Dân chúng gần như tập trung lại hết ở pháp trường của Thanh Hà trấn mà xì xào, bất quá cũng không phải toàn bộ, dù sao không gian của pháp trường cũng không đủ rộng để chứa nhiều người như thế.
Nhưng số người đến xem cũng lên đến một vạn rồi.
Ở trên đài cao, Trương Khánh Văn yên vị ngồi tại ghế chủ tọa mà quan sát xuống phía trước, trên người mang quan phục, ánh mắt đầy nghiêm nghị, muốn bao nhiêu uy nghiêm liền có bấy nhiêu uy nghiêm.
Bên cạnh lão là Khương Hy đang đả tọa tu hành... cùng với tiểu Hoàng đang nằm ngủ.
Hôm nay, Khương Hy mang lại bộ Bạch Nguyệt Huy đã bị Ngô Hùng dùng đao thế chém nát. Nhưng hắn ít nhiều gì cũng là tu sĩ, sửa chữa một bộ Bạch Nguyệt Huy cũng không mất thời gian.
Dù sao thì bản thân hắn cũng rất vừa ý bộ y phục này, mặc vào rất có tiên khí, dùng đi lừa tu sĩ thì không được nhưng để mị dân thì dư sức.
Trương Khánh Văn quan sát hướng mặt trời, một lát sau, ánh mắt hắn có hơi nhíu lại mà gật đầu nói ra:
“Thời điểm đã đến, áp giải trọng phạm lên đài!”.
Lời hắn vừa ra, đồng loạt binh lính ở bên dưới cũng đồng thanh kêu lên:
“Áp giải trọng phạm lên đài!”.
Thanh âm của đám binh lính này phi thường lớn, đủ để chấn nhiếp tiếng xì xào của dân chúng ở bên dưới. Trong chốc lát, không gian liền yên tĩnh lại.
Ở một bên đài, từng đoàn người dần dần được áp giải lên mà quỳ xuống, từng người một đều bị trói lại phi thường chặt, nửa thân trên hầu như khó mà tự do động đậy được. Những người này không ai hết chính là đám thổ phỉ của Hắc Hùng Trại.
Theo từng tên thổ phỉ tiến lên trên đài, tiếng mắng chửi của dân chúng cũng dần dần được phát ra, qua vài hơi thở liền thành một mảnh hỗn loạn miệng lưỡi thiên hạ.
Đi kèm với những lời mắng chửi đó đương nhiên không thể thiếu tổ hợp cà chua, trứng thối cùng rau sâu bay đầy trời rồi. Thậm chí có người quá đáng hơn mà trực tiếp ném đá lên trên nhưng rất nhanh liền bị binh lính cản lại.
Mắng có thể mắng, ném đồ có thể ném nhưng tuyệt đối không được gây sát thương. Nếu không người đó cũng sẽ bị quy thành tội danh.
Đó là tâm trạng của dân chúng, vậy còn tâm trạng của đám thổ phỉ kia thì thế nào?
Phi thường sợ hãi, đúng vậy, là phi thường sợ hãi.
Phải biết đêm hôm đó, đại đương gia Hùng Quân của Hắc Hùng Trại đã mạnh mẽ tuyên bố đằng sau bọn hắn có tiên nhân tọa trấn làm cho tâm tình bọn hắn bay lên thẳng trời mây, cơ hồ mà buông lỏng đi phòng thủ của sơn trại.
Nào ngờ chỉ trong một khoảnh khắc lơ là đó thôi, quan binh của Thanh Hà trấn đã ập đến tập kích rồi. Ban đầu bọn hắn còn ỷ lại được vị tiên nhân kia mà cố gắng kéo dài thời gian chống đỡ, trong lòng chờ đợi vị kia đến giải vậy.
Nhưng cuối cùng vẫn là chống không lại quan binh mà rơi vào kết cục này.
Đáng trách hơn là Hùng Quân về sau không những không mời tiên nhân ra trợ giúp mà còn trực tiếp đi đầu hàng. Đây đích xác là một cú dội nước lạnh vào lòng trung thành của bọn hắn.
Đám thổ phỉ sống một đời huênh hoang, nào chịu sự phỉ báng của dân chúng, trong lòng liền một mảng tức giận không thôi. Ánh mắt bọn hắn liếc về người đi đầu một cách đầy hung ác cùng phẫn uất.
Người đi đầu hay nói thẳng ra là người bị áp giải lên pháp trường đầu tiên, người đó không ai khác ngoài Hùng Quân.
Chỉ có điều khác với những đám thổ phỉ khác, Hùng Quân lại bị trói lại bằng xích sắt, trên cổ còn phải đeo gông. Ngoài ra, trên người hắn có rất nhiều vết thâm, bầm tím cùng vết thương hở do bị đánh đập nhiều ngày nữa.
Nhìn chung, hắn là kẻ thảm nhất trong số đám thổ phỉ này.
Khương Hy ngồi trên đài cao nhìn thấy cảnh này cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì đặc biệt. Hôm qua Trương Khánh Văn đã nói lại cho hắn biết rồi.
Hùng Quân bây giờ gần như mất đi hết uy vọng đối với đám thổ phỉ này rồi nhưng cuộc đời của hắn cũng không phải là hoàn toàn thất bại. Ít nhất trong số thủ hạ vẫn còn mấy người trung thành với hắn, đồng nghĩa với số phận không khác hắn là bao.
Trong số những người bị áp giải lên pháp trường hôm nay, người nào mang thương tích thì người đó thuộc phe của Hùng Quân. Còn lại thì là phe của những người phẫn uất với quyết định đầu hàng của hắn.
Vết thương trên người bọn hắn cũng chính là do phe phẫn uất này gây nên. Bất quá Hùng Quân cũng không chống trả lại làm gì, bởi hắn biết trong chuyện này lỗi thuộc về hắn. Hắn chấp nhận trở thành ‘bao cát’ để cho các huynh đệ hả giận.
Mặt khác, kể cả hắn muốn phản kháng thì cũng không phản kháng được. Bởi xích sắt không những trói buộc hai tay hai chân hắn mà còn đâm xuyên xương tỳ bà trên người hắn nữa.
Mỗi lần động đậy thôi cũng đã đau rồi chứ đừng nói là vận công đáp trả.
...
Áp giải hết toàn bộ thổ phỉ lên pháp trường, Trương Khánh Văn liền đứng dậy đi lên phía trước mà quát:
“Tất cả trật tự”.
Lời vừa ra, dân chúng liền giật mình mà dần dần im lặng trở lại rồi xem xét xử. Trương Khánh Văn lướt con mắt qua đám thổ phỉ thêm một lần nữa, xác định nhân số không dười bảy trăm người rồi mới gật nhẹ đầu mà nói ra:
“Thời điểm đã đến, hôm nay, bản quan Trương Khánh Văn sẽ đưa ra phán xét về tội ác mà Hắc Hùng Trại đã gây ra cho bản trấn trong thời gian qua”.
“Hùng Quân!”, Trương Khánh Văn gọi.
Hùng Quân nghe vậy liền ngẩng đầu lên rồi thở dài đáp lại:
“Có... hạ dân”.
Trương Khánh Văn nghiêm giọng nói ra:
“Ngươi đã biết tội chưa?”.
Hùng Quân đáp lại:
“Hạ dân đã biết”.
Trương Khánh Văn nghiêm giọng nói tiếp:
“Vậy ngươi biết mình đáng tội gì không?”.
Hùng Quân hít vào một hơi thật sâu, cơn đau từ xương tỳ bà bỗng dưng kéo đến, hắn cắn răng chịu đựng, hai bên thái dương đổ đầy mồ hôi mà đáp lại:
“Hạ dân đáng tội chết... nhưng mong Trương đại nhân tha cho các vị huynh đệ Hắc Hùng Trại cùng gia quyến của họ. Bọn họ không biết gì về chuyện này hết”.
Nghe vậy, đám thổ phỉ phía sau liền tức giận mà quát lên:
“Đáng chết, đến giờ phút này mà ngươi còn giả nhân giả nghĩa, ngươi cho bọn ta thứ gì hả?”.
“Đúng đấy, ngươi xem bọn ta là gì chứ?”.
“...”
Không những quát mắng, phỉ nhổ mà đám thổ phỉ kia thậm chí còn cố gắng đứng dậy mà tiến về phía trước, tựa hồ như muốn đánh Hùng Quân tiếp vậy.
Ninh thống lĩnh thấy vậy liền cho quan binh đến trấn áp nhưng binh lính còn chưa kịp đến thì những tên thổ phỉ kia không biết vì lý do gì mà đã đổ gục hết xuống đất rồi.
Sắc mặt của bọn chúng tái trắng, ánh mắt liền trắng dã ra, hơi thở có chút hơi gấp lại, miệng thi thoảng ho ra máu.
Đồng bọn của chúng thấy vậy liền giật mình không biết chuyện gì vừa xảy ra cả.
Một tiếng thở dài phát, toàn trường vô ý thức liền nhìn về phía trên đài cao, Khương Hy đứng dậy rồi bước ra một bước. Thân thể lập tức hư hóa mà biến mất đi.
Một hơi thở sau, thân thể hắn đã hiện hóa trở lại mà xuất hiện trước mặt Hùng Quân.
Trương Khánh Văn thấy vậy lập tức đi xuống đài rồi hành lễ mà cung kính nói ra:
“Tham kiến tiên nhân”.
Ninh thống lĩnh cùng quan binh đêm hôm ấy cũng đã gặp qua Khương Hy, vậy nên bọn hắn cũng không do dự gì mà lập tức quỳ xuống đồng thanh nói ra:
“Tham kiến tiên nhân”.
Theo hành động của bọn hắn, dân chúng bên dưới bây giờ đã biết thiếu niên nhân từ đâu xuất hiện kia là ai rồi. Ánh mắt bọn họ ngay lập tức nổi lên sùng bài mà thành kính quỳ xuống nói ra:
“Tham kiến tiên nhân”.
Ba câu này vừa ra, khí vận của Khương Hy lập tức dao động mà tăng lên, trong lòng hắn liền vui mừng không thôi.
Còn đám thổ phỉ khác thì sao?
Bọn hắn xém chút đã ngất đi rồi, toàn thân liền run sợ mà khom người vái lạy không thôi, miệng không ngừng khóc lóc van xin tha mạng.
Nhưng sắc mặt của Khương Hy vẫn không đổi, ánh mắt của hắn vẫn cứ bình lặng như mặt hồ vậy. Ban nãy mấy tên thổ phỉ kia lại muốn tấn công Hùng Quân nên Khương Hy mới phải dùng linh thức mà đi chấn nhiếp linh hồn bọn hắn.
Trải qua hai ngày tù giam với bản án như có như không là tử hình, tâm thần của bọn hắn sớm đã mỏng manh sắp vỡ rồi. Khương Hy chỉ cần điểm nhẹ một tia linh thức như sợi chỉ đến thôi là bọn hắn liền ngất đi rồi.
Hùng Quân nhìn qua Khương Hy một chút rồi quyết định nói ra:
“Tham kiến tiên nhân”.
Đồng dạng thủ hạ theo hắn cũng cung kính nói theo. Khương Hy nhẹ gật đầu, sau đó hắn hướng về phía dân chúng mà nói ra:
“Các ngươi cảm thấy... bọn chúng có đáng chết không?”.
Lời vừa ra, dân chúng liền có chút xôn xao nhưng không mấy ai lại hùng hổ như trước nữa cả. Bất quá từ ánh mắt của bọn họ, Khương Hy cũng biết câu trả lời là gì rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:
“Ở đây có nhà nào bị bọn chúng giết không?”.
Nghe vậy, một lão nhân tay cầm gậy đưa lên cao, Khương Hy sử dụng Cách Không Khiển Vật đưa lão lên trên pháp trường trước sự ngạc nhiên của bao người.
Lão nhân còn ngạc nhiên hơn nhưng biết đối phương là ‘tiên nhân’ thì không còn ngạc nhiên nữa. Lão cung kính nói ra:
“Bẩm tiên nhân, con trai cùng con dâu của tiểu nhân vào nửa năm trước đã bị đám thổ phỉ này giết chết, cháu trai thì bị bắt đi nhưng may mắn nhờ có ngài mà hắn đã bình an trở về”.
Nói xong, lão liền quỳ xuống mà khấu tạ Khương Hy. Trong một khoảnh khắc, linh thức của hắn khẽ động, bất giác, ánh mắt của hắn nhìn xuống bên dưới thì phát hiện ra thân ảnh của thiếu niên nhân nọ.
Người này Khương Hy đã từng gặp ở trong sơn động vào đêm đó, nguyên lai lão nhân này là gia gia của hắn.
Khấu tạ xong, lão nhân dùng gậy chống người đứng lên rồi quay sang chỉ thẳng vào một tên thổ phỉ rồi nói ra:
“Bẩm tiên nhân, hung thủ giết chết con trai cùng con dâu của tiểu nhân chính là hắn”.
Nghe vậy, Khương Hy nhìn theo ngón tay của lão mà xem tên thổ phỉ kia một chút, chỉ thấy hắn đang run rẩy vì sợ hãi mà thôi. Sau đó, Khương Hy đưa tay lên tạo thành chỉ thủ mà bắn về phía hắn một chiêu Ái Tâm Minh Sắc Dục.
Trong chốc lát, tiếng la hét thảm thiết liền vang lên, toàn thân tên thổ phỉ kia liền bị Dục Hỏa thiêu đốt mà hóa thành tro tàn.
Đám thổ phỉ xung quanh thấy vậy liền run rẩy không ngừng, sắc mặt liền tái trắng một mảng.
Lão nhân thấy vậy liền gật nhẹ đầu, ánh mắt có hơi nhòe đi mà cung kính nói ra:
“Đa tạ tiên nhân đã thành toàn”.
Một giọt nước mắt kéo dài trên gương mặt già nua của lão nhân, Khương Hy có thể cảm nhận được sự thanh thản trong lời nói cũng như con mắt lão. Nhân quả đôi bên rốt cuộc cũng được giải quyết.
...
...
Một người đi trước liền sẽ có người đi theo. Sau lão nhân đó là thêm một vài nhà nữa xuất hiện mà tố trạng, theo từng lời tố trạng thì từng đoàn Dục Hỏa liền hiện ra mà giải quyết nhân quả.
Có nhà đi lên muốn tố trạng nhưng lại không thấy gương mặt của kẻ thủ ác đâu cả thì thở dài một tiếng mà quay trở lại.
Trên thực tế thì không phải không có, mà là do bọn chúng đã bị Khương Hy giết vào cái đêm Thanh Hà Trấn bị đột kích rồi.
Hoặc là sớm hơn trước đó một ngày.
Chỉ trong vòng không đến một canh giờ, gần một phần ba đám thổ phỉ đã bị tố trạng mà thiêu chết không còn một mảnh. Toàn trường lúc này nào còn xôn xao như trước nữa, chỉ còn lại một vẻ lặng như tờ mà thôi.
Đám thổ phỉ bây giờ đừng nói là run rẩy, đến một hành động nho nhỏ bọn chúng cũng không muốn làm ra nữa. Tâm của bọn chúng đã chết rồi, tựa như thịt cá đang nằm trên thớt chờ người khai đao mà thôi.
Người cuối cùng xuống đài, không còn ai bước lên để tố trạng nữa, Khương Hy một lần nữa lại nói ra:
“Kẻ thủ ác đều đã chết... Vậy ta hỏi lại một lần nữa, bọn chúng có đáng chết không?”.
Vừa nói, Khương Hy vừa đưa tay ra mà chỉ vào đám thổ phỉ còn sống ở trên pháp trường. Trước đó hắn cũng đã hỏi một câu nhưng không ai dám trả lời. Nhưng bây giờ hắn hỏi, bên dưới đã đồng thanh đáp lại:
“Bẩm tiên nhân, bọn chúng không đáng chết”.
Nghe vậy, đám thổ phỉ liền có chút giật mình mà nhìn xuống dân chúng ở bên dưới, hốc mắt bất giác nóng lên mà hóa lệ. Bọn chúng nhìn thấy hi vọng sống sót, đồng thời trong lòng cũng một mảnh hối hận không thôi.
Hùng Quân nghe dân chúng nói thế nội tâm cũng thở dài không ít nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng, không chết là tốt rồi.
Kỳ thật, quang cảnh đồ sát vừa rồi của Khương Hy làm hắn hoảng sợ không ít, đồng thời hắn cũng rất sợ sẽ có người đi lên mà chỉ điểm thẳng vào mình.
Nhưng may mắn, cuối cùng không có ai chỉ điểm cả và dân chúng tựa hồ cũng không hoàn toàn muốn ép bọn hắn chết.
Hay nói đúng hơn, đồng dạng với đám thổ phỉ, dân chúng cũng bị tràng cảnh vừa rồi dọa sợ. Bọn họ chưa bao giờ chứng kiến được mạng người lại có thể mỏng manh như thế, chỉ cần một lời thôi là đã bị thiêu sống rồi.
Cho nên dù có oán có hận thì bọn họ cũng không dám tố trạng nữa, nơi này không phải chỉ có mỗi người lớn mà còn có cả trẻ con nữa. Bọn họ sợ tràng cảnh hôm nay sẽ thành bóng ma của đời chúng.
Hận thì hận, bất quá không phải tên thổ phỉ nào cũng động đến nhà mình. Vì vậy nhân từ một chút cũng không sao, tích đức một chút cho con cháu đời sau cũng không tính là thiệt thòi.
Nghe được câu nói này của dân chúng, Khương Hy liền mỉm cười nói ra:
“Các ngươi nói đúng, bọn chúng không đáng tội chết... nhưng tội sống khó tha”.
Vừa dứt lời, Khương Hy phất tay lên, một luồng linh lực như kình phong xuất hiện mà quét ngang đám thổ phỉ, sợi dây trói trên người trong một khoảnh khắc liền bị chặt đứt mà lỏng lẻo trượt xuống dưới đất.
Từng sợi gông xiềng xích trên người Hùng Quân dưới cơn kình phong này cũng bị chặt đứt mà rơi rụng hết xuống đất, kể cả phần xích đang gắn ở trên xương tỳ bà kia.
Khương Hy thu tay lại rồi gia trì linh lực lên mà nói tiếp:
“Hắc Hùng Trại gây ra tội ác đến với Thanh Hà trấn, kẻ nào giết người thì đền mạng, nay kẻ thủ ác đã bị trừng phạt thích đáng. Những kẻ còn sống một đời này phải từ bỏ danh phận thổ phỉ, trở thành binh lính mà thủ hộ Thanh Hà trấn”.
Giọng của hắn dưới sự gia trì của linh lực nên phi thường vang, từng câu từng chữ hắn nói ra đều vừa vặn lọt vào tai của từng người một.
Sau đó, hắn đưa một tay ra, hùng hậu linh lực hóa thành từng tia bạch quang mà xuất hiện uốn lượn ở trên không. Tiếp theo, hắn đánh một chưởng về phía đám thổ phỉ, đoàn bạch quang liền phân liệt mà chia đều mà nhập thể vào từng người một.
Khương Hy nói tiếp:
“Mỗi một tên thổ phỉ đều đã bị ta đánh lên nguyền chú. Về sau nếu kẻ nào có dị tâm tất sẽ bị nguyền chú tru sát, vĩnh viễn không được siêu sinh”.
Lời vừa ra, đám thổ phỉ kia liền tái trắng mặt mày lại nhưng trong đáy mắt của bọn hắn như có như không xuất hiện một tia vui mừng.
Vui mừng vì không chết.
Sau đó, Hùng Quân cùng thủ hạ dẫn đầu vội vàng quỳ xuống mà thành kính nói ra:
“Đa tạ tiên nhân đã khai ân”.
Đám thổ phỉ khác nghe vậy cũng vội vàng quỳ xuống đa tạ theo.
Khương Hy nhìn xuống phía dưới dân chúng, tựa như muốn hỏi xem ý bọn họ thế nào. Bất quá bây giờ trong mắt bọn họ đã hoàn toàn tràn ngập sự sùng bái rồi.
Không phải đơn thuần một người sùng bái, đây là vạn người sùng bái.
Nghe đám thổ phỉ nói thì bất giác, bọn họ cũng vội vàng quỳ xuống rồi thành kính nói ra:
“Tiên nhân từ bi”.
Khương Hy gật nhẹ đầu, hắn quay đầu sang nhìn Trương Khánh Văn mà ra hiệu. Tiếp theo, Khương Hy liền quay lưng bước đi vài bước rồi hư hóa mà biến mất.
Trương Khánh Văn liền vội vàng ôm quyền khom lưng nói ra:
“Cung tiễn tiên nhân”.
Toàn trường nghe Trương Khánh Văn nói vậy cũng lập tức theo hắn mà cung kính nói ra: