Khương Hy xuất quan, khí tức của hắn giờ đây đã nhiều hơn một phần trầm lắng. Nhân tức đã chính thức được thu liễm hoàn toàn.
Từ giờ, Khương Hy có lẽ không cần phải lo lắng người của Thư Viện sẽ tìm đến hắn sớm nữa. Mặt khác, trong thời gian bế quan này, hắn cũng có để tâm đến một chút thông tin bên Dạ Ma.
Dường như Dạ Ma đã bắt đầu tra ra được thứ gì đó về hắn rồi thì phải, có lẽ trong khoảng thời gian tiếp theo hắn phải cẩn trọng hơn rồi.
Bên cạnh đó, cũng trong ba tháng này, ngoại trừ trấn định nhân tức ra, Khương Hy cũng đã bắt tay vào việc tu luyện Hãn Hải Điệp Gia cùng với Thủy Đàm Ảo Cảnh.
Dưới công khổ luyện ngày đêm, rốt cuộc hắn cũng thành công đem hai môn chiến kỹ này tu luyện đến tiểu thành, chỉ cần miệt mài tu luyện cùng đấu pháp thêm một khoảng thời gian nữa thôi thì hắn có thể bước vào đại thành rồi.
Khương Hy nhìn qua tiểu Hoàng một chút, phát hiện không thấy nó ở đâu cả, liền vội vàng phát linh thức ra mà tìm kiếm.
Kết quả hắn tìm được nó ở trong gian phòng có Địa Hỏa, bất quá dường như nó đang tu luyện.
Bộ lông của tiểu Hoàng dưới sức nóng của Địa Hỏa liền sáng óng ánh lên như kim quang, từng đoàn thiên địa linh khí như có như không mà hiện hữu xung quanh nó rồi tiến nhập vào thể nội.
Mặc dù đang nhắm mắt tĩnh tu nhưng thi thoảng nó lại ngáp lên một tiếng dài trông rất buồn cười.
Khương Hy xác nhận tiến độ tu luyện của nó không có vấn đề gì liền đi ra ngoài xem thử tu chân giới có chuyện gì xảy ra không.
...
Tinh Sơn Thành không cấm tu sĩ phi hành vào ban ngày nên đáng lý ra Khương Hy nên ngự khí mà bay mới phải, nhưng cuối cùng hắn lại chọn đi bộ.
Chỉ có điều cước bộ của hắn phi thường quái dị.
Mỗi một bước chân bước ra thì hắn cứ như xuyên qua không gian rồi xuất hiện ở vài mét phía trước vậy, đi năm bước chân thì đã đi được quãng đường gần ba mươi mét rồi.
Điều đặc biệt là dường như chẳng ai nhìn thấy được hắn cả, hay nói đúng hơn là không để ý đến hắn. Cứ như hắn cùng với vùng không gian này là một thể vậy.
Điều này phi thường huyền diệu, coi như Đạp Vân Bộ cũng khó mà làm được như thế.
Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên cả, bởi đây đúng thật không phải là Đạp Vân Bộ, mà là một môn bộ pháp phi thường chí cao của Cửu Tiêu Tông.
Trong số các chiến kỹ mà Khương Hy tu luyện thì môn bộ pháp này là cao nhất bởi tương truyền, khi tu luyện đến đỉnh cao, tu sĩ về cơ bản không cần nhìn đường.
Không nhìn đường ở đây là không kể biển cả, trên trời, tòa thành hay thậm chí là trận pháp, môn bộ pháp này hoàn toàn có thể đi xuyên mọi thứ.
Bất quá Khương Hy cũng không tin tưởng lắm loại tương truyền này.
Môn bộ pháp này vốn có tên là Thiên Địa Hành Tẩu, là chí cao bộ pháp của Cửu Tiêu Tông, tầm quan trọng có thể nói là chỉ dưới công pháp trấn tông Cửu Tiêu Chân Quyết.
Dẫu vậy, nó lại nhận được sự đối đãi không tương xứng với địa vị của mình.
Đối với Cửu Tiêu Tông, Thiên Địa Hành Tẩu chính là gân gà.
Bởi trong hàng vạn năm từ lúc lập phái đến bây giờ, ngoại trừ khai phái tổ sư ra thì không một ai khác có thể tu luyện môn bộ pháp này cả.
Riêng chuyện này thì phải nói đến một đoạn cố sự.
...
...
Khương Hy dưới thân phận Phù Linh khi tiếp nhận quản lý Công Thư Lâu đương nhiên đã vô tình tìm thấy quyển sách ghi chép môn bộ pháp này. Lúc đó phải nói là vô cùng thảm thương.
Sách của tu chân giới để cả ngàn năm chưa chắc đã sờn nhưng quyển sách ghi chép Nhân Gian Hành Tẩu lại rách nát vô cùng, giấy từ sớm đã ố vàng, bụi bẩn bám đầy, đến chữ viết cũng chữ còn chữ mất.
Nói chung là vạn năm không người gìn giữ.
Thời điểm đó, lão cũng đã thử hỏi mấy vị tiền bối trong tông xem thử tại sao lại không ai đoái hoài đến nó thì bọn họ đều đáp lại như nhau.
Đạo Môn khó tu.
Đúng vậy, là Đạo Môn khó tu, thậm chí là không thể tu luyện. Nhưng không ai biết được nguyên do vì sao cả.
Phù Linh ở thời điểm đó vì tò mò nên mới cố gắng chắt lọc cùng điều tra một phen. Sau ba năm đào bới giữa các môn công pháp với nhau, lão đã tìm thấy bút ký của Nhị Tổ.
Nhị Tổ là thế hệ đồ đệ của Cửu Tiêu tổ sư và cũng là thế hệ thứ hai của Cửu Tiêu Tông.
Bút ký của Nhị Tổ phi thường cản trọng bởi mỗi một chữ đều được giấu vào giữa hàng ngàn, hàng vạn công pháp của Cửu Tiêu Tông.
Chỉ những ai tận lực cống hiến cho Công Thư Lâu, ngày ngày đọc đi đọc lại hàng ngàn, hàng vạn cuốn công pháp này thì mới có cơ hội phát hiện ra được.
Ban đầu, Nhị Tổ đương nhiên không tin trên đời này lại có người hoang phí thời gian tu hành để đi chăm sóc Công Thư Lâu. Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến, Cửu Tiêu Tông lại sinh ra một Phù Linh yêu mến chuyện đọc sách.
Đọc qua bút ký một hồi xong, Phù Linh liền thở dài một hơi, theo tâm nguyện cuối cùng của Nhị Tổ mà đốt nó đi.
Nguyên lai, Thiên Địa Hành Tẩu là cái tên sau khi được Nhị Tổ sửa đổi, tên gốc của môn bộ pháp này chính là Nhân Gian Hành Tẩu.
Năm xưa, Nhị Tổ cảm thấy cái tên Nhân Gian có chút tầm thường với uy danh của Cửu Tiêu tổ sư nên sau khi tổ sư rời đi Cửu Tiêu Tông, người đã thay đổi môn bộ pháp này thành Thiên Địa Bộ Pháp.
Cho đến hàng trăm năm sau, khi các thế hệ Tam Tổ, Tứ Tổ không thể tu luyện được Thiên Địa Hành Tẩu hì người mới nhận ra được hậu quả của việc mình đã làm.
Nên bút ký này mới được lưu lại.
Phù Linh sở dĩ đốt nó đi vì lão cảm thấy Nhị Tổ đáng thương, một lòng có hiếu với tổ sư nhưng quyết định lại có chút sai lầm.
Hai chữ ‘Thiên Địa’ và ‘Nhân Gian’ vốn dĩ cách nhau rất xa, nó gần như đảo lộn hệ thống tư tưởng khi tu luyện môn bộ pháp này.
Bất quá, Nhị Tổ chung quy cũng là một trong những người có công đức hàng đầu với tông môn nên Phù Linh đã đốt bút ký kia đi, cốt để giữ lại thanh danh cho người.
Theo như lời của Nhị Tổ, thế hệ sau của Cửu Tiêu Tông chắc chắn không thể tu luyện Nhân Gian Bộ Pháp chân chính được.
Bởi điều kiện cần phải là Nhân Mạch Trúc Cơ, mà Cửu Tiêu Tông từ xưa đến nay chưa ai đi con đường này.
Nhưng nếu như vậy thì lại quá vô lý, bởi theo ghi chép thì khai phái tổ sư của Cửu Tiêu Tông là Thiên Mạch Trúc Cơ chứ không phải Nhân Mạch Trúc Cơ.
Mà cũng bởi vì loại nghi ngờ này nên Phù Linh năm đó đã dành gần mười năm để nghiên cứu môn chiến kỹ này.
Cuối cùng lão đã rút ra một kết luận mà hậu quả năm đó lão liền bị Thương Nguyên chân nhân đánh cho tối mặt tối mày.
Bởi lão đã phủ nhận mọi thông tin mà cổ tịch ghi chép, khai phái tổ sư không phải Thiên Mạch Trúc Cơ mà là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ.
Chuyện này nói thẳng ra là phỉ báng tổ sư, tội đáng muôn chết.
Nhưng vì lão là ngũ trưởng lão cũng như có nhiều công tích với tông môn nên năm đó sau khi bị đánh xong thì bị bắt quỳ gối diện bài vị của tổ sư tại từ đường trong suốt hai mươi năm liền.
Dẫu vậy, lão vẫn tin tưởng kết luận của mình không sai.
Lão là người có cốt khí, vậy nên lão không đem chuyện bút ký kia để nói cho Thương Nguyên chân nhân. Đồng thời người biết tên thật của Thiên Địa Bộ Pháp là Nhân Gian Bộ Pháp cũng chỉ có mình lão mà thôi.
Có thể một đường tu luyện đến Nguyên Anh cảnh, Phù Linh đương nhiên có kiêu ngạo của chính mình. Lão muốn tự mình chứng minh mọi người trong môn đã sai, lão mới không sai.
Đương nhiên tại thời điểm đó, lão có cách để chứng minh, bất quá đó là hạ của hạ của hạ sách mà thôi, nói thẳng ra là không dùng được.
Muốn chứng minh không sai, lão chỉ cần đưa Nhân Gian Hành Tẩu cho Phu Tử tu luyện là được. Nhưng có cho lão thêm trăm, ngàn lá gan đi nữa lão cũng không dám.
Cái đó gọi là tiếp tay cho giặc, phản bội sư môn, tội còn tệ hơn cả chết chứ đừng đùa.
Vậy nên lão lựa chọn chờ đợi một ngày nào đó hậu bối trong môn dám Nhân Mạch Trúc Cơ để thay lão chứng minh, giúp lão giải oan ức hai mươi năm kia.
Thành thử Nhân Gian Hành Tẩu liền bị gác lại mấy trăm năm.
...
...
Cuối cùng lão đợi đến được ngày này.
Sau khi trùng sinh lại một đời, Phù Linh dưới thân phận Khương Hy liền quyết định đi theo con đường Nhân Mạch Trúc Cơ, đồng thời cũng tự mình chứng minh thuyết pháp của mình.
Hiện nay, hắn xem như chứng minh thành công, Nhân Gian Hành Tẩu rốt cuộc cũng phải nhờ đến Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì mới có mùa xuân được.
Ngặt nỗi, cái thân phận kia của hắn đã sớm tọa hóa rồi, nhân quả cũng xem như đứt đoạn tại nơi đó. Hai mươi năm oan ức kia của hắn không ai có thể giải được.
Nhân Gian Hành Tẩu... rốt cuộc không nên thuộc về Cửu Tiêu Tông.
Khương Hy có chấp niệm rất sâu đối với môn bộ pháp này, không tu luyện thì thôi, chứ một khi đã tu luyện, trăm vạn dân chúng ở bên trong hắn cứ như cá gặp nước mà hỗ trợ hắn thôi diễn không ngừng.
Nhân Gian Hành Tẩu, trọng chính là ở hai chữ ‘Nhân Gian’ này.
Cửu Tiêu Tông sống quá tách biệt, ẩn thế ra hoàn toàn với hồng trần thì sao có thể hiểu được đắng, cay, ngọt, bùi của nhân sinh trong nhân gian.
Hơn nữa, thuyết pháp của Cửu Tiêu Tông luôn luôn hướng đến thiên, tầm mắt cao ngang trời, sao có thể nhìn xuống phàm nhân bên dưới được.
Cửu Tiêu là một vùng trời bay lượn, nhưng Hành Tẩu chính là đi lại giữa nhân gian.
Nhân Gian Hành Tẩu ngay từ đầu đã giống với Tam Dục, đi ngược lại hoàn toàn với thuyết pháp cùng đạo lý của Cửu Tiêu Tông.
Vậy nên, Khương Hy đành phải cứu nó ra vậy, để vài trăm năm sau, Nhân Gian Hành Tẩu có thể phát dương quang đại thêm một lần nữa.
...
Tốc độ của Nhân Gian Hành Tẩu vô cùng nhanh, hơn nữa lại cực kỳ ảo diệu. Lúc ở trên thảo nguyên, Khương Hy khó mà nhận ra được sự bá đạo của nó.
Nhưng khi dùng Nhân Gian Hành Tẩu giữa chốn thị phường này, hắn mới hận tại sao hắn lại không trốn ở trong tòa thành to hơn.
Bởi một khi hắn bước vào trong nhân gian, hắn liền là lá giữa rừng cây, cát giữa sa mạc và giọt nước giữa biển lớn.
Nếu hắn một mực trốn ở đây, tin tưởng rằng sẽ khó có ai có thể tìm đến được hắn.
Đi được một đoạn thời gian, Khương Hy bất giác dừng cước bộ của mình lại ở trước Phủ Thành chủ. Bởi hắn phát hiện nơi đây đột nhiên lại tập trung nhiều người quá mức cần thiết.
Hơn nữa lại còn là tu sĩ nên hắn tiện đường dừng lại mà đến xem một chút.
Khương Hy từ tốn bước đến một nhóm người rồi nhìn qua nhìn lại một hồi, người phi thường đông, linh thức phát ra tứ tán loạn xạ.
Gọi một mảnh hỗn độn cũng không sai.
Giữa lúc này, một người đột nhiên bước lại đến gần hắn mà nói:
“Vị đạo hữu này... ngươi đã có nhóm chưa?”.
Hai mắt Khương Hy khẽ chớp chớp, hắn còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra nữa mà. Hắn từ tốn nói ra:
“Thứ lỗi cho, tại hạ không hiểu, đạo hữu nói vậy nghĩa là sao?”.
Nghe vậy, người kia liền có chút giật mình. Người này trông có vẻ đến ba mươi, thân hình phi thường lớn nhưng cũng chỉ cao ngang ngửa Khương Hy, thân hình lực lưỡng vô cùng chắc chắn, khí tràng cũng thuộc về Trúc Cơ cảnh.
Hắn nói ra:
“Đạo hữu chưa biết chuyện gì sao?”.
Khương Hy lắc đầu nói ra:
“Tại hạ bế quan suốt ba tháng nay nên không biết chuyện gì cả, mong đạo hữu chỉ giáo cho”.
Nói xong, người kia liền cười lên một tiếng hào sảng mà nói ra:
“Ra vậy, tại hạ gọi Lý Trường Không, mời đạo hữu đây sang đội nhóm của tại hạ để có thể giải thích tình hình dễ hơn”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Gặp qua Lý đạo hữu, tại hạ gọi Vô Nhai”.
Lý Trường Không nghe vậy liền nhẹ gật đầu rồi cùng Khương Hy bước đến một tửu lâu gần đó. Tửu lâu này tựa hồ cũng không bình thường, khách nhân ra vào nơi đây chủ yếu là tu sĩ.
Chỉ có tiểu nhị chạy bàn là phàm nhân mà thôi.
Mặc dù còn sớm nhưng tửu lâu đã sớm đông nghịt người rồi, Lý Trường Không dẫn Khương Hy đến một bàn đã đặt từ trước, nơi này cũng đã có một nhóm nhỏ bốn người ngồi sẵn.
Lý Trường Không liền nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, tại hạ giới thiệu một chút, đây là đội nhóm của tại hạ, bao gồm Lý Cầm, Trương Tiến, Văn Nhân cùng Triệu Hoa.
Lý Cầm là thân muội muội của tại hạ, tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín.
Trương đạo hữu là một vị Khí sư có tiếng ở Tinh Sơn Thành, tu vi Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Còn Văn đạo hữu cùng Triệu đạo hữu là phu thê, và cũng là bằng hữu của tại hạ, phân biệt là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ cùng Luyện Khí cảnh đỉnh phong”.
Lý Trường Không vừa giới thiệu, Khương Hy liền mỉm cười với từng người mà nói ra:
“Gặp qua các vị đạo hữu, tại hạ gọi Vô Nhai, là một Phù sư, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ”.
Nghe vậy, đoàn người liền giật mình mà nhìn nhau, không nghĩ đến Lý Trường Không vậy mà lại mang đến một Phù sư rồi, hơn nữa còn là tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
Sau đó, đoàn người liền vội vàng đứng dậy mà ôm quyền nói ra:
“Gặp qua Vô Nhai đạo hữu”.
Đến Lý Trường Không bây giờ cũng phải như đứng im như trời trồng, vẻ mặt bình thản như không có gì. Bốn người kia thấy vậy liền nổi lên chút ngưỡng mộ với hắn không thôi.
Nhưng mấy ai biết được, nội tâm Lý Trường Không giờ đây đã dậy sóng rồi. Hắn vốn dĩ đã vừa ý với đội ngũ của mình nên ban nãy chỉ muốn tùy tiện tìm một người cho đủ số lượng là được.
Kết quả hắn tìm được ‘con gà’ Khương Hy này, mặc dù lúc đó hắn không thể thấy được tu vi của Khương Hy nhưng bề ngoài còn trẻ thì hẳn không đến được Trúc Cơ cảnh đâu.
Nào ngờ người ta lại là Trúc Cơ cảnh thật, hơn nữa còn là Phù sư.
Lý Trường Không có chút bất khả tư nghị rồi.
Bất quá, thân là đội trưởng, Lý Trường Không làm sao để lộ tâm tình ra bên ngoài được, hắn liền mời Khương Hy ngồi xuống rồi mỉm cười giải thích sự việc.
Nguyên lai một tháng gần đây yêu thú ở ngọn núi bên cạnh có dị động, bắt đầu gây hại đến đời sống của dân chúng, nên Phủ Thành chủ phát nhiệm vụ treo thưởng liệp sát yêu thú.
Đây là nhiệm vụ nhóm, yêu cầu thành lập nhiều nhóm nhỏ với số lượng mỗi tổ đội là sáu người, tu vi từ Luyện Khí cảnh tầng bảy trở lên.
Thành lập xong liền báo danh về Phủ Thành chủ, đầu giờ chiều nay liền xuất phát.
Nghe xong, Khương Hy liền ngẫm nghĩ một chút, liệp sát yêu thú có thể nói là nhiệm vụ thường thấy nhiều nhất ở tu chân giới, dù sao nhân yêu khác biệt.
Hơn nữa yêu thú đại đa số thường gây hại đến cho phàm nhân nên liệp sát yêu thú cũng xem như là tích công đức cho bản thân, cũng như củng cố địa vị của tu sĩ trong mắt của người đời.
Ở một bên, đoàn người kia liền nuốt một ngụm nước bọt mà chờ đợi câu trả lời của Khương Hy, bởi vị trí của hắn có chút đặc biệt a.
Trừ bỏ tu vi Trúc Cơ cảnh ra thì điểm khiến bọn hắn mong chờ nhất chính là cái danh Phù sư kia. Phù sư am hiểu nhất chính quần công cùng hỗ trợ.
Lần này bọn hắn đi liệp sát yêu thú cũng không phải là giết một con, thậm chí ở trường hợp xấu nhất còn có thể tao ngộ phải thú triều.
Cho nên có một vị Phù sư tọa trấn liền có thể khiến đội nhóm an toàn hơn một chút.
Tinh Sơn Thành đương nhiên có Phù sư nhưng số lượng lại rất ít, hơn nữa phần lớn đều đã bị các thế gia khác cho mời rồi, nào đến phận tán tu bọn hắn nhúng tay vào được.
Nay gặp phải được Khương Hy, dù có bỏ ra cái giá nào thì bọn hắn phải mời Khương Hy cho bằng được.
Quan sát sắc mặt ngưng trọng cùng thấp thỏm kia của đoàn người, Khương Hy tự nhiên cảm thấy có chút hoài niệm.
Tán tu a, đi một bước lại phải nhìn một bước.
Bất quá, chuyến liệp sát này Khương Hy có chút hứng thú, bởi phần thưởng của nó đủ hấp dẫn hắn.
Suy nghĩ xong, hắn hướng Lý Trường Không mà nói ra:
“Lý đạo hữu, không biết đạo hữu định phân chia thành quả thế nào?”.
Nghe vậy, Lý Trường Không liền gật đầu nói ra:
“Để công bằng với nhau, tại hạ đề nghị người nào góp bao nhiêu sức thì sẽ nhận lấy bấy nhiêu thành qua. Nhưng vì chức nghiệp Phù sư của Vô Nhai đạo hữu có chút hiếm có, hơn nữa sẽ trợ giúp cho tổ đội chúng ta nhiều nên ban nãy tại hạ cùng các vị đạo hữu ở đây đã thống nhất rồi.
Chúng ta nguyện ý trích ra hai thành cho Vô Nhai đạo hữu, sau đó dựa theo đóng góp của đạo hữu mà sẽ cộng thêm vào”.
Những lời này Lý Trường Không đương nhiên không nói ra bằng lời, tửu lâu này quá đông, hắn mà nói ra thể nào cũng sẽ có người đâm ngang. Vậy nên hắn đã truyền âm cho Khương Hy.
Nghe vậy, Khương Hy cảm thấy giao dịch này không tệ, liền gật đầu đáp lại:
“Được, thành giao”.
Vùa dứt lời, toàn bộ năm người liền ôm ngực mà thở ra một hơi nhẹ nhõm, sắc mặt liền vui mừng mà bắt đầu kết bạn nói chuyện với Khương Hy.
Lý Trường Không cùng Văn Nhân là tu sĩ Trúc Cơ cảnh nên hắn cũng tiện đường mà trao đổi kinh nghiệm tu luyện với nhau, thành thử sau buổi gặp mặt này, hai người bọn họ liền thu về lại rất nhiều minh ngộ.
Đặc biệt là Văn Nhân, hắn đồng dạng với Khương Hy, đều chủ tu thủy linh khí nên lợi ích hắn thu về được là nhiều nhất.
Đôi bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Nhưng giữa lúc này, dị biến phát sinh.
Một tiếng gầm vang trời đột nhiên cất lên, không khí liền có chút chấn động mà run rẩy.