Huyền Lục

Chương 11: Một lần đọc sách liền qua trăm năm



Tại một dãy núi nào đó trên Huyền Đô Đại Lục.

Dãy núi này rộng lớn và trải dài vô cùng, hơn nữa nó cũng cực kỳ cao, tựa như một tấm bình chướng khổng lồ tự nhiên vậy. Nơi cao nhất liền đâm xuyên qua tầng mây như ngọn giáo hướng thẳng lên thương khung. Người thường hay thậm chí tu sĩ có tu vi yếu kém chút từ bên dưới nhìn lên cũng không thể thấy được gì. Vài chục dặm xung quanh đỉnh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, từ xa trông ngọn núi lớn này lúc ẩn lúc hiện, thần bí vô cùng.

Dãy núi này gọi là Bạch Dương sơn mạch.

Đỉnh núi gọi là Bạch Dương đỉnh.

Ngự trị tại đây là Cửu Tiêu Tông.

Ngay trên Bạch Dương đỉnh tọa lạc một tòa đại điện nguy nga, tráng lệ. Tòa đại điện này nhìn như đang trôi nổi ở trên biển mây, trông tựa như tiên cảnh.

Ở đại sảnh của tòa đại điện này hiện đang đặt một cái bàn tròn lớn bằng gỗ, nhìn chung thì không hợp với khung cảnh của đại điện mấy, cái bàn này hẳn không phải lúc nào cũng dùng. Xung quanh có tới hơn hai mươi người đang ngồi, mỗi một người đều tỏa ra khí tức sâu như biển, bàng bạc như thiên không.

Lúc này, nơi đây đang diễn ra một nghị sự. Mỗi một người đều mang một nét mặt nghiêm túc nhìn về phía chủ vị. Chủ vị là một lão nhân trắng từ đầu tới chân, râu trắng, tóc trắng, lông mày trắng, mang một bộ bạch y đạo bào, duy chỉ có sắc mặt là hồng hào. Ánh mắt lão mang một vẻ thâm trầm đầy tang thương. Kỳ lạ nhất là lão nhân này trông như lạc quẻ với những người còn lại. Trên người lão không có bất kỳ khí tức gì, tựa như một người bình thường vậy.

Tuy vậy, xung quanh không một ai dám bất kính với lão cả. Lão nhân này là một trong những cường giả tuyệt đỉnh của Huyền Đô Đại Luc - Cửu Tiêu Tông chủ Thương Nguyên chân nhân.

Lão nhân nhìn lướt qua từng người ở trong đại điện, khẽ thở dài, nói:

"Công Thư Lâu... không thể không người"

Những người ngồi đây không nói gì, không biết có tâm tình gì. Một vị lão nhân mở miệng nói:

"Tông chủ, lời này... đã nói cả tháng nay rồi".

Suốt một tháng này, gần như ngày nào cũng sẽ có nghị sự tại tòa đại điện này, mỗi lần mở đầu đều là câu nói đó.

"Mấu chốt là không ai", Thương Nguyên đáp.

Trầm mặc một hồi, Thương Nguyên quay sang bốn người ngồi gần với lão nhất, hỏi:

"Bốn vị trưởng lão ý kiến thế nào?"

Bốn vị trưởng lão này chính là tồn tại cao nhất dưới tông chủ tại Cửu Tiêu Tông. Tu vi bốn người họ đều cao hơn hầu hết những người còn lại. Đây không phải lần đầu lão nhân hỏi họ nhưng ý tứ lần này khác hẳn. Lão cần câu trả lời.

Nghe tông chủ hỏi, bốn người rơi vào trầm mặc. Một lát sau, một vị nữ trưởng lão mở miệng hỏi:

"Tông chủ, hay để cho Nghiêm sư đệ, dù sao Nghiêm sư đệ cũng cùng Phù Linh sư thúc trấn thủ Công Thư Lâu hơn ba trăm năm rồi".

Vị nữ trưởng lão này là một cô nương trông khá trẻ, nhan sắc không quá nổi bật, mặc một bộ trường bào xanh lục. Tóc nàng được chải gọn gàng thả nhẹ sau lưng, trên người mang một mùi hương dễ chịu vô cùng. Vị nữ trưởng lão này họ Quyên, là trưởng lão chấp chưởng Đan Dược Viện.

Vị "Nghiêm sư đệ" kia vừa nghe Quyên trưởng lão đề cử mình liền xoắn quýt lên, hướng lão nhân Thương Nguyên nói:

"Tông chủ, chuyện này không được. Ta mặc dù trấn thủ Công Thư Lâu ba trăm năm nhưng ta chỉ ở ngoại vi mà thôi, hơn nữa ta kiến thức hạn hẹp, trông như mãng phu, không thể thay thế vị trí của Phù Linh sư thúc được".

Vị "Nghiêm sư đệ" này nói mình trông như mãng phu cũng không sai. Nghiêm trưởng lão là một trung niên to lớn, cao cũng phải hơn hai mét, làn da ngăm đen, ánh mắt như đao, trông rất dữ dằn. Khác với vẻ bề ngoài của mình, Nghiêm trưởng lão ăn nói tương đối dễ nghe, đúng hơn là giọng nói không phù hợp với thân người chút nào.

Thương Nguyên có chút chán nản, lão biết mọi người gần như không ai muốn làm. Ngũ đại trưởng lão quyền cao chức trọng, đãi ngộ cao hơn trưởng lão bình thường, theo lý phải không ai từ chối mới đúng. Vị trí khác thì thôi, Công Thư Lâu quả thực... có chút đặc thù.

Chấp chưởng Công Thư Lâu đồng nghĩa với việc trông coi công pháp của tông môn, ngoài ra còn phải điều chỉnh, cải tiến công pháp. Những việc này sẽ rất mất thời gian.

Người tu hành không thiếu nhất là thời gian, nhưng quý nhất cũng là thời gian. Khương Hy khi còn là Phù Linh chấp chưởng Công Thư Lâu bốn trăm năm, thời gian tu hành của hắn có được bao nhiêu?

Lại nói, ai có thể nghiên cứu công pháp sâu đến cấp độ như Phù Linh chân nhân. Ở đây ngoại trừ tông chủ và bốn vị trưởng lão cùng cấp ra, những người còn lại hầu như đều đã từng được Phù Linh chỉ điểm. Nhân tình Phù Linh chân nhân nhận được nhiều lắm, nhưng hắn "chết" rồi. Những người còn lại không biết phải trả nhân tình như thế nào đây.

Mặt khác, trong suốt bốn trăm năm chấp chưởng Công Thư Lâu, Phù Linh chân nhân làm quá tốt, thành tựu lão đạt được quá nhiều. Nhiều đến mức bất cứ người chấp chưởng kế tiếp nào cũng đều phải điêu đứng cả, căn bản không có cơ hội thoát ra khỏi cái bóng mang tên Phù Linh.

...

Tình huống hiện tại rất nan giải, Thương Nguyên phiền muộn vô cùng. Ánh mắt của lão tang thương mà hoài niệm.

“Phù Linh, ngươi đi sớm quá rồi”, Thương Nguyên thầm than.

Giữa lúc nan giải này, một vị trưởng lão đột nhiên lên tiếng. Vị trưởng lão này trẻ tuổi vô cùng, mặc trưởng lão đạo bào, khí tức cũng thuộc nhóm yếu nhất so với những người ngồi ở đây.

"Tông chủ, ta mới lên làm trưởng lão không lâu, một số chuyện không rõ... ta có nghi vấn đôi chút".

Thương Nguyên chân nhân nghe vậy liền cười đáp:

"Lâm nhi, ngươi nói đi".

Vị trưởng lão trẻ tuổi đó gọi là Trần Lâm, quan môn đệ tử của Thương Nguyên. Hắn đột phá đến Kim Đan trung kỳ không lâu liền được thăng làm trưởng lão. Được cho phép, Trần Lâm mới dám nói:

"Vâng, tông chủ. Không biết... Phù Linh chân nhân vì sao mà... tọa hóa?"

Lời vừa ra, đại điện vốn yên tĩnh nay đã có chút rục rịch. Ngoại giới tuyên bố là Phù Linh chân nhân thọ nguyên hao hết mà tọa hóa nhưng những vị trưởng lão này căn bản không tin. Được thế, một vị phụ nhân trưởng lão khác tranh thủ hỏi:

"Tông chủ, năm đó Phù Linh chân nhân đột phá Nguyên Anh có phải hay không... để lại ám thương?"

Đây là lời đồn nhiều nhất giữa các trưởng lão với nhau, đại điện liền bắt đầu xì xào. Thương Nguyên có chút thở dài, lão hiểu bọn họ vì sao lại hỏi như vậy.

Phù Linh chân nhân tư chất tốt không?

Không, hắn chỉ là tam tạp linh căn. Tư chất của hắn chỉ như đệ tử phổ thông khác của Cửu Tiêu Tông mà thôi.

Phù Linh chân nhân danh khí có tốt không?

Không, hắn vô cùng bình thường. Không kết bè kéo phái, không nịnh hót chấp sự, trưởng lão, không vi phạm tông quy, thậm chí không có thành tích gì nổi bật cả.

Khi hắn làm trưởng lão, hắn cũng vô cùng mờ nhạt, chưa từng tham gia tranh đấu nội bộ bao giờ. Lần duy nhất Phù Linh chân nhân được chú ý là lúc hắn đột phá Kim Đan, lấy tư chất của hắn, đột phá Kim Đan làm không ít người ghé mắt nhìn nhưng thời gian qua đi người người cũng quên đi. Kim Đan cảnh ở Cửu Tiêu Tông tuy quan trọng... nhưng Cửu Tiêu Tông không thiếu.

Nếu để Thương Nguyên nói điểm mạnh của Phù Linh chân nhân thì chắc chắn lão sẽ nói một chữ.

Đợi.

Chỉ duy nhất một chữ đó mà thôi.

Phù linh chân nhân giỏi nhất chính là kiên nhẫn, cái gì lão cũng có thể đợi được. Theo triết lý của lão, chỉ cần lão đợi, mọi thứ đều sẽ đến với lão. Triết lý của lão hầu như bị toàn bộ đồng môn chế giễu, chê cười.

Nhưng lão không có đáp lại, lão vẫn tiếp tục đợi.

Cho đến một lúc, lão đã đợi được thời cơ.

Khi đại nạn của Phù Linh chân nhân sắp đến, lão xin phép tông môn ra ngoài du lịch, lúc trở về đã Nguyên Anh rồi. Sự kiện năm đó oanh động một đoạn thời gian không ngắn, mấy lão quái vật bế quan lâu năm cũng xuất quan đến chúc mừng.

Từ đó, Phù Linh phong mang hiển lộ, danh chấn khắp nơi. Nguyên Anh tu sĩ tăng cường tu vi không dựa vào tư chất, Phù Linh chân nhân lấy tư chất bình thường đột phá được Nguyên Anh, theo lý về sau tu vi phải mau chóng tăng tiến mới đúng.

Kết quả lúc tọa hóa, lão vẫn chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Các trưởng lão khác nghi ngờ năm đó Phù Linh đột phá Nguyên Anh để lại ám thương, đạo cơ bị hủy, tiên lộ đứt đoạn nên trong suốt bốn trăm năm tu vi vẫn mãi không tăng tiến.

...

...

Trong đại điện, tiếng xì xào ngày một nhiều, khác hẳn vẻ yên tĩnh ban đầu. Thương Nguyên trầm mặc, ánh mắt di chuyển đến người đang ngồi bên cạnh lão. Bên cạnh lão mà một trung niên nhân đang tĩnh tọa, sắc mặt nghiêm nghị, thân người cao lớn, thân mặc trường bào màu đen, độc nhất hoàn toàn so với những người khác trong đại điện.

Bỗng nhiên, trung niên nhân mở mắt ra, trong chốc lát, uy áp kinh khủng bùng nổ ra toàn đại điện. Không gian như bị ép lại, đại điện liền rung chuyển. Các trưởng lão khác biến sắc, ngay lập tức phóng uy áp ra để chống đỡ, Trần Lâm và một vài trưởng lão tu vi hơi kém. trực tiếp bị chấn đến thổ huyết, sắc mặt tái nhợt. Trung nhiên nhân ánh mắt lạnh như băng, nói:

“Ồn ào đủ chưa?”

Uy áp biến mất, đại điện liền yên tĩnh, mấy vị trưởng lão ngồi gần trung niên sau lưng liền ướt đẫm mồ hôi lạnh, vẻ mặt kinh nghi bất định. Không quản biểu hiện mấy trưởng lão thế nào, trung niên nhân nói tiếp:

“Chuyện của Khương lão quỷ từ nay về sau không được ai nhắc lại nữa, rõ chưa?”

“V... Vâng, đại trưởng lão”, Trần Lâm cùng vị phụ nhân kia vẻ mặt sợ sệt, biết là hắn đang ám chỉ bọn họ, vội vội vàng vàng đáp lại.

Trung niên nhân là đại trưởng lão của Cửu Tiêu Tông, tu vi thâm hậu, tư lịch cực sâu, chấp chưởng Chấp Pháp Điện. Vị này họ Vệ, tên hai chữ Khắc Nguyên.

Vệ Khắc Nguyên là người công tư phân minh rõ ràng, rất ít khi nổi giận, chỉ là từ khi Phù Linh chân nhân qua đời vị này liền dễ nổi nóng. Lão là đồng môn cùng thế hệ với Phù Linh, hai người nhập môn cùng ngày, làm bằng hữu mấy trăm năm, giao tình không cạn.

Vệ Khắc Nguyên không để ý hai người bọn họ nữa, ánh mắt lạnh như băng quét toàn đại điện, trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi nói:

“Công Thư Lâu một ngày không thể không người quản. Trước khi tìm được người thích hợp, mỗi một trưởng lão luân phiên thay đổi tọa trấn Công Thư Lâu mười năm, bắt đầu từ Nghiêm sư điệt”.

“Ai có gì kiến gì không?”, Vệ Khắc Nguyên nghiêm nghị nói.

Toàn đại điện yên tĩnh, tựa như không ý kiến gì. Thương Nguyên đứng một bên trong lòng cười khổ, khẽ thở dài nói:

“Được rồi, theo ý Đại trưởng lão mà làm”.

“Còn bây giờ, tất cả giải tán đi”.

Nghe được Thương Nguyên nói, mấy vị trưởng lão như được ân xá, nhao nhao hành lễ cáo lui. Không được bao lâu, đại điện liền trống vắng, chỉ còn Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên hai người. Thương Nguyên trầm mặc rồi nói:

“Ngươi dọa bọn họ rồi”.

Vệ Khắc Nguyên hừ lạnh, không khách khí nói:

“Một đám không biết xấu hổ, lúc Khương lão quỷ còn sống thì cung kính lắm, lão chết rồi trách nhiệm liền không ai dám đến gánh”.

Thương Nguyên cười không nói, không biết đang nghĩ gì, mở miệng nói nhỏ:

“Ám thương... Nếu thật là ám thương thì đã tốt rồi.”

Lời tuy nhỏ nhưng vào tai Vệ Khắc Nguyên lại không khác gì sấm rền, lão hừ lạnh đi ra khỏi đại điện, mỗi bước chân dậm xuống đều in dấu xuống dưới sàn. Thương Nguyên thấy thế liền có chút thương tiếc nói ra:

“Cái sàn này... không rẻ đâu”.

...

Vệ Khắc Nguyên ra khỏi đại điện liền phi hành bay đi, một đường bay thẳng vượt qua sương mù liền hạ xuống một mảnh đất trống. Nơi đây không có sương mù, cỏ cây tươi tốt, xung quanh còn có một vài động vật nhỏ bò qua lại, trông rất thanh bình. Vệ Khắc Nguyên bước lại đến bên con suối nhỏ, ở đó có một tấm bia đá, trên đó khắc:

‘Khương Linh chi mộ, bằng hữu Vệ Khắc Nguyên lập’.

Phù Linh chân nhân tên thật là Khương Linh, họ Phù là vì tạo nghệ phù đạo của lão cao thâm vô cùng, lúc còn sống, lão đã từng là một vị Nguyên Phù sư.

Nguyên Anh cảnh tu sĩ khi tọa hóa linh hồn vào luân hồi, thân xác tan biến vào tự nhiên. Bởi vì thế mà Nguyên Anh tu sĩ không có xác để lập mộ, Vệ Khắc Nguyên cũng chỉ lập tượng trưng. Lấy địa vị của Phù Linh chân nhân, ở trong Từ Đường của Cửu Tiêu Tông tất có bài vị của hắn.

Phía trên tấm bia mộ có một quyển sách trúc đang trôi nổi lơ lửng. Nhìn quyển sách trúc đó, Vệ Khắc Nguyên thở dài, lão ngồi xuống trước bia mộ, lấy ra một bình linh tửu nốc cạn một hơi. Tâm tình không rõ thế nào, thì thào nói:

“Ngươi đi rồi, bây giờ chỉ còn lại mình ta, thế hệ này... chỉ còn mình ta”.

Thế hệ của Phù Linh và Vệ Khắc Nguyên đến bây giờ hầu như đã vẫn lạc hết, có người tọa hóa mà đi, có người bị ám sát, có người chết trong tay kẻ thù. Vốn dĩ chỉ còn hai người họ, nay Phù Linh cũng ra đi rồi. Một làn gió nhẹ thổi qua, cây cối khẽ xì xào, bóng lưng to lớn của Vệ Khắc Nguyên lúc này trông thật cô đơn, tĩnh mịch.

Đọt nhiên, một tiếng động mạnh phát ra.

“Choang...”.

Bình linh tửu bị Vệ Khắc Nguyên ném xuống đất vỡ tan tành, sắc mặt lão lập tức biến thành tức giận, lão cuồng mắng:

“Con mẹ nó, lão thất phu, sao ngươi dám đi”

“Cái gì mà ám thương, con mẹ nó ám thương thì đã tốt, ta cùng Thương Nguyên dốc hết tài nguyên cũng chữa được cho ngươi”.

“Lão thất phu, ngươi mà có hậu nhân thì đừng để cho ta gặp phải”.

“...”

Vệ Khắc Nguyên mắng rất dữ dội, động vật nhỏ xung quanh đều bỏ chạy, lão mắng đến nửa ngày sau mới hậm hực rời đi. Ở Cửu Tiêu Tông, người hiểu Phù Linh nhất không ai khác ngoài Thương Nguyên tông chủ và Vệ Khắc Nguyên. Bọn họ biết tại sao Phù Linh tọa hóa.

Phù Linh rất sợ chết, bởi vậy hắn mới không đi tranh giành, chỉ an phận thủ thường mà đợi thôi. Nhưng càng nhiều hơn là hắn thích đọc sách, nhất là công pháp. Hắn chấp chưởng Công Thư Lâu lúc sáu trăm tuổi, cống hiến một đời cho thư tịch tông môn, tu hành rất ít ỏi.

Đến năm hơn chín trăm tuổi, đại nạn gần đến, trước khi bế tử quan, hắn muốn đọc Cửu Tiêu Chân Quyết. Thương Nguyên liền đồng ý.

Một lần đọc sách liền qua trăm năm.

Phù Linh chân nhân tọa hóa.

...

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.