Tiên thiên Trúc Cơ là một loại định nghĩa là đại đa số tu sĩ trên Đại Lục sẽ không biết đến nó hoặc nhiều lắm là nghe phong thanh mà thôi. Và hiển nhiên, tiên thiên Trúc Cơ chính là bí văn.
Tại Huyền Đô Đại Lục, tiên thiên Trúc Cơ còn có tên gọi khác là Tam Đại Mạch Trúc Cơ.
...
Mạch đầu tiên gọi là Thiên Mạch Trúc Cơ. Thiên Mạch Trúc Cơ là hiện tượng tự nhiên, là tiên thiên nhất trong số Tam Đại Mạch.
Nhưng bản thân Thiên Mạch Trúc Cơ chỉ xuất hiện duy nhất một lần ở một thế hệ bất kỳ mà thôi. Chưa kể tần suất lại không thể dự đoán được.
Mỗi lần Thiên Mạch Trúc Cơ xuất hiện thì thiên địa sẽ sinh dị biến, các đại tông môn chắc chắn sẽ cảm ứng được mà cho các đệ tử đi tranh giành. Người nào đứng vững lại sau cùng tự nhiên có tư cách thành tựu Thiên Mạch Trúc Cơ.
Thế hệ của Phù Linh đương nhiên đã có người thành công đoạt được Thiên Mạch Trúc Cơ. Theo ký ức của hắn thì lần tranh giành trước phi thường ác liệt, dùng từ loạn chiến để miêu tả cũng không sai.
Dù sao hiệu quả tu luyện do Thiên Mạch Trúc Cơ đem lại cũng cực kỳ khủng bố.
Đương đại Môn chủ của Cổ Linh Môn vào gần ngàn năm trước đã đoạt được Thiên Mạch Trúc Cơ nên về sau tốc độ tu hành của người đó nhanh kinh khủng.
Đến người mạnh nhất toàn Đại Lục này cũng phải chịu thua trước tốc độ tu luyện của lão. Và sẵn tiện nói luôn, Cổ Linh Môn chủ chính là người đầu tiên ở thế hệ hoàng kim bước vào Nguyên Anh cảnh.
Năm đó, lão được hai trăm năm mươi tuổi.
...
Đó là mạch đầu tiên, còn mạch thứ hai gọi là Địa Mạch Trúc Cơ. Khác với Thiên Mạch Trúc Cơ thường hay ngẫu nhiên xuất hiện thì Địa Mạch Trúc Cơ thường hay xuất thế tại các bí cảnh.
Và đương nhiên, mỗi đại tông môn trên Đại Lục đều sở hữu một bí cảnh riêng để cho đệ tử trong môn có thể thành tựu Địa Mạch Trúc Cơ.
Nhưng có một vấn đề là số lượng của nó có hạn, mỗi bí cảnh chỉ chứa được một số lượng Địa Mạch Trúc Cơ nhất định mà thôi.
Theo như sử sách cũng như điển tịch tại Công Thư Lâu ghi nhận thì nơi sở hữu bí cảnh có nhiều Địa Mạch Trúc Cơ nhất chính là một trong Thập Đại Chính Phái - Địa Cung ở Bắc Nguyên.
Địa Mạch Trúc Cơ khác với Thiên Mạch Trúc Cơ ở một chỗ tương đối đặc biệt, đó là nó có phân loại. Tùy vào phẩm chất của Địa Mạch mà tu sĩ luyện ra thì sẽ biết được tại Trúc Cơ cảnh, hắn mạnh yếu thế nào.
Thiên Mạch không phân vì nó chỉ có duy nhất một mạch, còn Địa Mạch phân mười loại, đơn vị dùng là Luân.
Từ Nhất Luân đến Thập Luân. Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ có thể đứng tầm ngang ngửa với Thiên Mạch Trúc Cơ.
Và đương nhiên, người có thể đạt được Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ trong suốt hai ngàn năm trở lại đây chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Là Huyền Đô Đệ nhất nhân, người đầu tiên sở hữu Đại Địa chi thể ở Đại Lục này.
...
Chiếu theo tên gọi thì mạch cuối cùng đương nhiên là Nhân Mạch Trúc Cơ. So với Thiên Mạch cùng Địa Mạch thì Nhân Mạch có chút hơi eo hẹp bởi chính Nhân Mạch là thứ được gọi là ‘phong thanh’ ở ngoại giới.
Nói thẳng ra thì Nhân Mạch Trúc Cơ có hơi chút mất giá bởi rất nhiều tán tu cố đi theo con đường này để thành tựu Trúc Cơ cảnh nhưng cuối cùng bọn hắn lại phát hiện ra rằng bọn hắn còn yếu hơn nhiều so với Phàm Mạch Trúc Cơ.
Nhân Mạch Trúc Cơ về nghĩa thì đúng như tên gọi, điều kiện cần của nó chính là nhân mạch, mà nhân mạch càng nhiều càng tốt.
Đám tán tu kia đạt được nhiều nhân mạch như thuyết pháp nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn thất bại vì thiếu điều kiện đủ.
Điều kiện đủ chính là số lượng nhân mạch kia phải tin tưởng hoặc sùng bái lấy người cần Nhân Mạch Trúc Cơ.
Bọn hắn có nhân mạch nhưng bọn hắn không tin tưởng nhau, dẫn đến Nhân Mạch Trúc Cơ không hoàn mỹ mà trở nên yếu hơn cả Phàm Mạch Trúc Cơ.
Trong Tam Đại Mạch thì Nhân Mạch Trúc Cơ đặc biệt hơn cả bởi nó không có số lượng hạn định, cũng không đi phân loại làm gì.
Một người cũng là nhân mạch, hai người cũng là nhân mạch, trăm ngàn người cũng là nhân mạch.
Nếu dùng từ để miêu tả Nhân Mạch Trúc Cơ thì nó chính là sự mập mờ. Tu sĩ không thể ước định được bao nhiêu là đủ, bao nhiêu là không.
Nhưng ngoại giới nào sẽ nhìn đến quá trình, bọn họ quan tâm chính là kết quả nên đại đa số những người thuộc Nhân Mạch Trúc Cơ đều yếu hơn Phàm Mạch Trúc Cơ.
Đời trước Khương Hy thuộc đại phái nên hắn đã nghiên cứu một chút liên quan đến Nhân Mạch Trúc Cơ.
Đầu tiên phải nói về Phàm Mạch Trúc Cơ, mặc dù là hậu thiên nhưng trong trường hợp Phàm Mạch đạt hiệu quả tốt nhất thì tu sĩ đó có thể so với Nhất Luân Địa Mạch hoặc Mười Vạn Dân Chúng Nhân Mạch.
Mười vạn dân chúng chính là đơn vị đo lường thấp nhất mà một người muốn nhắm đến Nhân Mạch Trúc Cơ.
Trong tình huống bình thường, một người liệu có thể quen biết cùng tin tưởng được một vạn người hay không?
Chuyện này không ai dám trả lời cả bởi bản chất của con người là sự ích kỷ cùng đa nghi. Thậm chí có người đến bản thân mình còn không dám tin thì lấy cơ sở đâu mà đi tin người khác sẽ tin tưởng mình được.
Một vạn đã không được thì nói gì đến mười vạn người.
Như vậy thì đã rõ ràng, chiếu theo đo lường thì Thiên Mạch Trúc Cơ sẽ ngang với Thập Luân Địa Mạch Trúc Cơ cùng với Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Ở một thế này, mặc dù Khương Hy không rõ tại sao hắn lại được trùng sinh nhưng xác suất cho chuyện này phi thường thấp. Bất quá hắn cũng không có tự tin đến mức sẽ gặp được Thiên Mạch Trúc Cơ.
Địa Mạch Trúc Cơ thì khỏi đi, hắn không có ở trong đại phái, mà kể cả có là người của đại phái thì hắn cũng không chắc bản thân mình liệu có đạt được đến Lục Luân hay Thất Luân không nữa.
Bởi Địa Mạch Trúc Cơ ngoài việc đòi hỏi thiên tư cao ra thì tố chất thân thể cũng là một vấn đề. Thân thể của Khương Hy đương nhiên không có vấn đề, bất quá nói về sức chống chịu cùng vững chãi thì thua xa tu sĩ luyện thể.
Vậy nên Nhân Mạch Trúc Cơ chính là mục tiêu của hắn, hơn nữa còn là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Người khác có thể không có tự tin thu thập nhân mạch nhiều đến thế nhưng bản thân Khương Hy thì có dư. Hắn là Nguyệt Hải Thần Y, toàn bộ Bắc Thành trên dưới đều kính trọng hắn.
Mà một mình Bắc Thành đã có hơn trăm vạn người rồi, chứ đừng nói là nhân mạch của hắn còn rải rác ở ba khu vực Đông, Tây, Nam còn lại cùng với hàng loạt trấn phụ cận.
Tổng cộng số nhân mạch của hắn thậm chí có thể lên con số một trăm năm mươi vạn và mỗi một ngày đều tăng thêm.
Vấn đề cuối cùng của hắn là liệu thân thể của hắn có thể chịu tải được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch hay không mà thôi.
...
...
Khí tràng của Khương Hy cứ qua một ngày là lại tăng thêm một mảng, đến ngày thứ tám thì toàn bộ khu rừng này đã ngập tràn trong khí tức đặc dị kia rồi.
Khí tức này được gọi là Nhân tức, nó được ví như một cục nam châm chuyên đi hút nhân mạch về vậy. Công việc mà những ngày qua Khương Hy đang làm chính là kêu gọi nhân mạch của hắn đến.
Vô tình, trong không khí lúc này liền đan xen hai loại khí tức, một loại là Nhân tức, loại còn lại chính là Thủy linh khí.
Nhân tức kéo về, Thủy linh khí xung thiên.
Thủy linh khí xung thiên cũng đồng nghĩa với Cốc Vũ sắp đến.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn có cảm giác thật hoài niệm. Vài năm trước, tại cánh rừng này, hắn cũng nhờ vào Cốc Vũ mà một bước tiến thẳng vào Luyện Khí cảnh tầng ba.
Nay, hắn cũng nhờ Cốc Vũ làm bước đệm để bước vào Trúc Cơ cảnh.
Đưa tay lên bấm quẻ một chút, Khương Hy liền rơi vào trầm mặc rồi mỉm cười, hắn đưa tay ra xoa đầu tiểu Hoàng mà nói ra:
“Tiểu Hoàng, tránh xa chỗ này một chút”.
Nghe vậy, hai cái tai nhỏ của tiểu Hoàng liền dựng lên, nó chớp mắt nhìn hắn một chút rồi kêu một tiếng meo như thể đáp ứng.
Sau đó nó liền điểm nhẹ chân mà phi lên cây cao mà vụt đi mất.
Khương Hy nhẹ mỉm cười rồi một tay đưa lên mà tháo y phục ra, trên người chỉ còn lại một mảnh đồ mỏng mà thôi.
Tiếp theo, hắn liền nắm chặt tay lại mà diễn luyện Lưu Thủy Quyền Pháp.
Bước vào Trúc Cơ cảnh, Khương Hy sẽ rất khó để bước vào viên mãn với Lưu Thủy Quyền Pháp nên thời điểm bây giờ chính là thời cơ vàng cho hắn.
Từng đường quyền đánh ra như nước chảy mây trôi, từng đoàn thủy ảnh như lưu quang mà xuất hiện uốn lượn trên không trung.
Thủy Lưu.
Ba luồng khí nhu hòa, hạo hãn cùng tĩnh lặng phân biệt mà xuất hiện rồi nhẹ nhàng mà xoắn kích vào nhau, khí tràng mạnh mẽ mà chấn động mặt hồ.
Tam Thủy Quy Nhất.
Hùng hậu linh lực như lũ quét, quyền ra như nước chảy, quyền sau điệp quyền trước, thế nước càng dâng cao, khí áp như đại hồng thủy cuồn cuộn.
Đại Hà.
Nhu kình như không khí, êm dịu như mặt hồ, vững chãi như lòng biển. Một khối thủy cầu trong suốt liền xuất hiện mà bao phủ toàn bộ thân thể, khí tức thanh lãnh đến cùng cực.
Lãnh Thủy.
Một chiêu cuối vừa đánh ra, trời liền đổ mưa, Cốc Vũ đến.
Trong chốc lát, một trận mưa quét kinh khủng từ trên bầu trời ập xuống, cả người Khương Hy liền ướt đẫm hết, lớp áo mỏng kia hắn liền để theo cơn mưa mà trôi tuột xuống.
Khí thế của hắn mỗi một ngày tăng cao, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ, nội tâm cô quạnh lại tĩnh mịch.
Mưa vẫn rơi nhưng tiếng đã dứt.
Thiên Địa Vô Thanh.
Một mình Khương Hy đứng dưới trời mưa yên tĩnh này mà quan sát bầu trời. Ở trên đó như có như không từng luồng bạch quang như được hữu hình nhưng thực chất lại là vô hình.
Đoàn bạch quang này trên đời chỉ có một mình hắn có thể thấy được, bởi đây là nhân mạch của hắn.
Theo từng giọt mưa rơi, từng tia nhân mạch liền rơi theo xuống như mưa rồi dần dần hòa vào cơ thể hắn.
Giữa lúc này, hắn đột nhiên nắm tay lại mà đánh ra một quyền, một khối thủy cầu trong suốt liền xuất hiện nhưng không có chuyện gì xảy ra thêm nữa.
Hắn lại đánh ra tiếp một quyền, Lãnh Thủy lại ra, vẫn không có chuyện gì.
Lại đánh tiếp một quyền... Kết quả vẫn như cũ.
Rồi lại tiếp một quyền, không được nữa liền đánh tiếp.
Không biết đã trải qua bao lâu, Khương Hy đã đánh đến hơn ngàn quyền, khí thế của hắn mỗi ngày một cao nhưng đạo bình chướng vô hình kia vẫn cứ vậy ngăn cản hắn.
Đột nhiên hắn hét lên một tiếng dài, không âm thanh nào vang lên.
Đại quyền khác liền đánh ra, hắn lại tiếp tục đánh quyền.
Đánh đi rồi đánh lại, miệt mài liên tục mà đánh.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, bạch quang nhân mạch nhập thể mỗi lúc một nhiều, đến nay số lượng đã vượt qua vạn dân chúng rồi.
Hư ảnh của từng người dần dần hiện ra trong đầu hắn, từng cảm xúc từng hành động của dân chúng Bắc Thành liên tục lướt qua trước mắt như một thước phim không hồi kết.
Ánh mắt hắn liền lóe lên tinh quang.
Tay nắm thành quyền, linh lực tán đi, một quyền đơn thuần liền đánh vào thiên không.
Bạch quang nhân mạch liền ngưng lại.
Thiên địa sinh biến.
Thanh âm trời mưa dần trở lại.
Từng giọt mưa rơi trong một khoảnh khắc mà ngưng đọng lại giữa không trung. Nước trong ao hồ theo hấp lực mà bị hút ngược lên trên bầu trời.
Đôi mắt Khương Hy liền biến thành một cặp mắt trắng dã, khí thế trên người hắn liền tỏa ra như đại hồng thủy rồi hút ngược toàn bộ nước đang ngưng đọng giữa không trung lại gần người.
Dòng nước xoay chuyển như đầu thủy long uốn lượn mà xoay quanh người hắn.
Sức nước mỗi lúc một mạnh, lực cọ sát lên cơ thể hắn mỗi một lúc một nhanh nhưng sắc mặt Khương Hy vẫn bình thản, cặp mắt của hắn vẫn trắng dã cho đến khi Thiên Địa Vô Thanh toàn vẹn biến mất.
Thanh minh lại khôi phục, hắn quát lên một tràng sóng âm, khí tràng kinh khủng liền tản ra xung quanh sóng triều. Cây cỏ gần đó liền bị dạt mà ngã về một phía.
Dòng nước cuốn quanh cơ thể lúc này trực tiếp biến thành một đạo giá y lam quang trong suốt như thủy tinh mà hộ thân hắn.
Toàn thân hình lõa thể kia liền được bao bọc bằng một lớp giá y lam quang lúc ẩn lúc hiện, xung quanh được vây lại bởi một đoàn sương mờ.
Ánh mắt hắn chứa đầy tinh quang mà mỉm cười.
Thành công.
Lưu Thủy Quyền Pháp chính thức bước vào viên mãn.
Khương Hy ngộ ra được thủy chi ý cảnh.
Hắn chuyển động cơ thể mình qua lại một chút, giá y như có linh tính mà đi theo hắn để lại một đạo thủy tích ở phía sau.
Đồng thời, dưới sự gia trì của thủy chi ý cảnh, hắn có thể cảm nhận được dòng chảy của nước ở khắp nơi.
Trong cơn mưa, trong ao hồ, trong những gốc cây ngọn cỏ, hay thậm chí là trong chính cơ thể hắn.
Lưu Thủy Quyền Pháp về lý chính là chiến kỹ hệ phòng thủ, thần thông sinh ra của nó đương nhiên sẽ có tác dụng phòng thủ.
Đó chính là lớp giá y hiện tại ở trên người hắn, tên là Thủy Hà Giá Y.
Bản thân Khương Hy khó ngộ ra được ý cảnh bởi tâm của hắn không thuần, trường hợp của tĩnh chi ý cảnh là vì nội tâm lúc đó của hắn thuần nên hắn mới nhanh chóng ngộ ra được.
Còn về thủy chi ý cảnh, hắn đã khó ngộ, vậy thì không cần đợi tâm tình. Hắn liền trực tiếp mượn bạch quang nhân mạch làm gốc, súc thế đủ một vạn dân chúng liền đánh ra một quyền mang đại thế.
Một người có thể không sinh đại thế, nhưng trăm người, ngàn người rồi đến vạn người, đại thế chắc chắn sẽ sinh ra.
Ý cảnh là thiên địa đại thế, nhân mạch sinh thế gọi là nhân thế
Một quyền cuối của hắn liền dùng đại thế của nhân mạch mà phá tan đạo bình chướng của công pháp, trực tiếp lĩnh hội thủy chi ý cảnh.
Đương nhiên, đây cũng một phần là nhờ vào ký ức của hắn nữa nên hắn mới nhanh chóng chớp thời cơ mà lĩnh ngộ. Còn nếu là người khác... thì chưa chắc.
Khương Hy đứng yên thêm vài phút nữa để kết thúc cảm ngộ rồi hắn nhanh chóng tản đi Thủy Hà Giá Y, để lộ ra thân hình bạch ngọc giữa trời mưa.
Sau đó hắn liền ngồi xuống đả tọa, thủy linh khí dưới sự gia trì của thủy chi ý cảnh liền nhanh chóng nhập thể mà giúp hắn khôi phục trạng thái đỉnh phong.