt có chút hưởng thụ đồng thời còn muốn đuổi theo Cơ Ngọc Tuyền, nhưng trong ánh mắt lại mang theo giãy giụa đấu tranh mãnh liệt. Cuối cùng, hắn từ bỏ, không đuổi theo Cơ Ngọc Tuyền mà xoay người, bước chân vào Trầm Hương Cốc.
...
p/s: Việt Nam quyết thắng!!!
p/s: Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ cho Huyền Linh Ký.
Chúc các bạn có những giây phút vui vẻ.
Cùng tham gia thảo luận thêm về bộ truyện tại https://www.facebook.com/groups/huyenlinhky
Mời đọc #Đông A Nông Sự, câu truyện nhẹ nhàng, dí dỏm về một kỹ sư nông nghiệp vô tình lạc về triều Trần.