Đến Mị Cơ cũng khó mà tin được Thiên Lý Băng Phong Phù Trận của mình vậy mà đang dần bị phá.
Cái trận này nàng mất rất nhiều thời gian cũng như tài nguyên để tạo ra, vậy mà trong vòng một canh giờ đã dần mất đi hiệu ứng rồi.
Nàng không phải là người hấp tấp, trước khi tạo nên cái phù trận cường đại này, nàng đã sớm tìm hiểu nội tình của Tinh Sơn Thành.
Tinh Sơn Thành căn bản không thể nào lôi ra được một Phù sư ở cấp bậc kinh khủng như thế này được.
Một bên vừa chống đỡ đòn tấn công của Chu gia lão tổ cùng Dương gia lão tổ, một bên nàng liền loạn não suy nghĩ xem rốt cuộc là ai.
Bất giác, trong tâm trí nàng liền hiện lên thân ảnh của tên tiểu tử hắc bào trước đó. Lấy nhãn lực của nàng, hắn cũng xem như miễn cưỡng có tư cách phá trận.
Tiếp theo, nàng liền vội vàng vận linh thức lên mà kích hoạt Bạo Phong Phù Trận.
Một cơn cuồng phong kinh khủng liền ập đến, từ trên không trung, từng cột lốc xoáy dần dần được hình thành mà ép về phía hai vị lão tổ Kim Đan cảnh.
Sau đó, Mị Cơ liền vận linh thức lên mà truy xét xung quanh. Nhưng nàng vẫn một mực không thể tìm thấy được thân ảnh của Khương Hy.
Chứng tỏ hắn đã ở một nơi ngoài tầm với linh thức của nàng rồi.
Cuồng phong ép đến, Dương gia lão tổ liền nốc cạn rượu trong hồ lô rồi ném nó lên trên không. Hồ lô khẽ xoay tròn rồi dần dần to lên.
Theo đó, từng đạo lục quang hùng hồn liền tỏa ra mà bao bọc lấy hai vị lão tổ lại.
Cuồng phong ép đến va chạm lục quang, từng tiếng ma sát chói tai liền phát ra. Dương gia lão tổ nhíu mày, lão hướng Chu gia lão tổ mà nói ra:
“Chu đạo hữu, tòa trận pháp này vẫn chưa toàn vẹn được phá, ta chỉ có thể hỗ trợ cầm cự được năm, mười phút thôi. Đạo hữu nhanh chóng nghĩ cách phá vòng vây rồi chúng ta cùng diệt sát Mị Cơ”.
Chu gia lão tổ liền gật đầu, bất quá ánh mắt nàng bất giác lướt qua một tia tức giận.
Cái gì mà hỗ trợ cầm cự, thân là tu sĩ Kim Đan cảnh, người nào lại không có hậu thủ của riêng mình. Chỉ có điều phải xem ai giấu được lâu hơn mà thôi.
Mặc dù hiện tại hai người họ đang liên thủ diệt kẻ thù chung nhưng cũng đừng vị thế mà nghĩ họ thân thiết nhau.
Ngũ đại thế gia của Tinh Sơn Thành luôn minh tranh ám đấu, trong đầu vẫn luôn cầu cho đối phương gặp họa để bản thân hưởng lợi.
Dương gia lão tổ vì che giấu hậu thủ của mình mà lão đã tiên hạ thủ vi cường, nhận trách nhiệm tạo vòng phòng hộ này.
Nói về lực phòng ngự, Chu gia lão tổ đích thực không bằng, vậy nên nàng liền không còn cách nào khác phải làm người tấn công.
Ngẫm nghĩ một hồi, Chu gia lão tổ liền nâng kiếm lên, vạn đạo anh đào liền xuất hiện trong không khí mà luân chuyển, theo đó chúng liền hóa thành kiếm khí hùng hồn mà tấn công về phía Mị Cơ.
Thấy vậy, Mị Cơ liền cắn răng mà tế mặt kính kia lên chống đỡ.
Dương gia lão tổ có chút nhíu mày lại, một chiêu này của Chu gia lão tổ quả thực có mạnh hơn nhưng về cơ bản cũng đâu khác gì Lạc Anh Kiếm Vũ trước đó.
Lão không tin đây lại là hậu thủ của Chu gia lão tổ được.
Về phía Chu gia lão tổ, trong lòng nàng liền cười lạnh không thôi, nàng đâu hơi nào mà để lộ bài tẩy của mình được.
Nàng không biết vì lý do gì mà cái trận này lại yếu dần đi nhưng tin tưởng, không bao lâu nữa nó sẽ bị phá.
Đến lúc đó chẳng phải đám cuồng phong này sẽ tự tiêu biến đi sao, hà cớ gì phải cực nhọc như vậy.
...
Nếu Khương Hy biết được ý nghĩ này của Chu gia lão tổ, hắn liền không đi phá Bạo Phong Phù Trận trước.
Đáng tiếc, hiện tại hắn đang trong quá trình phá cái trận này rồi.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, Khương Hy liền thở ra một hơi nặng nhọc không thôi, sắc mặt của hắn càng lúc càng tái trắng.
Hắn nhìn tổng thể các chuỗi phù văn ở trước mặt một chút rồi ngồi xuống mà đả tọa khôi phục linh thức.
Nếu không phải nhờ cường độ linh thức ngang ngửa với tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ thì có khi bây giờ Khương Hy chỉ mới phá được Lục Giác Tuyết Hoa Phù Trận mà thôi.
Nay, hắn đã thành công phá được ba cái tiểu trận rồi, hơn nữa còn là ba cái trận chính. Hiện nay hắn vẫn còn Khốn Trận cùng Băng Hóa Phù Trận là chưa phá giải.
Nhưng trước mắt, tình huống cũng xem như khả quan, Mị Cơ cũng khó mà vận dụng thủ đoạn của phù trận được nữa.
Đả tọa được một thời gian, mi tâm Khương Hy liền có chút nhíu lại, hắn mở mắt ra nhìn về một hướng khác, một đạo kiếm quang từ trên bầu trời liền hạ xuống mà hóa thành thân ảnh Tần Khiêm.
Tần Khiêm cười lên một tiếng hào sảng, hai tay ôm quyền lại mà nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu, vất vả rồi”.
Khương Hy thở ra một ngụm trọc khí, hắn từ tốn nói:
“Thiên Lý Băng Phong Phù Trận vẫn chưa toàn vẹn phá xong, bất quá tạm thời những người khác vẫn chịu đựng được Băng Hóa Phù Trận cùng Khốn Trận chứ?”.
Tần Khiêm gật nhẹ đầu đáp lại:
“Trừ bỏ một vài tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, tầng tám ra thì còn lại về cơ bản có thể chịu được lực băng hóa của cái trận này. Trước mắt tình huống có thể không lo.
Nhưng phiền Vô Nhai đạo hữu sớm bỏ cái Khốn Trận kia, để chúng ta có thể kêu gọi thêm viện binh đến trợ chiến cho các lão tổ”.
Nghe vậy, Khương Hy có chút bất ngờ vì tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng bảy vậy mà vẫn có người còn sống.
Trong loạn chiến của tu sĩ Kim Đan cảnh, đến tu sĩ Trúc Cơ cảnh còn khó mà toàn mạng trở ra, đám tu sĩ Luyện Khí cảnh kia còn sống đúng là được trời phù hộ rồi.
Trầm mặc một hồi, Khương Hy nói tiếp:
“Tại hạ không thể giải Khốn Trận trước được, trong số các tổ hợp trận của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận, Khốn Trận nằm ở tầng sâu nhất. Chưa kể xung quanh nó còn tồn tại hàng tá lớp kết giới phòng vệ nữa.
Theo tại hạ thấy thì ngay từ đầu tòa đại trận này được tạo ra chủ yếu là để nhốt chúng ta vào trong rồi từ từ mài chết từng người một rồi”.
Nói xong, ánh mắt hắn khẽ di động đến mặt Tần Khiêm, xem thử biến hóa thế nào. Quả nhiên, Tần Khiêm liền rơi vào trầm mặc rất lâu, sắc mặt của hắn liền ngưng trọng không thôi.
Một lát sau, hắn hướng Khương Hy nói ra:
“Vô Nhai đạo hữu có thể đẩy tiến độ lên được chứ?”.
Khương Hy lắc đầu đáp lại:
“Tòa trận này do Phù sư Kim Đan cảnh tạo nên, lấy tu vi của tại hạ tạm thời có thể phá được ba cái công trận, còn hai cái thủ trận thì phải chờ thêm một lát.
Linh thức khôi phục, tại hạ sẽ ra tay, Tần đạo hữu không cần lo lắng”.
Tần Khiêm nhắm mắt lại, tựa hồ vẫn có chút suy nghĩ, ngón tay liên tục gõ đều đặn vào một bên hông. Khương Hy quan sát kỹ thì thấy hắn dùng lực mỗi lúc một tăng.
Xem chừng sự việc thật không thể kéo dài ra.
Khương Hy liền rơi vào trầm tư, tính toán một chút xem một lát nữa nên làm thế nào.
Không qua mấy hơi thở, Tần Khiêm liền mở mắt mà thở dài một hơi, hắn ôm quyền nói ra:
“Tại hạ sẽ thông tri lại lão tổ, mọi chuyện còn lại trông cậy vào Vô Nhai đạo hữu vậy”.
Khương Hy nhẹ gật đầu, Tần Khiêm đáp lễ. Sau đó hắn liền tế pháp kiếm ra mà hóa thành một đạo kiếm quang bay về phương khác.
Khương Hy nhìn nhìn một chút rồi không nhìn nữa, hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một chút rồi đưa tay lên tự bấm quẻ.
Kết quả vừa ra, ánh mắt hắn liền lấp lóe một chút mà nâng Trúc Nguyên Bút lên, tựa hồ có hơi chút do dự.
...
...
Tại chiến trường Kim Đan cảnh.
Cung Thương hét lên một tiếng, một quyền liền xuất ra, hư ảnh một con Ngưu Yêu bỗng dưng hiện ra mà điên cuồng lao về phía không trung.
Mỗi một bước chân của nó chạy ra, không khí liền muốn rung đột tột độ, đến các tu sĩ Trúc Cơ cảnh đang ngự khí ở phía xa cũng không thể đứng vững được.
Tần gia lão tổ mỉm cười, một kiếm đưa lên rồi chém xuống, một đạo hạo nhật kiếm khí liền chém nát hư ảnh Ngưu Yêu kia.
Dư âm của hỏa khí liền bắn thẳng về phía Cung Thương, hắn liền hừ lạnh một tiếng rồi hít vào một hơi, một tiếng rống giận dữ liền phát ra liên hồi.
Sóng âm như cương phong gào thét, phá hủy mọi thứ trên đường nó đi. Luồng hỏa khí kia liền bị chấn sát đến nát thành từng tia hoa lửa.
Tần gia lão tổ mỉm cười nói ra:
“Cung Thương đạo hữu quả nhiên đã luyện thành Thuần Thú Bảo Điển, uy lực thật đáng ngưỡng mộ”.
Nghe vậy, Cung Thương hừ lạnh một tiếng mà nói ra:
“Tần đạo hữu, ngươi cũng chưa chân chính xuất thủ, không cần phải đề cao ta quá đâu”.
Tần gia lão tổ cười lên một tiếng, lão đưa tay vuốt nhẹ chòm râu mà đáp lại:
“Lão phu cũng không muốn đánh với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng động chạm đến Tinh Sơn Thành. Hôm nay yêu thú của ngươi đã chết hết rồi, đại trận của Mị Cơ cũng không duy trì được bao lâu nữa.
Các ngươi nếu không còn thủ đoạn khác thì hôm nay nên đến đây thôi”.
Cung Thương nghe xong thì linh thức của hắn cũng bắt đầu loạn động, một lát sau, ánh mắt hắn liền chuyển thành vẻ âm trầm mà nhìn lấy Tần gia lão tổ.
Hắn đã xác nhận xong, Thiên Lý Băng Phong Phù Trận của Mị Cơ quả nhiên đã bị phá phân nửa nhưng chí ít Khốn Trận vẫn còn.
Chỉ cần cái trận này còn, chuyển cơ vẫn có thể thực hiện được.
Sau đó, hắn quan sát hết tất cả mọi thứ xung quanh, phát hiện yêu thú mình nuôi dưỡng bao năm đã chết hết, ánh mắt liền lộ ra vẻ phẫn nộ không thôi.
Khí thế của hắn mỗi lúc một lớn lên, một cỗ huyết khí hùng hồn liền bộc phá ra mà phủ đỏ cả một vùng trời.
Hắn ngửa mặt lên trời mà rống lên một tiếng, toàn bộ thân hình càng lúc càng căng cứng mà lớn dần lên, trên làn da đồng khỏe mạnh đầy cơ bắp kia bỗng dưng xuất hiện ra một nhúm lông phủ hết toàn thân.
Hai hàm răng dưới tác động của huyết khí kinh thiên cũng dần dài nhọn ra, nhất là hai cái răng nanh, chúng đã dài đến xuống nửa miệng dưới rồi.
Ánh mắt của Cung Thương hóa thành một màu đỏ rực, huyết tính tràn đầy. Giọng của hắn mang theo một phần khản đặc mà nói ra:
“Tần đạo hữu, nếu không xuất thực lực chân chính ra, ai nằm xuống cùng chưa biết đâu”.
Nói xong, tốc độ của hắn liền bạo tăng, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tần gia lão tổ. Cánh tay lực lưỡng đầy lông lá kia liền vung lên rồi đập mạnh vào người lão.
Tần gia lão tổ liền vội vàng triệu hồi kiếm khí hộ thể lên, cơ thể trong chớp mắt liền hóa thành một hỏa nhân.
Va chạm xảy ra, một đạo lưu hỏa liền rơi từ trên trời đập mạnh xuống dưới đất. Mặt đất liền chấn động mãnh liệt mà tạo thành một cái hố sâu.
Tần Khiêm ở xa thấy được cảnh này liền hoảng hốt kêu to:
“Lão tổ!”.
Từ sâu trong cái hố đen kia, một cột lửa khổng lồ bất ngờ thổi thẳng lên trên bầu trời, tựa như một tòa hỏa tháp khổng lồ vậy.
Tần gia lão tổ từ tốn bước ra từ trong đó, râu tóc của lão không chút tổn hại nào nhưng giờ đây, chúng đều đang ngập tràn trong hỏa diễm.
Toàn thân Tần gia lão tổ trong chớp mắt được phủ lên một lớp hỏa y dữ dằn, hai mắt lão đồng dạng như Cung Thương, đều là một màu đỏ rực.
Nhưng của Cung Thương là đỏ rực yêu dị của hóa thú, còn của Tần gia lão tổ là đỏ rực cuồng nộ của hỏa diễm.
Lão trầm giọng nói ra:
“Cung Thương, nếu ngươi đã muốn đánh hết mình, vậy thì lão phu sẽ đánh đến cùng”.
Vừa dứt lời, cột hỏa diễm chọc trời kia liền biến hóa thành một thanh đại kiếm, theo đó, Tần gia lão tổ liền nâng kiếm lên mà chém thẳng xuống.
Thanh kiếm hỏa diễm khổng lồ kia liền chém xuyên tầng mây mù mà bổ thẳng xuống chỗ Cung Thương.
Khí thế phi thường khủng khiếp, hỏa khí tản ra như thể thiêu cháy hết thảy, cái lạnh của Thiên Lý Băng Phong Phù Trận trong chốc lát liền biến mất.
Không gian như muốn vặn vẹo cả lên. Từng tiếng nổ lách tách từ hỏa diễm liền vang lên.
Cung Thương gầm lên một tiếng, hai tay đan chéo mà nhau, hùng hồn huyết khí một lần nữa lại tràn ra như huyết hải rồi tụ tập lại quanh thân tạo thành một khối huyết cầu.
Đại hỏa kiếm bổ xuống, một tiếng động nổ mạnh liền vang lên, hỏa diễm trong chốc lát liền lan xuống bên dưới mà hóa thành một biển lửa bạo nộ.
Yêu thú vốn đã chết nguyên thây nay dưới biển lửa liền hóa thành một mảnh tro tàn không còn chút gì.
Một vài tu sĩ nhân loại vì chạy không kịp mà cũng phải táng thân trong biển lửa này.
Tần gia lão tổ không còn gọi Cung Thương là ‘đạo hữu’ nữa. Ngữ khí bình ổn của lão từ sau khi xuất hiện cột hỏa diễm kia dường như đã biến mất không còn tăm hơi.
Tu sĩ chủ tu hành Hỏa trong Ngũ Hành làm sao có thể bình bình ổn ổn được.
Thật nực cười.
Giờ đây, Tần gia lão tổ mới thực sự là Tần gia lão tổ.