Huyền Lục

Chương 271: Ăn tim uống máu



Một chưởng này mang theo một thế kinh thiên, cứ như một dây lò xo bị nén đến cùng cực rồi bung ra.

Hãn Hải Điệp Gia vỗ ra, hư ảnh pháp lực cuồn cuộn như đại hồng thủy đánh nát người một con khôi lỗi rồi quét ngược về phía nhóm khôi lỗi thứ ba kia.

Oanh!

Va chạm khủng khiếp xảy ra, một phần mười số lượng khôi lỗi của nhóm thứ ba liền bị đánh đến nát thành từng mảnh nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục lao đầu về phía trước mà tiến lên.

Khương Hy liền cười lạnh một tiếng, Nhân Gian Hành Tẩu liền vận lên mà lướt về phía trước, hùng hồn pháp lực một lần nữa lại được vận lên mà đánh ra tiếp một chiêu Hãn Hải Điệp Gia.

Oanh!

Rầm!

Từng chấn động phá hoại lần lượt vang lên, từng tiếng đổ vỡ gãy nát cũng từ đó mà thay nhau cất âm.

Đối phương chỉ có thực lực của Trúc Cơ cảnh sơ kỳ thì Khương Hy chẳng cần ngán làm gì, lấy thực lực hiện giờ của hắn thì giết nhóm khôi lỗi này chẳng khác gì giết gà nên cũng không cần lưu lực.

Trong tình huống bình thường, Khương Hy tự nhiên sẽ phối hợp với linh thức của mình mà khống chế pháp lực tụ vào một điểm để đạt đến sức công phá tốt nhất.

Nhưng riêng hôm nay thì không, số lượng của đối phương quá nhiều, Khương Hy còn phải phân tâm đa dụng ra mà khống chế sức mạnh của Hãn Hải Hỏa Phù cùng Tật Phong Cương Phù nữa.

Hắn không hơi đâu mà phải tiếp tục phân một phần lực ra để khống chế sức mạnh của mình.

Mặt khác, Hãn Hải Điệp Gia của hắn cũng đã đến cảnh giới đại thành cho nên hắn muốn mượn cơ hội này để đánh sâu vào đại thành chi cảnh hơn.

Hãn Hải Điệp Gia là chưởng pháp mang thuộc tính Thủy, tu luyện đến viên mãn tự nhiên sẽ có cơ hội ngộ ra thủy chi ý cảnh nhưng Khương Hy từ sớm đã ngộ ra rồi.

Cho nên môn chiến kỹ này hắn chỉ cần một mực sử dụng thì thể nào nó cũng sẽ bước vào viên mãn chi cảnh thôi. Từ đó hắn lại được thêm một môn thần thông hệ tấn công nữa.

Hiện tại hắn xem như sở hữu ba thần thông, trong thế hệ trẻ này luận về ngộ tính hắn tuyệt đối đã nằm trong ba hạng đầu rồi.

Bất quá thần thông của hắn lại không có cái nào thuộc hệ tấn công cả, đây chính là do bản tính của hắn.

Thiên Địa Vô Thanh là ẩn nấp, sắc thế là khống chế còn Thủy Hà Giá Y lại là phòng thủ.

Trước hắn không quen dùng tấn công tự nhiên không suy nghĩ nhiều nhưng từng ngày chuyển sang thế công thì hắn càng đánh càng nghiện, nhất là từ sau trận chiến với Tuyết tướng.

Thần thông Băng Chấn Thiên Cước của tên kia quả thực rất đáng sợ, một chiêu vừa ra thì trừ bỏ Đại Địa Thủ Hộ, còn lại Khương Hy không có cách nào ngăn trở nổi một chiêu đó cả.

Cho nên hắn liền nổi lên dục vọng ham muốn với việc tấn công rất mãnh liệt, Hãn Hải Điệp Gia tự nhiên được thụ sủng không thôi.

Một đường đánh giết của Khương Hy rất ác liệt, hắn không khác gì một tên hung thần càn quét cả chiến trường này cả.

Dư lực từ các đòn tấn công của hắn liền tản ra xung quanh mà ảnh hưởng đến các khôi lỗi thuộc nhóm thứ nhất và thứ hai liên tục.

Đến cả băng giáp khôi lỗi đang đối chiến với Tuyết tướng cũng phải nhìn sang đây đôi ba lần. Tuyết tướng như bắt được thời cơ, hắn ngay lập tức liền đổi thế công.

Một chân chống đất làm trụ, một chân còn lại lập tức vận Băng Chấn Thiên Cước ra mà đánh ngang hông băng giáp khôi lỗi.

Khôi lỗi kia cảm nhận được một loại kình lực khủng khiếp xuyên vào trong thể nội, lớp băng giáp bên ngoài liền nứt ra rõ rệt, hàn khí ngay lập tức liền tuôn tràn ra bên ngoài.

Đám phù văn lam quang bao phủ lấy chân của Tuyết tướng cảm nhận được số hàn khí đó thì ngay tức khắc liền sáng lên một mảng rồi hấp thụ chúng vào bên trong.

Tuyết tướng gia tăng thêm lực lượng vào một chiêu của mình, băng giáp khôi lỗi liền văng ra phía xa đập thẳng vào trên tường, mảng tướng sau lưng lấy nó làm trung tâm liền nứt ra xung quanh.

Băng giáp khôi lỗi rơi xuống dưới đất mà nôn ra một ngụm máu.

Sinh khôi dù sao cũng là cấp bậc khôi lỗi cao nhất rồi bởi nó đươc luyện chế trực tiếp từ người sống nên không chỉ thực lực mà nội quan bên trong vẫn còn được giữ nguyên vẹn.

Băng giáp khôi lỗi thổ ra một ngụm huyết tinh cũng không có gì đáng lạ cả.

Bất quá thứ lạ nhất lại chính là máu của nó, máu của băng giáp khôi lỗi vậy mà lại có màu xanh lam, hơn nữa máu của nó khi rơi xuống dưới mặt băng thì hàn khí bất ngờ bốc lên mà đóng băng lại.

Tuyết tướng cũng không ngạc nhiên trước hiện tượng này, bởi đặc tính của Băng Tinh Tộc chính là vậy.

So với Lam Thiên Tuyết Tộc, Băng Tinh Tộc lại càng là thiên địa sủng nhi về hàn khí. Chỉ cần cái tộc này chuyên tu về hàn khí thôi thì đảm bảo về sau cả tộc vô địch không đối thủ.

Nhưng đáng tiếc, Băng Tinh Tộc có thiên tư nhưng không gặp được thời, cách đây ba trăm năm, Tuyết Vương đã liên kết cùng các tộc khác tru diệt bộ tộc này rồi.

Thời điểm đó Tuyết tướng cũng có tham gia vào chiến tranh nhưng hắn lúc đó chỉ là một tên binh lính không đáng chú ý mà thôi.

Băng giáp khôi lỗi chật vật đứng dậy, toàn thân có chút run rẩy như thể sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Dù bị che bởi một lớp mũ giáp dày nhưng Tuyết tướng biết đằng sau đó cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt đâu.

Xem như chết rồi thì đám khôi lỗi này cũng sẽ mang cái bộ mặt vô cảm đó thôi.

Đột nhiên, băng giáp khôi lỗi nói ra:

“Rõ ràng hắn chỉ có một người, làm sao có thể càn quét được một quân đoàn được?”.

Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:

“Ngươi quá đề cao chính bản thân mình, quân đoàn của ngươi chung quy lại chỉ là khôi lỗi, không thể chân chính ngưng kết trở thành quân trận phối hợp với nhau mà chiến. Trong mắt hắn, quân đoàn của ngươi chẳng khác gì một đám ô hợp cả, tùy tiện xuất thủ đánh chết là được”.

Băng giáp khôi lỗi nói tiếp:

“Vậy còn ngươi thì sao?”.

Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:

“Ngươi không phải đối thủ của ta”.

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đột ngột xuất hiện trước mặt băng giáp khôi lỗi. Một chiêu Băng Chấn Thiên Cước ngay lập tức liền xuất ra mà đánh nát cái đầu đội mũ giáp kia.

Tốc độ cực kỳ nhanh, kiếm còn chưa kịp vung, mặt còn chưa kịp thấy thì băng giáp khôi lỗi đã triệt để sụp đổ, chết đến không thể chết hơn.

Tiếp đó, hắn lại xuất thêm một cước nữa đánh vào lớp giáp bên ngoài kia, lực khống chế cực kỳ mạnh, một cước này chỉ vừa vặn đánh nát lớp giáp mà thôi, còn thân thể bên trong thì còn nguyên vẹn.

Nhìn phần ngực tựa hồ có hơi nhô lên phía trên, Tuyết tướng liền khẽ ồ một tiếng, nguyên lai là một nữ nhân bất quá trở thành khôi lỗi thì đã sớm chết rồi, hắn cũng không dậy nổi cảm xúc với một xác chết.

Sau đó, hắn rút chủy thủ ra mà rạch ngực của khôi lỗi rồi moi một quả tim nhuốm máu xanh, hàn khí tỏa ra từ quả tim này cực kỳ kinh khủng.

Tuyết tướng mỉm cười, hắn liền làm ra một hành động rất kinh dị. Đó là nâng trái tim lên, ngửa đầu ra rồi bóp nát như bóp một trái cam.

Một đạo huyết thủy xanh lam liền chảy ra mà xâm nhập vào trong khoang miệng hắn.

Khương Hy sau khi hạ thủ xong với nhóm khôi lỗi thứ ba rồi thì quay trở lại tập trung khống chế hai đại phù văn kia mà mài chết hai nhóm khôi lỗi còn lại.

Đồng thời ánh mắt cũng không quên nhìn qua chỗ chiến trường của Tuyết tướng, bất quá nhìn thấy cảnh uống máu ăn tim kia thì dạ dày của hắn liền có hơi chút trào ngược lên.

Hắn nhanh chóng áp chế xuống rồi tặc lưỡi không nhìn nữa, đúng hơn là xem như cảnh vừa rồi không tồn tại.

Ăn tim uống máu cũng không phải là hành động quá xa lạ đối với tu chân giới, đơn cử như yêu thú chính là chuyên làm hành động này với nhân loại.

Còn nhân loại thì Khương Hy chỉ mới đọc qua một chút về Ma Đạo nhất mạch mà thôi. Nghe đồn Ma Đạo nhất mạch tại hai ngàn năm trước trừ bỏ sử dụng Huyết Đan để gia tăng thực lực ra thì còn ăn tim uống máu tu sĩ để đề thăng tu vi nữa.

Yêu thú cắn xé nhau Khương Hy có thể nhìn nhưng nhân tộc ăn thịt lẫn nhau hắn đúng là rất khó nhìn thật. Cảnh này so với những cảnh tùng xẻo hay tra tấn khác còn muốn man rợ hơn nhiều lần.

Lam Thiên Tuyết Tộc mặc dù không phải là nhân tộc nhưng cũng mang hình dạng nhân loại, Băng Tinh Tộc hẳn cũng tương tự như thế nên nhìn thấy Tuyết tướng ăn tim uống máu con khôi lỗi kia liền khiến Khương Hy tưởng tượng đến nhân loại không thôi.

Nghĩ đến đó, tóc gáy của hắn nhịn không được mà dựng đứng cả lên.

Hắn cố gắng trấn định lại bản thân rồi gia tăng thêm nhân tức cho Tật Phong Cương Phù cùng Hãn Hải Hỏa Phù.

Cương phong nhận được thêm trợ lực liền như một cái máy chém mà liên tục toát ra cương phong chém vụn đám khôi lỗi kia.

Còn Hãn Hải Hỏa Phù thì bùng cháy mạnh mẽ đến cực điểm. Lớp giáp băng kiên cố trên người đám khôi lỗi kia liền nứt ra rồi đột nhiên bùng nổ mạnh mẽ, một đợt bạo tạc kinh hoàng liền diễn ra.

Từng tiến chấn động liên hồi vang vọng khắp cái đại điện nguy nga này, à không, bây giờ phải gọi là phế tích mới đúng.

Khương Hy cùng Tuyết tướng ít nhất còn lo cái mạng của mình nên không đánh sụp mấy cái trụ chống nhà kia nhưng mặt sàn, tường vách cùng trần nhà đã sớm bị đánh nát đến không còn hình dạng rồi.

Thứ duy nhất còn giữa được toàn vẹn nguyên thủy hẳn là cái bảo tọa kia. Ánh mắt của Khương Hy cùng Tuyết tướng rất độc nên bọn hắn liền nhìn ra cái bảo tọa này chính là bảo vật chân chính.

Vì vậy khi đối chiến bọn hắn mới tránh xa cái bảo tọa này càng xa càng tốt. Hơn nữa đám khôi lỗi kia tựa hồ cũng không dám bước lên chỗ bảo tọa đó nên cũng thành toàn cho ý định của bọn hắn luôn.

Toàn quân khôi lỗi bị diệt, Khương Hy mới phất tay mà hóa giải đi hai đạo phù đó rồi thở ra một ngụm trọc khí.

Thực Dục Thiên ngay lập tức liền bộc phát cỗ hấp lực kinh khủng mà hấp thu thiên địa linh khí vào trong thể nội khôi phục pháp lực.

Cũng may nơi đây là Băng Thần Cung, Thủy linh khí cực kỳ dồi dào nên Khương Hy tốn không được bao nhiêu thời gian để khôi phục pháp lực cả.

Một cơn gió nhẹ bất ngờ thổi nhẹ qua một bên người hắn, hắn liền quay sang nói ra:

“Vị thế nào?”.

Tuyết tướng le lưỡi ra liếm mép rồi mỉm cười đáp:

“Không tồi, như hoa quả ép thôi”.

Nghe vậy, dịch dạ dày của Khương Hy tựa hồ như muốn trào ngược ra trở lại nhưng nghĩ kỹ một chút, hắn lại quyết định đi qua một chỗ khác mà nôn ra một bãi.

Gọi là nôn nhưng thực chất cũng chỉ là một chút nước mà thôi. Từ khi nhập Băng Thần Cung đến giờ hắn rất ít khi ăn nên trong bụng hắn cơ hồ là trống không.

Khương Hy có cảm giác đi cùng Tuyết tướng thêm một chút nữa chắc sẽ gặp tiếp mấy tràng cảnh buồn nôn tiếp thôi nên tốt nhất là cứ nôn một lần.

Về sau dù có thấy tiếp thì cũng không cảm thấy lạ kỳ nữa.

Tuyết tướng thấy vậy liền lắc đầu nói ra:

“Định lực ngươi kém đến thế?”.

Khương Hy đưa tay áo lên quẹt miệng một chút, hắn quay lại lườm Tuyết tướng một chút rồi đáp:

“Xem cái tên rơi vào sắc thế của ta nói kìa”.

Nghe vậy, Tuyết tướng liền cười cười không đáp, sau đó, hắn liền rảo bước đi thẳng về phía cái bảo tọa kia.

Khương Hy nôn cũng đã nôn xong rồi, tự nhiên không rảnh hơi ở lại đó mà đứng tiếp, hắn cũng tiến lại gần cái bảo tọa kia mà xem.

Dưới ánh nhìn của hắn, ngôi bảo tọa này cực kỳ lạnh, hàn khí toát ra từ nó cực kỳ nồng đậm, người nào chuyên tu hàn khí chỉ cần ngồi lên trên đó đả tọa thôi thì làm ít công to.

Tuyết tướng đưa tay lên sờ sờ cái bảo tọa bằng ngọc đầy hàn khí này một hồi rồi gật đầu hài lòng, sau đó hắn liền liếc mắt sang nhìn Khương Hy một chút.

Với người ngoài thì cái ánh mắt này chỉ là cái liếc nhìn bình thường mà thôi nhưng chỉ có người bị nhìn là Khương Hy thì mới hiểu.

Cái ánh nhìn này chính là ánh nhìn của thợ săn nhìn con mồi, một cái ánh nhìn mang biểu tượng sống chết của ngươi là do ta quyết định.

Khương Hy giả vờ như không nhìn thấy Tuyết tướng, hắn cũng đưa tay lên đó sờ thử xem, kết quả hàn khí liền nhanh chóng nhập thể mà đóng băng mạch máu lại.

Hắn liền vội vàng vận Sắc Dục Khí lên mà hóa giải đi số hàn khí đó, bàn tay vừa chạm vào liền từ từ đưa ra sau lưng, sắc măt trấn định nhìn Tuyết tướng nói ra:

“Ngươi giết tướng, bảo tọa liền về ngươi”.

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.