Khương Hy không rõ Lam Thiên Tuyết Tộc có bao nhiêu thành viên, vậy nên hắn liền lấy số lượng của một đại tộc có lão tổ Nguyên Anh cảnh tọa trấn ra làm thước đo.
Tại một đại tộc như thế này, số lượng tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng không ít, không một trăm thì cũng mấy chục.
Bất quá cùng một lúc đột ngột chết ba người thì sẽ dẫn đến chú ý, Khương Hy phải nhanh đi mới được.
Rất nhanh, hắn đã quay trở lại chiến trường của tiểu Hoàng, nhìn thấy tràng cảnh của tiểu Hoàng, hắn liền giật mình không thôi.
Bình thường, tiểu Hoàng trông rất mập mạp đáng yêu, thi thoảng lại rất hoạt bát, thi thoảng lại rất lười biếng mà nằm phơi nắng.
Nhưng giờ đây, toàn thân nó trên dưới đều phủ lên một màu đỏ tươi, cái đầu nhỏ kia tựa hồ có chút hơi hạ xuống mà thở dốc, bốn cái chân của nó đã có chút run rẩy lên không đứng vững nữa.
Băng Giáp Hổ đối diện nó cũng không có nhẹ nhàng gì cho cam, trên người nó giờ đây cũng có hàng loạt vết rách do kiếm chém, thậm chí ở một bên mạn sườn phải còn bị rạch sâu đến thấy cả xương ở bên trong.
Lớp băng giáp phủ lên người nó cũng đã vỡ vụn ra rất nhiều, bộ dáng phải nói là mười phần chật vật, toàn bộ thực lực mười phần nay chỉ còn hai phần.
Bị một con bán bộ Trúc Cơ yêu thú đánh đến thê thảm thế này, Băng Giáp Hổ phải nói là mất sạch uy nghiêm của giống loài chúa sơn lâm.
Đột nhiên, thân thể của tiểu Hoàng có chút hơi chao đảo, Băng Giáp Hổ thấy thế liền vội nén đau rồi lao đến ngoạm nó vào miệng mà ra sức cắn.
Kỳ lạ là cương phong hộ thể của tiểu Hoàng giờ đây đã không còn tăm hơi, nếu có thì mảy may chỉ như những cơn gió thoảng mà thôi.
Máu của tiểu Hoàng liền bắn ra, thần sắc Băng Giáp Hổ liền vui mừng không thôi.
Những giữa lúc này, dị biến phát sinh, toàn thân tiểu Hoàng đột ngột phát sáng lên, kiếm khí hùng hậu bất ngờ xuất hiện ở bên dưới bụng của tiểu Hoàng.
Vừa vặn, vùng bụng của nó nằm ngay trong khoang miệng Băng Giáp Hổ.
Băng Giáp Hổ giờ đây mới ý thức được hành động của nó ngu xuẩn đến bực nào, khí tức tử vong đột nhiên buông xuống.
Tiểu Hoàng mạnh mẽ meo lên một tiếng, hùng hồn kiếm khí liền bùng phát ra mà xông thẳng vào họng rồi trào lên não hải Băng Giáp Hổ mà xuyên thủng toàn bộ thủ cấp của nó.
Toàn bộ đầu của nó liền hóa thành huyết vụ mà văng ra tứ tán, cái thân hình khổng lồ kia ngã rạp xuống đất, chết đến không thể chết hết hơn.
Tiểu Hoàng liền rơi tự do xuống bên dưới, khí tức đã có chút phù phiếm hơn nhiều lần, hơi thở cũng có chút yếu ớt.
Cặp răng nanh của Băng Giáp Hổ đã cắm sâu vào người nó, e rằng nó sẽ không thể sống lâu thêm nữa.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra nhẹ nhàng đỡ nó lại, ánh mắt tiểu Hoàng bất ngờ di chuyển nhìn lên trên mà an lòng.
Khương Hy mỉm cười vuốt nhẹ đầu nó mà nói:
“Làm tốt lắm”.
Nói xong, hắn liền nhanh chóng rút cặp răng nanh của Băng Giáp Hổ ra rồi lấy Liệu Thương Phù ra trị liệu cho tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng mặc dù chưa đến Trúc Cơ cảnh nhưng thân thể của nó lại tốt hơn rất nhiều so với tu sĩ Luyện Khí cảnh thông thường, thậm chí cường độ thân thể của tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ kỳ cũng không thể bằng nó.
Vậy nên lực lượng của Liệu Thương Phù không thể làm tiểu Hoàng bạo thể được.
Khương Hy quét linh thức của mình vào thể nội của tiểu Hoàng, xác định chính xác từng vị trí một bị thương rồi điều động sinh mệnh lực của Liệu Thương Phù tiến vào chữa trị.
Đồng thời, hắn cũng lấy ra một viên đan dược trị thương cho vào miệng tiểu Hoàng. Thương thế của nó rất nặng, Liệu Thương Phù có thể chữa trị hết bất quá trong thời gian ngắn, nó không được rơi vào hôn mê.
Một khi hôn mê, tiểu Hoàng liền nguy. Viên đan dược đó có tác dụng đẩy nhanh quá trình trị thương lên nhiều lần.
Không bao lâu sau, nội thương của tiểu Hoàng đã khỏi được năm thành, năm thành còn lại Khương Hy liền đem hết sinh mệnh lực trong Liệu Thương Phù ra mà hỗ trợ nó ôn dưỡng.
Sau đó, hắn liền thu Băng Giáp Hổ vào trong túi linh thú rồi đưa tiểu Hoàng cùng Liệu Thương Phù vào cùng.
Giai đoạn nguy kịch của tiểu Hoàng đã sớm qua, chỉ cần nó nghỉ ngơi tiêu hóa hết số sinh mệnh lực đó là có thể trị liệu hết thương thế của mình.
Về phần Băng Giáp Hổ, Khương Hy đương nhiên dùng nó làm phần thưởng cho tiểu Hoàng, dù sao cũng là công của nó.
Mặt khác, trước khi đem Băng Giáp Hổ ném vào bên trong túi linh thú, Khương Hy đã đưa vào trong thể nội nó một đạo pháp lực rồi.
Băng Giáp Hổ chết quá nhanh, cho nên tinh huyết của nó vẫn còn. Tinh huyết còn cũng đồng nghĩa với huyết mạch truyền thừa Băng Giáp Hổ vẫn còn.
Khương Hy dự kiến sau khi tiểu Hoàng ổn định thương thế, hắn sẽ hỗ trợ nó cải tạo lại huyết mạch, chính thức bước vào Trúc Cơ cảnh.
Xử lý hết dấu vết ở hiện trường, Khương Hy liền cảm nhận được một vài loại khí tức của Trúc Cơ cảnh ở phương xa.
Mặc dù nằm ngoài phạm vi hai trăm hai mươi mét của hắn nhưng hắn vừa mới giết ba tộc nhân của Lam Thiên Tuyết Tộc, khí tức của tộc này hắn chưa quên nhanh được. Trực giác cảm nhận được là chuyện thường tình.
Vậy nên hắn liền vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành Thiên Nhai Phù lên mà chạy. Hắn không nắm chắc những người đến kia sẽ mạnh đến đâu nhưng có lẽ ít nhất cũng ngang nam tử lực lưỡng kia.
Đừng nhìn thấy Khương Hy đánh giết ba người đó gọn gàng mà nghĩ bọn hắn yếu. Nam tử lực lưỡng đó mặc dù không có ý tốt nhưng những lời hắn nói cũng không sai.
Huyết mạch của Lam Thiên Tuyết Tộc đích thật mạnh hơn nhân loại rất nhiều.
Đấu qua một trận với nam tử lực lưỡng đó, Khương Hy có thể xác nhận hắn không phải là tu sĩ luyện thể nhưng cường độ thân thể tự nhiên của hắn vậy mà lại ngang cơ với Khương Hy.
Một chiêu Đại Hà qua cải tiến kia của hắn nếu đánh vào tu sĩ Trúc Cơ cảnh trung kỳ thông thường thì có khí đã kích thương người kia luôn rồi chứ không phải là không có chút tác dụng thương tích nào như nam tử lực lưỡng kia.
Vậy nên Khương Hy mới phải vận một phần ba pháp lực của mình vào một chiêu Hãn Hải Điệp Gia kia để giải quyết.
Đối chiến với một đối thủ có cường độ thân thể ngang cơ như vậy thì đánh về lâu về dài đôi bên đều sẽ không có kết quả dễ chịu gì cho cam.
Qua một trận chiến đó, Khương Hy mới nắm rõ được huyết mạch của Lam Thiên Tuyết Tộc rất cường đại.
Xem như nữ tử kia ăn phải một chiêu Hãn Hải Điệp Gia của hắn mà vẫn còn chết toàn thây thì cũng hiểu cái loại huyết mạch đó nó bá đạo như thế nào.
Loại huyết mạch này một khi mà đi luyện thể nữa thì trừ khi tu sĩ của thánh địa luyện thể - Man Sơn đến đây, còn không có lẽ cũng chẳng có ai dám đi đối cứng với cái tộc này cả.
Mặt khác, ngoài thân thể cường đại ra thì hàn khí cũng là một vấn đề phiền phức không nhỏ. Lam Thiên Tuyết Tộc có thể là một trong số ít tộc loài sở hữu tiên thiên hàn khí, trời sinh tích lũy hàn khí trong thể nội.
Chỉ cần đạt được công pháp tu luyện phù hợp, kết hợp với cường độ thân thể kia, Lam Thiên Tuyết Tộc xưng bá phiến thiên địa này cũng không phải nói chơi.
Kể cả đặt tại Huyền Đô Đại Lục thì cũng không có thế lực nào dám khinh thị cái tộc này cả.
...
...
Khương Hy rời đi được một đoạn thời gian, năm bóng người liền xuất hiện ở trong cánh rừng ban nãy, ngoại hình bọn hắn đều rất giống cả ba người kia.
Tóc trắng, da xanh lam, đôi mắt hoàng kim rực rỡ, hai cái tai nhọn vểnh ra hai bên.
Ánh mắt của bọn hắn có chút thâm trầm mà nhìn về ba bãi tro tàn, một dưới đáy hố, hai ở trên mặt tuyết.
Một người trong số chúng trầm giọng nói ra:
“Nhân loại một lần nữa lại tiến vào Tuyết Quốc, chúng ta mau chóng trở về báo cho Quốc Vương biết thôi”.
Một người khác có chút nghi hoặc nói ra:
“Là nhân loại thật sao?”.
Người nói ban đầu lập tức nhìn về cái đồng hồ tuyết treo giữa trời kia một chút rồi nói:
“Là nhân loại, nếu không làm sao lại biết được đặc tính di huyết của Lam Thiên Tuyết Tộc ta. Đến một giọt máu cũng không chừa lại, nhân loại quả thực ác độc”.
Những người khác cảm thấy người kia nói có chút có lý, vậy nên liền không có gì phàn nàn cả, bọn hắn liền vội gật đầu rồi đi thu thập tro cốt của ba người đã chết kia, miệng vẫn nhỏ tiếng lẩm bẩm:
“Thật đáng tiếc...”.
...
Khương Hy chạy đi không biết được bao lâu, đến phương hướng hắn cũng không quá rõ ràng, dù sao Bắc Nguyên Vạn Dặm vẫn rất lớn, bản đồ cũng chưa bao giờ được vẽ ra hoàn chỉnh.
Hắn biết cụ thể hướng đi mới là lạ, bất quá căn cứ vào phương hướng xuất hiện của ba người Lam Thiên Tuyết Tộc kia, hắn liền quyết định chạy ngang.
Đi sâu vào bên trong, thể nào cũng sẽ đối mặt với thêm nhiều người khác của Lam Thiên Tuyết Tộc. Vậy nên đi ngang là được, cùng lắm thì hắn gặp thêm một hai kẻ cũng không sao.
Chí ít vẫn trong khả năng đối phó được.
Trước mắt, vì thương thế của tiểu Hoàng, hắn cũng nhanh tìm lấy một chỗ ẩn nấp mà giúp nó chữa trị, đồng thời hắn cũng phải khôi phục lại pháp lực nữa.
Mấy ngày này mỗi lần ra tay cơ hồ đều là dùng đại chiêu nghiền ép đối thủ, tốc chiến tốc thắng dẫn đến tiêu hao có chút lớn.
Nhưng cũng nhờ thế mà cảnh giới Hợp Tứ Kiều của Khương Hy lại vững chắc như bàn thạch, khoảng cách tiến đến tòa Linh Kiều thứ năm cũng đã gần được thêm một đoạn.
Tại tu chân giới này, thực lực đúng là rất quan trọng nhưng cuộc chiến tu chân suy cho cùng lại cũng là sinh tử chiến, xem thử ai sống lâu hơn ai.
Cho nên tu vi vẫn là thứ căn bản, tu vi càng cao, thọ nguyên càng dài.
Đương nhiên, Khương Hy cũng không phải thằng ngốc, muốn đi được xa thì mặt đất bên dưới hắn phải vững, căn cơ nội tình không thể nào qua loa được.
Đối với tốc độ tiến cảnh như hiện tại, hắn vẫn rất là hài lòng.
Trên thực tế, hắn nào dám không hài lòng, lấy tư chất tam tạp linh căn, tốc độ tăng trưởng tu vi vậy mà lại không dưới song linh căn, thậm chí ẩn ẩn đã có chút tư thái của Thiên Linh căn rồi.
Khương Hy không vểnh mặt lên tự ngạo cũng xem như làm phúc cho thương sinh, tránh cho người khác bị đả kích đến hộc máu.
Hắn chạy được một hồi thì vô tình phát hiện ra một ngọn núi, ngọn núi này cũng tương đối bình thường, thảm thực vật mặc dù toàn thông nhưng có thể xem khá rậm rạp, phù hợp để chướng nhãn những người khác.
Khương Hy liền không suy nghĩ quá nhiều mà vội vàng chạy lên trên đó mà trốn. Hắn vừa đặt chân vào núi, bầu trời cũng dần dần chìm trong màn đêm.
Trên bầu trời cao kia, tinh hải dần dần hiện ra giữa thế gian.
Cảnh quan này làm Khương Hy có chút quen thuộc không thôi, bởi nó thật sự rất giống với tinh hải trên bầu trời của Bắc Nguyên.
Đồng thời ở phía xa xa, Khương Hy cũng có thể quan sát được các dải cực quang đủ màu sắc vắt ngang thiên không.
Trừ bỏ việc đánh đánh giết giết hằng ngày ra thì Bắc Nguyên Vạn Dặm đích thật yên tĩnh, rất phù hợp với việc nghỉ dưỡng.
Bất quá những lời này nếu để cho mấy tên đệ tử tông môn kia nghe thấy thì có khi sẽ liên hợp lại đánh chết hắn cũng nên.
Tình huống của đám đệ tử đó quả thực rất không tốt. Ba ngày dạo chơi ngắm cảnh của Khương Hy là ba ngày mịt mù tuyệt vọng của bọn hắn.
Nhưng Khương Hy quản tình huống của bọn hắn làm gì.
Cơ duyên cùng hiểm nguy lúc nào chả đi đôi với nhau, hắn ra tay triệt hạ Trầm Nê Ngư trước cũng xem như trợ giúp bọn hắn một tay rồi.
Nếu không bọn hắn chỉ cần vừa ra khỏi đại trận phong tuyết kia thì sẽ đối mặt với một loại thảm sát kiểu khác.
Khương Hy tu luyện Dục đạo, trước mắt đã có chút nắm giữ với Sắc Dục đạo, cho nên hắn mới không sợ đám ký ức của nê vụ kia.
Thậm chí hắn còn ước nê vụ đó còn chứa thêm nhiều ký ức nhục dục nữa thì càng tốt. Nhưng thực tế đám nê vụ này đối với đám đệ tử đó tuyệt đối là thuốc độc.
Coi như người có tâm trí kiên định đi thì không lẽ nào trong người không tồn tại một tia ý niệm động dục nào?
Chắc chắn sẽ có, chung quy lại đều là người trẻ tuổi, cám dỗ của tình dục há có thể bị xem nhẹ được.
Trầm Nê Ngư mà còn sống, đám đệ tử đó chí ít cũng phải chết thêm trăm người, số lượng người dính vào dục niệm lại càng nhiều hơn, con đường tu đạo tuyệt đối sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Người đời gọi Trầm Nê Ngư là yêu quái cũng không phải là không có lý do.