Bạch Nguyệt Huy tốn bạc không nói nhưng Khương Hy cảm thấy nó đáng giá bởi chí ít, đao kiếm thông thường xuyên không qua được nó. Chỉ cần không phải tu sĩ ra tay thì người mặc y phục làm từ Bạch Nguyệt Huy vẫn có xác suất sống lâu hơn một chút.
Đoàn người bên kia bàn tán về Khương Hy thêm một khoảng thời gian tương đối lâu rồi mới ngưng lại mà tập trung ăn uống. Khương Hy lắc đầu thở dài rồi thu lại toàn bộ linh thức của mình, tựa hồ không tìm kiếm được thêm thông tin gì thú vị.
Bất giác, ánh mắt hắn di chuyển sang phải một chút, tên tiểu nhị ban nãy đã mang đồ ăn đến rồi. Từng đĩa món ăn từ chay đến mặn lần lượt được bày biện ra bàn rất gọn gàng, mùi hương cũng rất thơm.
Khương Hy nhìn qua một lần rồi khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn đem phần ăn mặn tụ lại một chỗ rồi đưa cho tiểu Hoàng ăn, còn phần mình thì ăn phần chay.
Hành động này của hắn một lần nữa lại thu hút sự chú ý.
Tên tiểu nhị ở gần nhất thì nội tâm cảm giác kỳ quái không thôi, hắn không thể hiểu được thiếu niên nhân này đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Trên đời này có ai lại cho mèo ăn sang đến thế không, toàn thịt toàn cá, cao lương mỹ vị đều có đủ. Còn bản thân thì lại ngậm ngùi ăn rau ăn củ.
Đám người bàn bên kia thì khỏi phải nói, bọn hắn lại có thêm đề tài để bàn luận, bữa ăn trong bất giác liền kéo dài ra thêm.
Khương Hy ăn qua một chút rau, cảm giác vị cũng không tệ, bất quá kém xa Tứ nương làm. Kế đó, hắn nhìn qua tên tiểu nhị mà nói ra:
“Tiểu nhị, cho ta một bình rượu”.
Tiểu nhị cười thân thiện đáp lại:
“Vâng, quan khách muốn gọi loại nào?”.
Khương Hy lười biếng nói:
“Tùy tiện”.
Trong khoảnh khắc ngắn, mi tâm của tên tiểu nhị này liền nhíu lại một chút rồi nhanh chóng giãn ra, hắn đối với Khương Hy cười cười đáp:
“Vâng, quan khách xin đợi một chút”.
Một lát sau, tiểu nhị trở lại, trên tay mang theo một bình rượu nhỏ bằng ngọc sứ, nhìn hình dạng thì có phần tương tự với những bình rượu phục vụ tại kỹ viện. Hắn không phải một tay bợm nhậu hay nát rượu gì nên một bình này cũng đủ rồi.
Rót ra một ly rồi uống thử, Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian khá lâu rồi gật đầu nói ra:
“Không tệ”.
...
Tên tiểu nhị kia không rời đi, vẫn một mực ở đó tựa như muốn được sai bảo vậy. Mà Khương Hy cũng có cảm giác như vậy, theo hắn quan sát thì mỗi đoàn khách nhân sẽ có một tên tiểu nhị phục vụ riêng, đoàn nào nhiều người hơn thì nhiều tiểu nhị hơn thôi.
Bất quá loại hình đơn đả phục vụ này cũng không tồi, cần gì thì chỉ việc lên tiếng là được.
Xoay xoay chén rượu ở trong tay, Khương Hy nhìn ra ngoài bờ suối một lúc rồi lại nhìn sang tiểu Hoàng đang nhai miếng thịt, trông qua thì có vẻ khó khăn nhưng thể nào số thịt ấy cũng sẽ trôi thẳng xuống bụng nó thôi.
Hắn quay đầu lại hướng tiểu nhị mà cười nói ra:
“Cho ta một phòng”.
Nghe vậy, ánh mắt tên tiểu nhị liền sáng lên, hắn hướng Khương Hy cúi đầu rồi cười đáp:
“Vâng, tiểu nhân sẽ giúp ngài lấy một phòng”.
Ở xa xa, vị trung niên nhân râu ria kia vô tình nghe được mà thở dài lắc đầu, bất quá hắn cũng không có ý định đi nhắc nhở làm gì. Người tự có số của mình, không nên tự ý can dự vào, hệ lụy bản thân hắn chịu không nổi.
Tiểu nhị rời đi, Khương Hy liền tiếp tục nhấm nháp chút đồ ăn, uống chút rượu cùng nhìn ngắm chút phong cảnh. Thời gian trôi dần đi, đồ ăn rốt cuộc cũng hết, rượu cũng đã cạn bình nhưng hắn vẫn một mực ngồi yên một chỗ mà ngắm cảnh.
Cứ như một tượng nhân vậy.
Đoàn người từ thương đoàn kia sớm đã kết thúc bữa ăn mà trở về phòng nghỉ ngơi nên không còn mấy người ở lại để ý hắn. Người duy nhất quan sát nhất cử nhất động của hắn hiện tại e rằng chỉ có tên tiểu nhị kia mà thôi.
Chỉ có điều tên tiểu nhị đó vẫn không thể nào nhìn thấu được Khương Hy. Mặt khác, càng quan sát Khương Hy lâu thì nhãn lực của hắn cũng dần bị ảnh hưởng bởi ảo thuật mà nhìn thấy chính mình.
Cho đến khi tiếng chuông ngân kia kêu lên thì hắn mới sực người tỉnh lại, đằng sau lưng không biết từ bao giờ đã đổ một tầng mồ hôi.
...
...
Sắc trời dần dần ngả cam, hình bóng Khương Hy theo đó mà đổ dài ra trên mặt sàn gỗ, động tác của hắn vẫn chung thủy như cũ không đổi.
Đến lúc này, đừng nói là tiểu nhị mà đến cả những khách nhân khác đến sau cũng phải chú ý đến. Bất quá bọn hắn cũng đồng dạng như tên tiểu nhị kia, đều rơi vào ảo cảnh mà tự thấy chính mình.
Màn đêm kéo đến, Khương Hy động, hắn quay về phía tiểu nhị rồi cười nói:
“Cho ta một phần chay cùng một phần mặn”.
Tiểu nhị nghe vậy trong lòng liền thầm mắng không thôi.
Tên này không phải chỉ biết mỗi ăn không ngồi rồi thôi chứ?
Nhưng sắc mặt hắn vẫn thể hiện rõ nụ cười tiêu chuẩn mà đáp lại:
“Vâng, quan khách xin đợi một chút”.
“Bất quá...”, Khương Hy đột nhiên kéo dài một tiếng rồi nhìn tên tiểu nhị đầy ý vị nói ra:
“Thịt người già ban trưa có chút dai, tiểu Hoàng nhà ta ăn không thích. Các ngươi đổi lại một chút”.
Nghe vậy, sắc mặt tên tiểu nhị liền tái lại, trong vô hình, linh hồn hắn liền run rẩy không thôi. Hai bên thái dương lập tức đổ ra mồ hôi đầm đìa, hắn vội vàng đáp lại:
“Vâng, vâng... Tiểu nhân sẽ đổi”.
Sau đó, hắn liền quay lưng mà đi, cước bộ phi thường nhanh, trong lòng thì lại gấp gáp không thể tả. Hắn vốn cho rằng thiếu niên nhân kia là một con mồi béo bở, nào ngờ nhân gia vậy mà lại phát hiện ra được.
Trong đầu hắn bây giờ không quản đồ chay hay đồ mặn mà Khương Hy yêu cầu nữa, hắn chỉ muốn đem cái tin này mà báo cho cấp trên thôi. Mặt khác, cái cảm giác run rẩy ban nãy quả thực dọa chết hắn.
Người sợ hãi tất sẽ run rẩy nhưng bản tâm hắn đang rất bình thản, nào có sợ hãi gì chứ. Loại run rẩy không tự chủ này một khi đã xuất hiện, đồng nghĩa với thiếu niên nhân kia có thể cường áp đe dọa tính mạng hắn.
Tên tiểu nhị đi một mạch lên trên cầu thang, một đường tiến thẳng lên trên thượng tầng lầu, giữa đường thi thoảng sẽ có người xuất hiện ngăn hắn lại nhưng qua một lần giải thích, hắn cũng không khó khăn trong việc thông quan.
Tiến đến thượng tầng lầu, tên tiểu nhị quỳ trước cửa một gian phòng mà cung kính nói ra:
“Bẩm Đường chủ, bên dưới có cao nhân”.
Không bao lâu sau, một thanh âm từ tính của nữ nhân đột ngột vang lên:
“Đem mọi chuyện kể lại cho ta”.
Tên tiểu nhị cung kính đáp lại:
“Vâng, thưa Đường chủ”.
Sau đó, hắn liền tóm gọn câu chuyện của Khương Hy từ lúc vào Hương Vân Điếm cho đến thời điểm bây giờ. Hắn kể rất nhanh, đi vào trọng điểm là chính, vị Đường chủ thần bí kia nghe xong liền trầm mặc một đoạn thời gian.
Một lát sau, thanh âm từ tính kia một lần nữa lại phát ra:
“Ta biết rồi, ngươi cứ phục vụ người đó bình thường”.
“Vâng”.
Ở trong gian phòng kia, đằng sau vô số lớp màn vải mỏng là một cái giường phi thường lớn ở trung tâm, xung quanh giường được trang trí đèn hoa vô cùng đẹp mắt. Thẩm mỹ của chủ nhân nơi này xem chừng cũng không tệ.
Ở trên giường lúc này là một nữ nhân phi thường kiều diễm, luận về nhan sắc, nàng có thể so với các cô nương ở kỹ viện Nam Thành, luận về cơ thể, nàng hơn hẳn các nàng một bậc.
Nàng lười biếng nằm nghiêng người, một tay chống đầu dậy, tay còn lại thì khẽ chạm nhẹ mặt giường mà suy nghĩ. Trên thân nàng lúc này cũng không mang y phục, chỉ tùy ý một mảnh chăn mỏng vắt qua mà thôi.
Cùng giường với nàng là một nam nhân phi thường khỏe mạnh, cơ bắp đầy mình. Đồng dạng với nàng, hắn cũng đang khỏa thân.
Không cần nói cũng biết, đôi nam nữ này vừa mới trải qua một cuộc mây mưa với nhau. Bất quá nữ nhân kia tựa hồ có chút không hài lòng, bằng chứng là nam nhân khỏe mạnh kia bây giờ đang một mực quỳ ngồi ở một bên, đến một chút hành động cũng không làm.
Nữ nhân kiều diễm kia đương nhiên là một nhân vật phong vân của Sơn Hương Lâm.
Đương đại Hương Vân Đường chủ - Kiều Sở Sở.
Trầm mặc một đoạn thời gian, Kiều Sở Sở chống người dậy, để lộ ra bờ vai thon thả của mình. Nàng vừa ngồi dậy là không rõ từ đâu liền xuất hiện hai nữ tỳ song song đứng hai bên như đợi lệnh.
Kiều Sở Sở không nói gì cả, nàng chỉ nhẹ nhàng nâng hai tay lên là nữ tỳ liền bắt đầu mà trợ giúp nàng mang y phục cùng trang điểm.
Còn nam nhân kia nàng làm như không thấy nhưng không đồng nghĩa với việc nàng sẽ quên hắn, một tay khẽ chạm vào tóc rồi quan sát mình trong gương, ánh mắt nàng linh động một hồi rồi nói ra:
“Ngươi có người trong lòng chứ?”.
Nam nhân nghe vậy thì hai vai có chút nhẹ run lên mà nói ra:
“Nương nương, tiểu nhân... không có”.
Nghe vậy, Kiều Sở Sở khẽ cong miệng lên nói ra:
“Bảo sao... kỹ thuật của ngươi chán đến vậy”.
Nam nhân trên giường vội vàng xuống giường rồi dập đầu run sợ nói ra:
“Tiểu nhân sai rồi, nương nương tha mạng, tiểu nhân còn có cha mẹ già ở nhà, mong nương nương khai ân...”.
Nói một hồi, bất giác, trên mặt nam nhân kia dần dần xuất hiện hai hàng nước mắt tèm lem. Kiều Sở Sở không thích hình ảnh này chút nào, nàng có chút bật cười ra mà nói ra:
“Nhân gia cũng không ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì”.
Nghe vậy, ánh mắt nam nhân kia liền lướt qua một tia dư quang, hắn vội vàng dập đầu nói ra:
“Là tiểu nhân lỡ lời, nương nương thứ lỗi. Tiểu nhân... nguyện làm trâu, làm ngựa cho nương nương, mong người giơ cao đánh khẽ”.
Kiều Sở Sở cười nhẹ, một tay đưa lên che nửa mặt mà ánh mắt lộ ra một tia mị ý mê người, nàng xoay người lại đối với nam nhân mà nói ra:
“Ngươi nói làm trâu, làm ngựa cho nhân gia. Ngươi có chắc không?”.
Sắc mặt nam nhân có chút giãn ra, nội tâm hắn có chút vui mừng rồi đối với nàng mà cung kính nói ra:
“Bẩm nương nương, tiểu nhân làm được”.
Kiều Sở Sở gật đầu, sau đó nàng khẽ đưa tay lên phất nhẹ một cái, từ đâu bỗng dưng xuất hiện hai hắc y nhân, phân biệt mà đứng hai bên nam nhân rồi người giữ chặt lấy hai tay hắn.
Nam nhân thấy vậy sắc mặt liền đại biến, hắn hốt hoảng nhìn Kiều Sở Sở nói ra:
“Nương nương... Người đã tha cho tiểu nhân rồi mà”.
Kiều Sở Sở nhìn hắn đầy mị ý rồi vũ mị cười một tiếng nói ra:
“Tại Hương Vân Đường này, trâu ngựa... là để ăn”.
Nói xong, hai hắc y nhân liền nhanh chóng đánh ngất nam nhân kia rồi lôi ra khỏi gian phòng, xem như mọi chuyện chưa có gì diễn ra cả.
Chỉnh trang xong, Kiều Sở Sở liền đứng dậy mà điểm nhẹ chân lướt ra khỏi phòng như một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Hai nữ tỳ kia thấy vậy liền cung kính nói ra:
“Nương nương đi thong thả”.
...
...
Kiều Sở Sở thân là tam đại lão của Sơn Hương Lâm, võ công của nàng đương nhiên không dưới Hùng Quân, thậm chí nhờ vào đặc tính tiên thiên của nữ nhân mà khinh công của nàng còn cao minh hơn hắn một bậc.
Rất nhanh sau đó, nàng đã xuất hiện tại tầng một mà nhẹ nhàng ngồi xuống bàn của Khương Hy rồi.
Khương Hy sớm biết nàng đến đây, nên hắn đã chuẩn bị sẵn cho nàng một chén rượu. Hắn nhã nhặn ra tư thế mời, nàng liền có chút bất ngờ nhưng nội tâm cũng không loạn. Nàng từ tốn nâng chén rượu lên rồi nghiêng đầu uống, ánh mắt vũ mị khẽ cong lên mà nhìn lấy hắn.
Trong lúc nàng uống, hắn cũng tranh thủ quan sát nàng một phen. Nhan sắc của nàng thì hắn không để tâm mấy, chỉ cần không đạt đến đẳng cấp của Chiêu Hồng Nan thì coi như quốc sắc thiên hương cũng không lọt được vào mắt hắn.
Kiều Sở Sở mặc dù vẻ ngoài trẻ trung nhưng trên thực tế nàng lại lớn tuổi hơn nhiều, chí ít cũng nằm trong độ tuổi tứ tuần. Khương Hy cảm nhận nội lực của nàng thì phát hiện trong đó có tồn tại mị ý nên hắn cũng hiểu được nguyên do.
Trên thân nàng hiện giờ là một bộ y phục bằng lụa màu đỏ vô cùng yêu dị, nửa thân trên mặc mà như không, nàng cứ như cố tình để lộ bờ vai thon gọn cùng đôi gò bồng lấp ló phía sau lớp y phục kia ra cho thiên hạ xem.
Tà váy được xẻ cao để lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần, hơn nữa đôi chân này từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn không yên vị mà cố tình chà xát vào chân hắn.
Đối với loại hành động cố ý khiêu khích này thì nội tâm Khương Hy không có gì dao động cả, hắn vẫn cứ như mặt hồ yên tĩnh mà thôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là người khác không động tâm. Đơn cử như tất cả khách nhân hiện tại đang ăn uống ở đây, từ lúc Kiều Sở Sở xuất hiện, tầm mắt của bọn hắn đã tập trung hết vào nàng rồi.
Đây cũng không có gì là chuyện lạ cả, bởi khách nhân đến Hương Vân Điếm không có mấy ai là nữ nhân cả, mà nếu có thì cũng là nữ nhân hào kiệt, tính tình hào sảng không có chút điểm quyến rũ nào.
Đám người này tự do ăn uống ở Hương Vân Điếm tự khắc biết bản chất thực sự của nó nhưng bọn hắn tuyệt không thể nào ngờ được Hương Vân Đường chủ lại là một nữ nhân cả.
Cứ như vậy, vô vàn dâm niệm trong vô hình mà xuất hiện bao trùm hết cả tầng lầu này.
Ánh mắt Khương Hy khẽ cong lên đầy ý vị, hắn nhìn Kiều Sở Sở mà nói ra:
“Kiều Đường chủ tự thân đến đây không biết có việc gì không?”.
Kiều Sở Sở nghe vậy liền cong miệng mà nở một nụ cười mê hoặc, thanh âm từ tính của nàng phát ra:
“Công tử một thân một mình tựa hồ có chút cô đơn, thiếp thân tự nhiên đến bồi tiếp”.
Nhìn thấy bộ dạng đầy yêu dị này của nàng, Khương Hy liền có chút hứng thú, một tay đưa lên chống cằm, Sắc Dục Thiên theo đó liền từ từ mà tỏa ra.